• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rầm!”

Tiếng cưả đóng sập lại. Tôi đứng lơ ngơ nhìn theo. Cuốn sách lặng đi trên nền đất.

Đến bây giờ tôi vẫn chưa thể tin vào những gì xảy ra với mình. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và chóng vánh. Chuyện gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra.Đầu tiên là Khánh, rồi bây giờ lại là Huy. Thế là thế nào? Tôi ngồi xuống ghế. Tôi thấy mình hoảng loạn thật sự. Huy vốn là bạn thân của tôi, suốt mười một năm qua, Huy luôn là người bạn quan trọng với tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày tôi và cậu ấy thành ra thế này, cũng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày thứ tình cảm bạn bè thân thiết ấy vượt quá giới hạn. Tôi chưa có tâm lí vững để đón nhận những chuyện như thế này với tinh thần bình tĩnh cho chính mình. Bây giờ tôi phải làm gì đây? Làm sao để đối mặt với hai người đó đây hả trời???

---

Tôi bước thất thiểu lên lớp.

-Bà sao thế? Vừa bị ngã xe à?-Thằng Thuần quay xuống nhìn tôi chu mỏ hỏi.

-Im đi!-Tôi xì môi định bước về chỗ ngồi thì Huy đập ngay vào mắt tôi. Huy đang ngồi chỗ của cậu ấy (Ngay phía sau tôi) và mắt cậu ta thì nhìn về phía tôi, bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc. Giờ ra chơi, đám trong lớp lại ra hết, trong phòng chỉ còn tôi, Huy, Thuần và cái Dương đang lục lọi sách vở của mình. Tôi nuốt nước bọt. Sự việc vừa mới xảy ra, thế mà trông cậu ta vẫn bình thường đến thế được sao? Tôi phải đối diện với cậu ta như thế nào đây? Tôi đau khổ nghĩ, rồi chân nhón nhẹ quay lưng bước ra phía cưả thì…

“Rầm!”

Từ phía sau tôi Huy đã vươn người đóng cánh cưả lớp lại. Tôi giật mình quay ra sau. Huy nhìn tôi, mặt cậu ta phải gọi là “vô cảm”:

-Bà định đi đâu?

Trí não tôi ngưng hoạt động, cả người tê rần, nhớ đến chuyện ban nãy:

-T..ôi…

Đột nhiên, Huy cúi đầu xuống, thì thào vào tai tôi:

-Đừng có tránh mặt tôi như thế, tôi không thích.

Cả người tôi như có luồng điện xẹt qua. Nhưng vẫn cố bình tĩnh, quay lại định bước vào trong thì cả mặt tôi va phải người Huy. Tôi ngước lên thì đối diện với mặt cậu ta rất gần. Tôi giật mình, cả người bủn rủn vì sợ.

-Ông..g.. Tránh…ra… cho tôi vào… lớp…

Huy nhướn mày nhìn tôi. Chân bước về phía tôi một bước làm tôi lùi người ra sau va phải cánh cưả đang đóng.

-Nếu tôi trả lời là “không” thì sao?

Huy cúi đầu xuống sát tôi làm tôi chỉ muốn hóa đá tại chỗ. Giờ tôi mới biết tôi quen cậu ta suốt mười một năm nay cũng không ngờ cậu ta cũng thể loại mặt dày thế.

-Ông.. tránh ra…

-Sao thế? Đây là chuyện bình thường mà, thậm chí là có lúc chúng ta còn gần hơn thế này nhiều.-Huy cúi đầu thấp thêm một chút nữa. Một vài sợi tóc mềm rũ xuống chạm vào mũi tôi cho tôi biết khoảng cách đang đến mức báo động. Đúng là có thế thật, nhưng đó là khi tôi và cậu ta còn là bạn thân của nhau. Tôi thậm chí còn hôn má cậu ta nữa.. Ôi trời ơi giờ nhớ lại tôi không còn thiết sống nữa. Tại sao hồi đó tôi lại có thể sống hiên ngang vô tư giữa cuộc đời mà không biết cái quái gì đến độ ngu si đến thế cơ chứ? Thuần và Dương thì gần như không quan tâm đến việc đó. Mà cũng đúng, vì tôi và Huy là bạn thân từ lâu, thân thiết thế nào ai mà không biết.

Tôi luống cuống không biết làm thế nào. Đúng là từ khi nghe những lời nói trời đánh đó từ Huy tôi đã không thể tự nhiên như trước nữa.

“Póc!”

Huy đưa tay búng vào trán tôi một cái rồi đứng thẳng dậy, tay đút túi quần quay lưng bước đi, không quên quay đầu lại nhìn tôi, buông một tiếng:

-Ngốc.

Tôi đứng im không nhúc nhích, chân còn run. Không được! Cứng cỏi lên! Sợ gì chứ? Nếu không cứ đà này thì thằng bạn thân của tôi sẽ muốn gì được nấy mất!

---

Tôi bẻ ngòi bút chì đang cầm trên tay kêu răng rắc, ông trời ơi, ông đang muốn trêu ngươi tôi đấy à? Thằng bạn thân chết tiệt! Sao bây giờ hắn lại ngồi cạnh tôi chứ???

Tôi nhìn sang Huy gần như gào lên:

-Sao ông lại ngồi đây?

-Hửm? Tôi đổi cho cho Ý.

Hắn nhún vai.

-Sao có thể???

-Sao không thể?-Hắn để cuốn sách xuống bàn, nhìn sang tôi –Bình thường thôi mà. Ngày trước tôi cũng đổi chỗ thế này che giúp bà khi bà ngủ còn gì?

Tôi đập mặt xuống bàn. Tại sao mọi thứ không thể trở thành như trước kia? Những việc mà đáng lí ra thực sự rất bình thường giờ đã trở nên thật gượng ép. Mà Huy ơi, cậu đừng quên cậu chính là thần tượng trong cái trường này. Fan nữ chưa đến nỗi hú hét một cách thái quá theo từng bước đi của cậu như trong tiểu thuyết, nhưng họ vô cùng thích cậu, họ không lên tiếng vì họ cũng sợ mình bị gán mác hám trai mà thôi. Nếu họ biết cậu thích tôi thì tôi bị lôi vào trận chiến tình trường mất. Cả Khánh nữa. Sao các vị thần tượng không ngồi yên một chỗ cho tôi tốt nghiệp cấp III trong yên bình thế hả trời!!! Tôi chỉ muốn gào lên uất ức. Một đàn quạ bay sang đầu tôi kêu quac quác phụ họa thêm số nhọ của tôi. Huy chống cằm nhìn tôi, khóe miệng cậu ta khẽ mỉm cười.

-Nhìn gì mà nhìn, chọc đui mắt bây giờ.-Tôi lẩm bẩm.

Bây giờ có những hành động nhỏ nhất từ cậu ta cũng khiến tôi giật mình.

***

TiếtSử đến.

Linh gật gù, gật gù. Rồi cả người ngủ khò giữa bàn. Theo thói quen, Huy lại vươn người cầm cuốn sách lên che đi khuôn mặt đang ngủ của Linh.

-giám thị gì chứ? Che cho bà, vì tôi chỉ sợ sẽ có thằng khác nhìn thấy bà lúc ngủ thôi. Vì khi đó, trông bà mặt ngu vô cùng.

Huy lẩm bẩm. Nói chung là, tính ích kỷ của một thằng con trai thôi.

Thằng Thuần ngồi phía trên quay xuống:

-Con khủng long cuối cùng đã gục ngã trước lời ru êm ái của Mr. Hói.

Rồi hắn quay sang Dương đang soi chiếc gương nhỏ trong tay:

-Vợ ơi, hay chồng ngủ rồi vợ lấy sách che như thế cho chồng nhé.

Dương nghe thế nguýt Thuần một cái dài:

-Còn lâu nhá.

-Á, tối nay ông cho ngủ gầm giường!

Thuần làm vẻ giận dỗi lỡ lời nói ngu. Ngay lập tức Dương thả gương xuống, mắt ánh lên tia lửa giận dữ. Rồi

-A….vợ ơi,… chồng biết lỗi rồi…. Ái … óe…-Tiếng Thuần tru lên đau đớn cùng những âm thanh kinh dị vang lên phụ họa cùng:

-Gầm giường à con? *Bép!!!* Hỗn với bà! *Bốp*

Huy nhìn đôi vợ chồng dở hơi, miệng cười cười. Nhìn sang Linh. Đúng là, sau sự việc lúc sáng, mối quan hệ đã không còn tự nhiên như trước nữa.

-Nếu lúc đó, tôi không nói cho bà biết tôi thích bà, thì có lẽ, chúng ta sẽ không có sự gượng ép như thế…..và có lẽ, bà sẽ cười đùa với tôi mà không còn sợ điều gì…

***

Tôi vươn vai. Miệng ngáp một hơi dài.

-Thuần, mày bị sao thế?

Tôi trố mắt nhìn thằng Thuần cờ hó. Trông hắn tả tơi như bị chó khới.

---

Lại một ngày mệt mỏi trôi qua. Tôi ngước nhìn đồng hồ. Có lẽ Khánh vàVũ cũng gần qua rồi. Tôi lấy sách vở ra. Mà khoan..

Khánh…

Khánh…

Khánh…

Tên Khánh!!! Tôi giật thót mình nhớ lại hôm qua. Trời ơi làm sao tôi đối diện với hắn được đây sau khi đã xảy ra chuyện như thế??? ÔI lạy trời hôm nay hắn bị ốm bẹp giường không qua được!!!!

-À, chào nhóc!

Tiếng anh tôi vang lên, tôi giật thót mình ra. Nhưng không phải là Khánh, mà là Huy,

-Nhóc sang đây làm gì thế?-Anh tôi vỗ vỗ vai Huy.

-Kèm Linh học chứ làm gì.-Huy trả lời.

-Tốt tốt! Cứ thế vài bữa anh cho làm rể.-Anh tôi toác miệng cười.

-Anh TÙNG!!!!-Tôi gào lên.

Huy nhìn tôi tủm tỉm cười, quay sang cười toác với anh tôi:

-Em sẽ nhớ câu này. Thôi, để em vào học cùng Linh.

-Rồi rồi.

Nói xong Huy bước nhanh về phía tôi rồi túm tay tôi lôi vào phòng, đóng sập cửa lại. Nếu bình thường thì tôi đã nhởn nhơ mà hoác miệng cười nhưng lần này quả thực, thật … khó xử.

“Rầm!”

Cửa đóng sập lại. Tôi ngay lập tức bị Huy ép vào tường. Tay Huy vẫn nắm chặt tay tôi, nhìn gương mặt bố rối thoáng chút bất ngờ của tôi, mặt Huy sa lại:

-Hình như bà vẫn chưa bình thường lại được khi tiếp xúc với tôi.

Tôi nhìn Huy,làm sao bình thường được khi đã xảy ra việc đó?

Như đọc được ý nghĩ của tôi, cậu ta giật mạnh tay tôi khiến tôi bị ép sát vào người cậu ta.

-Bà có lẽ không biết, tôi rất ghét bà hay cười…Bà biết vì sao không?

Huy nhìn tôi, mặt cậu ta vẫn không biểu lộ một cảm xúc gì ngoài vẻ mặt muôn thuở một vẻ. Tôi nhìn cậu ta, mắt giật giật liên hồi. Cậu ta dường như không để ý vẻ mặt vô cùng biểu cảm của tôi. Cậu ta khẽ cúi đầu xuống gục đầu lên vai tôi. Hành động của cậu ta khiến tôi dựng cả lông gà, tóc gáy thi nhau dựng ngược lên. Nhưng giọng nói trầm ấm của cậu ta cất lên thêm một lần nữa thì đột nhiên cả người tôi lặng đi:

-Tôi chỉ muốn bà cười với mỗi mình tôi thôi, không phải là cười trước mặt nhiều thằng khác. Vì khi bà cười, trông dễ thương chết đi được…

Tôi dịu đi, bị lời hắn nói làm cho im lặng. Tôi cúi đầu, có một cảm xúc khó nói dâng trong lòng. Huy nhổm người dậy, rồi đột nhiên cậu ta ghé sát mặt tôi. Ê ê, không lẽ….? Tôi giật thót mình rút tay mình ra bịt miệng cậu ta lại, hoảng hốt kêu lên:

-Cấm! Tôi cấm!!!

Nhưng rồi tôi lại giật mình thả tay ra vì một cảm giác nhồn nhột ướt ướt trong lòng bàn tay. Thì ra Huy cáo già hơn tôi tưởng! Khi tôi bịt miệng cậu ta lại, thì cậu ta đã lướt nhẹ lưỡi liếm nhẹ lên lòng bàn tay tôi làm tôi giật thót mình bất ngờ rút tay ra. Rồi nhanh lúc đó, cậu ta nhanh chóng kề sát mắt tôi và tay cậu ta khóa chặt tay của tôi. Tôi trợn mắt bất ngờ.

Không! Không thể để cho cậu ta muốn gì thì được nấy được!!!!

-Không! Tôi cấm! Tôi cấm!

Tôi vùng vẫy, trợn mắt dọa hắn. Nhưng Huy lại nhướn mắt nhìn tôi, khóe miệng chợt mỉm cười. Đây là phòng tôi mà!!!

-Do bà chưa quen với việc này nên tôi đành tập cho bà quen dần thôi.

Huy khẽ thì thầm vào tai toi. Tôi hoảng quá gào lên:

-Tôi cấm!!!!

Nhưng cậu ta đã ép sát tôi hơn, rồi hai tay cậu ta thả tay tôi ra, nhưng bù vào đó, hai tay đó lại đưa lên áp hai bên má tôi. Tôi trợn mắt kinh hoàng.

-Kh…ông! Không vui đâu nhé!!! Không có vui đâu…

Ôi…

Trời ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK