Trần Bạch Phồn không hề cãi lại, anh nằm phịch xuống sô pha tỏ ra không còn thiết sống nữa.
Hà Tín Gia hơi cạn lời: “Có đến nỗi đấy không?”
“Em chưa yêu đương bao giờ, em không hiểu đâu.” Trần Bạch Phồn nói nhỏ.
“…” Hà Tín Gia không thể nhịn được nữa bèn đạp anh rồi đứng lên. Cậu về phòng tùy ý khoác áo lên, lục lọi ngăn tủ để lấy một chiếc khẩu trang màu đen lâu rồi chưa dùng, sau đó ra khỏi phòng.
Trần Bạch Phồn thấy hành động của cậu thì hỏi: “Em làm gì đấy.”
“Ra ngoài.” Hà Tín Gia lôi một chiếc ba lô to đùng ra từ trong tủ ra rồi để máy tính vào: “Hôm nay em muốn tìm một chỗ để viết câu chuyện tình về nha sĩ và họa sĩ vẽ minh họa.”
Trần Bạch Phồn nghe vậy thì ngồi bật dậy, trông anh có vẻ phấn khởi: “Anh với An Nhu à?”
Hà Tín Gia sụp mí mắt, cậu đeo ba lô vào rồi khẽ ừ một tiếng
“Vậy em phải viết anh với cô ấy…”
Trần Bạch Phồn còn chưa nói xong thì phát hiện đang bị Hà Tín Gia nhìn chằm chằm với ánh mắt rất tối tăm, cậu cười lạnh: “Có lẽ đây sẽ là cuốn sách đầu tiên em viết có kết BE.”
Trần Bạch Phồn: “…”
Trần Bạch Phồn nhìn cửa đóng sầm lại, anh cười lạnh thoát ra khỏi WeChat rồi mở Weibo ra.
Lần này anh không ngu gì comment trên Weibo để tự trước lấy nhục nữa mà nhắn tin cho Tín Thụ, nói vài câu để đả kích lòng tự tin của cậu.
@ Hôm nay Tín Thụ phong bút (*) chưa: Mới đọc chương mới nhất của cậu.
@ Hôm nay Tín Thụ phong bút chưa: Chỉ muốn nói chưa từng đọc truyện nào viết tệ thế cả.
@ Hôm nay Tín Thụ phong bút chưa: Đề nghị tác giả mau sửa đi, không, phong bút luôn thì càng tốt.
(*) Phong bút: Văn nhân thời xưa khi không tiếp tục viết nữa thì thường treo bút lên cao. Có một số người thì bẻ gãy bút. Nhưng ý chung là rời khỏi giới văn, không tiếp tục ra tác phẩm nữa.
Trần Bạch Phồn nhìn khung chat hiển thị trạng thái đã đọc thì sung sướng cong miệng. Nhưng anh chưa kịp chờ tới lời đáp từ bên kia thì cửa đã lại bị mở ra.
Hà Tín Gia chỉ hơi lách người vào, cậu nhìn anh chằm chằm: “Anh, em biết là anh đấy nhé.”
Trần Bạch Phồn: “… Em nói gì cơ.”
Vẻ mặt Hà Tín Gia vô cùng bình tĩnh: “Trừ anh ra thì chẳng ai thấy em viết tệ cả.”
Nói xong thì cậu lùi ra ngoài, đóng cửa lại cái sầm.
Trần Bạch Phồn nhìn cửa phòng đang đóng chặt thì không dao động nhiều lắm, đột nhiên anh lại nhớ tới An Nhu.
Hình như có đề tài để nói chuyện với cô rồi.
—— Em thấy truyện của Tín Thụ thế nào?
*
Lúc An Nhu vẽ được nửa bức tranh, nhìn đồng hồ mới biết giờ đã là 12 giờ trưa. Cô liếc điện thoại mới biết Trần Bạch Phồn không chỉ sửa lại nickname trên WeChat mà còn gửi cho cô 2 tin nhắn mới
11 giờ 13 phút.
Hôm nay được nghỉ: Hôm nay được nghỉ nên anh dậy hơi muộn
Hôm nay được nghỉ: Em thấy truyện của Tín Thụ thế nào?
Sao đột nhiên lại sửa nickname… Chẳng lẽ có người bệnh cứ tìm anh trò chuyện à?
Nhưng mà số điện thoại làm việc và số riêng của anh là hai số khác nhau mà…
An Nhu cũng không tiếp tục nghĩ ngợi nữa, cô vội vàng đáp: Được nghỉ thì anh phải nghỉ ngơi đàng hoàng đó.
An Nhu: Nãy giờ em đang vẽ nên không cầm điện thoại.
Bởi vì là anh hỏi nên An Nhu quyết định không nói lời trái lương tâm nữa.
—— Tín Thụ viết khá hay.
Một lát sau.
Hôm nay được nghỉ: Em cũng thích đọc hả?
Hôm nay được nghỉ: Không có gì, cũng không phải là lúc nào anh cũng nhìn điện thoại chằm chằm mà.
An Nhu thở phào nhẹ nhõm: Không phải, lúc trước phải vẽ bìa cho cậu ta nên em có đọc qua cuốn sách đó thôi.
An Nhu: Ừm, vậy em đi ăn cơm trước nha.
An Nhu đứng dậy, lúc cô đang định xuống bếp xem có gì ăn không thì điện thoại trên bàn lại rung lên.
Hôm nay được nghỉ: Bao giờ em về Bạc Thành?
An Nhu đọc đến đây thì lập tức nhớ tới cha An đã tức điên lên khi cô nói tháng ba sẽ đi nên bối rối vài giây mới do dự đáp: Có lẽ là tháng tư chăng.
Bên kia không trả lời.
An Nhu đợi vài phút bèn nói thêm: Cũng không chắc nữa.
*
Lúc ăn cơm chiều, lần thứ hai An Nhu nhắc tới việc tháng ba về Bạc Thành trên bàn cơm. Cha An cau mày: “Con cứ muốn về sớm thế làm gì? Con ở bên kia một mình thì ai chăm sóc con, cũng chẳng quen được mấy người, công việc cũng không cố định thì ở nhà còn hơn.”
An Nhu cũng không tìm được lý do nên ấp úng nói: “Bên kia có tuyết ạ, đẹp.”
“Nhu Nhu có bạn trai ở bên kia đúng không.” Mẹ An đoán.
Cha An nghe vậy thì sửng sốt, ông quay ra nhìn An Nhu: “Có bạn trai á?”
An Nhu đỏ mặt, cô lập tức phủ nhận: “Đâu có! Ba mẹ đừng đoán mò thế chứ?”
Thấy vẻ mặt đấy của cô thì mẹ An cau mày: “Sao phải hoảng thế? Đến tuổi này còn chưa yêu đương như con mới bất thường ấy, lần sau về mà vẫn chưa có gì là mẹ sẽ sắp xếp cho con đi gặp mặt nhé.”
An Nhu bị mẹ nói thế thì không phản bác được, cô nói: “Nhưng hồi học đại học ba bảo con không nên có bạn trai sớm mà.”
Mẹ An nghe thế thì quay ngoắt sang nhìn cha An: “Ông đã nói thế hả?”
Cha An hừ lạnh, ông lẩm bẩm: “Mới bao nhiêu tuổi chứ, yêu đương cái gì.”
Mẹ An trừng ông rồi quay sang nói với An Nhu: “Con muốn về thì về đi, ban ngày ba mẹ phải đi làm, một tháng nay con cũng chẳng ra ngoài mấy cả, không bằng về bên kia tìm bạn bè đi chơi còn hơn.”
Cha An nghe thế thì tiếp tục phản đối: “Sao lại thế được!”
Mẹ An nói to lên, bà có vẻ hơi giận: “Ông im ngay cho tôi!”
Cha An lập tức ngậm miệng, sợ đến nỗi không dám ăn cơm.
An Nhu nghe được câu trả lời mình muốn thì nhịn không được bèn cong môi, cô hài lòng nói: “Vậy chút nữa con đặt vé máy bay nha, hai ngày nữa sẽ chuyển tiền nhuận bút cho mẹ.”
“Rồi rồi, tiền nhuận bút của con còn chẳng bằng số lẻ số tiền sinh hoạt mẹ cho con kìa.”
“…”
*
Hà Tín Gia nán lại tiệm trà sữa tới tận 8 giờ tối mới về.
Phòng khách không bật đèn, chỉ có đèn trong WC đang sáng lên.
Cửa mở rộng làm ánh đèn sáng ngời chiếu ra từ bên trong. Nhưng bởi vì không gian trong phòng khách không nhỏ nên tổng thể phòng vẫn rất tối.
Chẳng mấy chốc Trần Bạch Phồn đã bước ra khỏi WC, anh quay lưng về phía ánh sáng, vẻ mặt rất mờ nhạt. Ánh đèn bao quanh người anh thành một vầng sáng nhè nhẹ, cái bóng nơi tóc càng thêm sáng.
Hà Tín Gia duỗi tay bật đèn phòng khách lên: “Anh làm gì thế? Sợ chết đi được.”
“Quên bật đèn.” Trần Bạch Phồn lấy khăn lông lau tóc, bình tĩnh ngồi xuống sô pha.
Hà Tín Gia nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh thì nghĩ ngợi một lát.
Lạ thế nhỉ?
Hà Tín Gia không muốn quan tâm đến anh nữa, cậu ném cặp sách lên chỗ khác của sô pha: “Em đi tắm đây.”
Trần Bạch Phồn đang lau tóc thì khựng lại, anh ngẩng đầu lên: “Em không bình thường chút nào.”
“Gì cơ.”
“Hôm kia em mới tắm mà.” Hôm nay không thể nào đi tắm tiếp được.
Hà Tín Gia như bị chọc phải chỗ đau bèn xù lông: “Phòng anh trang trí xong rồi đúng không? Mau dọn đi chứ, còn muốn ở lại nhà em thêm bao lâu nữa hả.”
“Không được, An Nhu ở đối diện mà.” Trần Bạch Phồn dựa lưng vào sô pha, anh lười biếng nói, “Nếu không thì em dọn đi, anh đưa chìa khóa nhà anh cho em, nội thất đã sắp xếp xong hết rồi, em sẽ thích thôi.”
“…” Tuy rằng cậu chỉ nói cho có thôi, nhưng không ngờ Trần Bạch Phồn lại mặt dày vô sỉ đến mức này.
Trần Bạch Phồn chống cằm, anh hỏi: “Có phải lúc nãy em ra ngoài lỡ phải lòng cô gái nào không?”
Ánh mắt của Hà Tín Gia cứng lại, dường như bị đoán trúng phóc nên cậu có vẻ hơi bối rối: “Sao anh lại…”
“Ánh mắt của em lúc nãy giống ánh mắt An Nhu trong tương lai nhìn anh lắm.”
“…” Hà Tín Gia – đang cảm thấy bị đùa cợt – hít một hơi thật sâu, cậu bực mình nói, “Anh cứ như vậy thì có mơ mới tán được con gái nhà người ta nhé, hai người mà thành đôi em tặng luôn căn hộ này cho anh!”
Nói xong cậu bèn phẫn nộ về phòng.
Trần Bạch Phồn sụp mí mắt, anh nhìn thoáng qua điện thoại rồi lẩm bẩm: “Lời được căn hộ rồi.”
Hà Tín Gia không hiểu đâu, theo đuổi con gái nhà người ta thì phải tự tin chút chứ. Trần Bạch Phồn nghĩ.
Anh click mở khung chat với An Nhu, nhìn tin nhắn cô gửi lúc nãy.
—— Có lẽ là tháng tư chăng.
Trần Bạch Phồn bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc trước anh đi ăn với An Nhu có hỏi cô.
—— “Sau này em có tính định cư ở bên Bạc Thành không?”
Hình như lúc đó cô đã đáp ——
“Em không chắc lắm.”
Trần Bạch Phồn sờ đầu lông mày, anh lạnh mặt gọi điện cho An Nhu. Đến khi nghe được giọng nói trong veo từ đầu dây bên kia thì khóe mắt mới hơi xếch lên, anh nói khẽ: “An Nhu.”
Đột nhiên nhận được điện thoại của anh làm An Nhu hơi căng thẳng: “… Sao thế?”
Trần Bạch Phồn nghĩ ngợi một lát rồi hỏi thẳng: “Em không định sống ở bên này nữa hả? Vừa nãy anh thấy có người lạ đi ra từ nhà em.”
“Đấy chắc là bạn em, mùng 2 tháng 3 em sẽ về.” Cô nói nhỏ.
Trần Bạch Phồn ồ lên một tiếng, đôi mắt anh đen nhánh như mực, tóc rủ xuống trán và sau tai,
Sau đó, anh nói một câu thật nhẹ:
“Vậy vẫn là 12 ngày.”