Trần Bạch Phồn để đồ ăn lên bàn, anh ngẩng đầu nhìn An Nhu: “Lại đây ngồi đi.”
Sau đó Trần Bạch Phồn lại vào phòng bếp lấy thêm chén đũa, anh cụp mí mắt, nghĩ thầm không biết nên nói thật với cô vào lúc nào đây.
Nếu nói luôn giờ thì có khi nào sẽ khiến cô cảm thấy bị chơi xỏ không?
Hay là sau này hẹn cô ra ngoài rồi nói đi…
Phải nói thế nào đây? Lỡ như cô ghét anh mất thì sao.
Không được! Từ chối! Như thế thì anh không chịu nổi đâu!
… Nhưng anh không nên lừa cô nữa.
Nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm ngoài nhà ăn của hai người thì Trần Bạch Phồn sực tỉnh, anh nhấc chân bước ra ngoài.
An Nhu đang ngồi trên ghế ăn cơm, lưng cô thẳng tắp, dáng ngồi rất nghiêm chỉnh.
Hà Tín Gia đã cạo sạch râu nên trông trẻ lại hẳn mười tuổi, thật ra vẫn chỉ là một cậu nhóc to xác.
Cậu ngồi đối diện An Nhu, thuận miệng nói: “Bìa hôm qua tôi còn chưa xem, tối nay sẽ đáp lại cô sau. Hơn nữa bìa cuốn sách đầu tay mà tôi dành nhiều tâm huyết nhất bị mắng thảm hại, cho nên tôi hơi…”
Trần Bạch Phồn đặt chén đũa lên bàn, anh ngắt lời cậu: “Ăn cơm thôi.”
Dù sao cũng đã lâu vậy rồi, hơn nữa cô cũng đã nhận được tiền nhuận bút, chưa kể đến chuyện An Nhu cũng không thù dai, cô nói nhỏ: “Không sao đâu.”
Cô bối rối vài giây, cuối cùng quyết định không nói câu “Lần này đừng thế nữa là được” ra khỏi miệng, dù sao thì cũng đã báo cho cậu ta biết hạn sửa 5 lần rồi.
Lúc ba người ăn cơm, bầu không khí im ắng đến lạ. Mười lăm phút sau Trần Bạch Phồn liếc An Nhu đang cúi đầu ăn cơm, sau đó anh huých nhẹ vào cánh tay của Hà Tín Gia, nói bằng khẩu hình: “Đi mau.”
Hà Tín Gia: “…”
Lần này Hà Tín Gia không im lặng nữa, cậu ngẩng đầu lên nói: “An Nhu.”
An Nhu cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Hôm qua tôi thấy cô post Weibo, đang chơi game hả?” Hà Tín Gia nhướng mày thuận miệng hỏi, “Chút nữa chơi không? Anh tôi cũng muốn chơi.”
An Nhu vốn đang định từ chối, nhưng khi nghe được vế sau của cậu thì hơi do dự, cô quay đầu nhìn về phía Trần Bạch Phồn, dường như đang dò hỏi ý anh.
Trần Bạch Phồn thật ra chẳng hiểu bọn họ đang nói về game gì cả, nhưng anh cũng không nghĩ được lí do để An Nhu ăn cơm xong ở lại thì đành nói: “Đúng là rất muốn chơi.”
An Nhu gật gật đầu đồng ý: “Ừ, vậy chơi thôi.”
Hà Tín Gia đắc ý nhìn Trần Bạch Phồn, cậu cũng đáp lại bằng khẩu hình: “Có còn để em đi không?”
Trần Bạch Phồn bình tĩnh nhìn cậu, anh đáp không hề do dự: “Đi đi.”
“…”
Lần này Hà Tín Gia ngoan ngoãn ăn cơm nhanh chứ không làm bóng đèn tiếp nữa. Ăn no bèn ngồi vào sô pha chơi game.
An Nhu ăn rất chậm, trông y như một chú hamster nhỏ.
Trần Bạch Phồn dừng đũa, đột nhiên anh nói: “Ăn thấy khẩu vị quen không?”
An Nhu nuốt đồ ăn đang nhai vào bụng rồi ừ một tiếng: “Cũng ngon ạ.”
Trần Bạch Phồn đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Bình thường em không nấu cơm thì ăn cái gì vậy?”
An Nhu thành thật đáp: “Gọi cơm hộp.”
Trần Bạch Phồn nghe vậy thì hơi dừng tay, anh lặp lại câu hỏi: “Ăn thấy khẩu vị quen không?”
An Nhu hoàn toàn không hiểu anh muốn gì, cô cảm thấy anh rất nghiêm túc nên cũng trả lời: “Quen ạ, ăn rất ngon.”
Trần Bạch Phồn nhướng mày, anh nói như thật: “Vậy sau này em sang đây ăn cơm đi.”
An Nhu trợn tròn mắt, cô ngớ ra, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.
“Sao thế?” Anh hỏi.
An Nhu hồi thần, cô đoán: “Mẹ em nhờ anh à…”
Trần Bạch Phồn nghe thế thì sửng sốt.
Cô nghĩ thế ư?
Trần Bạch Phồn lập tức lắc đầu, anh nói nhỏ: “Không phải.”
“Vậy…”
Anh thản nhiên nói: “Muốn nấu cho em ăn thôi.”
Thấy cô hoảng đến không nói lên lời thì Trần Bạch Phồn thầm thở dài, anh đành phải không cam lòng mà nói tiếp: “Em khen anh nấu ăn ngon mà?”
Anh nghĩ ngợi một lát rồi bắt đầu nói một câu vô cùng trái lương tâm: “Rất ít người khen anh nấu ăn ngon.”
Ý là, em cảm thấy anh nấu anh ngon làm anh rất vui, thế nên anh muốn nấu cho em ăn.
An Nhu nhìn anh chằm chằm hai giây rồi dõi mắt qua chỗ khác. Cô sụp mí mắt, hơi hơi mất mát, nói một câu “Thế sao” như có như không.
Thật ra An Nhu không quá thích giao tiếp với những người mà cô không quen, ví dụ như Hà Tín Gia chẳng hạn.
Nhưng cô lại rất muốn có thêm thời gian được ở chung với Trần Bạch Phồn. An Nhu xoa tay, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ cúi đầu nói: “Được thôi.”
Chẳng mấy chốc cô đã bổ sung thêm: “Nhưng chắc là anh không có thời gian đi mua đồ ăn đâu nhỉ? Để em đi mua nhé?”
Trần Bạch Phồn nghe thế thì bèn lắc đầu.
Trời lạnh thế này sao anh nỡ để cô ra ngoài được? Cô bị lạnh thì tính sao đây?
“Để em họ anh đi là được.”
Hà Tín Gia ngồi ở phòng khách đã nghe hết tất cả: “…”
*
Sau khi cơm nước xong thì Trần Bạch Phồn từ chối không cho An Nhu rửa bát. Một mình anh lau bàn ăn, cầm chén đũa bỏ vào máy rửa chén rồi dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ.
Đến lúc anh ra thì thấy An Nhu đang ngoan ngoãn ngồi ở một góc sô pha. Hà Tín Gia thì chiếm hết một chiếc sô pha khác, cậu cúi đầu chơi game. Hai người thậm chí còn không nói với nhau lấy một câu.
Trần Bạch Phồn đi sang ngồi cạnh An Nhu, “Em bảo chơi game mà?”
An Nhu nghe vậy bèn lấy điện thoại ra từ trong túi rồi bắt đầu mở game. Trần Bạch Phồn tên game đó rồi bắt đầu đi download.
Sau khi download xong thì phải đăng kí tài khoản mới, không những thế còn phải làm nhiệm vụ tân thủ nữa.
Thấy An Nhu kiên nhẫn chờ mình thì Trần Bạch Phồn gọi Hà Tín Gia: “Hai người chơi trước đi.”
Hà Tín Gia mới vừa kết thúc một ván, cậu lười biếng đáp: “Để tôi mời.”
An Nhu đáp lời cậu: “Tôi thấy rồi.”
Sau đó Trần Bạch Phồn bèn yên lặng làm nhiệm vụ tân thủ của mình. Lúc hai người kia chơi game cũng rất yên lặng, hoàn toàn không nói gì với nhau. Có đôi khi An Nhu sẽ sốt ruột gọi một câu “Lại đây chút đã.” làm Trần Bạch Phồn tưởng là đang gọi anh bèn nhìn sang. Ngay sau đó Hà Tín Gia đã đáp: “Tôi đến đây.”
Thái dương của Trần Bạch Phồn giật lên liên hồi: “…”
Anh nhịn hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng có thể tham gia trận tiếp theo với họ.
Trần Bạch Phồn không thích chơi game.
Nói dễ nghe là anh cảm thấy cái thứ này thật là lãng phí thời gian, nhưng sự thật là ——
Anh đã chơi thử không biết bao nhiêu game, phải nói đúng chuẩn là chơi game gà không thể chê cho nổi.
Khi Trần Bạch Phồn bị kẻ đối diện đánh chết lần thứ 9 thì Hà Tín Gia cuối cùng cũng không nhịn nổi mà nói: “Anh, anh ở lại trong tháp giùm em cái.”
Trần Bạch Phồn lạnh mặt nhìn cậu, tuy trên khuôn mặt chẳng biểu hiện ra rõ ràng nhưng có thể dễ dàng biết được anh đang không vui chút nào.
An Nhu thấy vậy thì sụp mắt, cô nói nhỏ: “Để em sang chỗ anh.”
Trần Bạch Phồn nghe thấy thế thì như được vuốt lông, anh lập tức vui trở lại.
Trong lúc anh đang thất thần thì có một người nhảy ra từ bụi cỏ, lập tức hạ gục anh. Dường như biết Trần Bạch Phồn chơi dở nên đối phương gõ vào khung chat một câu, giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa đắc ý: Tôi phải dùng hai tay thôi.
Trần Bạch Phồn hoàn toàn không biết giận mà chỉ thở dài một hơi.
Đúng lúc An Nhu đến chỗ anh vừa mới chết, cô nhanh nhẹn chuyển động ngón tay. Trần Bạch Phồn – đang chán đến chết chờ hết thời gian tử vong – nhìn sang An Nhu, đúng lúc thấy cô có vẻ không vui lắm. Anh hơi nghi ngờ nhìn điện thoại thì thấy người vừa giết anh bị An Nhu giết lại, sau đó cô nhắn một tin vào khung chat:
—— Tôi phải dùng tay rồi.
Trần Bạch Phồn nhịn không được bèn bật cười.
Lý trí của An Nhu lập tức trở lại, tai cô hơi nóng lên. An Nhu mím môi, sau đó không hề đến chỗ của Trần Bạch Phồn nữa.
Cô sợ anh phát hiện tâm tư của mình nên thấy nhân vật của Trần Bạch Phồn bị giết thảm nữa cô cũng không tới.
Sau khi ván thứ hai kết thúc, Trần Bạch Phồn buông di động ra, anh dựa lưng vào sô pha rồi lười nhác nói: “Hai đứa chơi trước đi, còn nhiều thao tác mà anh không hiểu lắm nên nhìn xem phải chơi thế nào đã.”
An Nhu nhìn anh, cô há miệng thở dốc nhưng cuối cùng lại không nói gì nữa.
Thật ra nếu anh không chơi thì An Nhu cũng chẳng muốn chơi lắm, nhưng cô lại không thể nghĩ ra lý do từ chối được nên đành phải chơi thêm ván nữa.
Lúc ván mới bắt đầu, Trần Bạch Phồn vốn đang dựa lưng vào sô pha đột nhiên ngồi thẳng lên, anh dịch gần lại chỗ An Nhu, mặt cũng thò lại gần, dường như đang rất nghiêm túc học tập nội dung trên màn hình.
An Nhu bỗng nhiên căng chặt người, cô có thể cảm nhận được hơi thở và độ ấm từ cơ thể của Trần Bạch Phồn, mặc dù anh chẳng hề chạm vào cô.
Trong khi cô đang sững sờ thì đã phụng hiến ra giọt máu đầu tiên, sau đấy bị đối phương giết chết.
An Nhu ngước mắt lên nhìn anh, không muốn để Trần Bạch Phồn phát hiện mình đang căng thẳng bèn gượng gạo giải thích: “Em không biết là có người.”
Trần Bạch Phồn hơi khom lưng, anh nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cô. Đột nhiên An Nhu cảm thấy hơi chột dạ, cô không nhìn anh nữa mà cố tình nói: “Ồ, em sống lại rồi.”
Cảm thấy Trần Bạch Phồn dường như vẫn nhìn mình chằm chằm, An Nhu căng thẳng đến nỗi tim đập thình thịch trong lồng ngực, liên tiếp phạm sai lầm trong game.
Sau khi ván đó kết thúc, Hà Tín Gia im lặng hai mươi phút cuối cùng cũng mở miệng, giọng cậu nhẹ như không: “Game over.”
Cậu vươn vai rồi đứng dậy về phòng: “Em đi ngủ trưa đây, hai người chơi đi.”
Trong phòng khách chỉ còn lại An Nhu và Trần Bạch Phồn. Cô siết chặt điện thoại: “Em cũng phải về đây…”
“Em về làm gì?” Trần Bạch Phồn thuận miệng hỏi.
“Vẽ tranh chăng.”
Nhắc tới vẽ tranh, Trần Bạch Phồn đột nhiên nhớ tới lúc trước Hà Tín Gia có nói thế này khi nhắc tới Nhu Chỉ.
—— “Nghe nói họa sĩ kia bị kích thích đến nỗi quyết định đổi sang vẽ truyện tranh đấy.”
—— “A, đề tài là nha sĩ.”
Trần Bạch Phồn nhìn An Nhu chằm chằm, anh như nghĩ ngợi gì mới thử hỏi một câu: “Nghe nói em đang vẽ truyện tranh à?”