• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Linh à… Tôi yêu cậu…Yêu cậu…

Tiếng nói khàn khàn từ bên kia truyền lại, rõ giữa màn đêm tĩnh mịch. Linh bất giác siết chặt chiếc điện thoại trên tay mình, lên tiếng đáp lại:

-Cậu đã say khướt rồi, lúc về có uống thêm bia hay rượu gì nữa không đấy? Đã khuya rồi, đừng nói lảm nhảm nữa. Tôi tắt máy đây…

Linh ngước nhìn lên chiếc đồng hồ. Đã quá mười hai giờ đêm. Lúc này cậu ta còn chưa ngủ mà gọi đến đây làm gì?

-Không… Đừng… Cậu không biết đâu.. Hic…Tôi yêu cậu… Hic… Yêu sắp phát điên rồi. Tôi thua cậu rồi, sáu năm trước và bây giờ vẫn vậy.. Tôi vẫn thua cậu… Hic…

Huy nấc vì cơn say đè nghẹn, nói khàn khàn không rõ.

-Huy…

-Đừng nói gì cả… Linh… Tôi sắp điên lên đây… Tôi sẽ không chịu nổi nếu cậu cứ tiếp tục lạnh lùng với tôi… Thậm chí, nếu cậu cưới thằng khác, tôi sẽ không ngần ngại mà cướp dâu vào ngày cưới của cậu đâu..

Linh bật cười. Cướp dâu? Sao Huy có thể nghĩ ra cái đó được chứ?

-Cậu uống nhiều quá rồi, Huy… -Linh nhấn giọng. –Đừng càm ràm nữa mà hãy đi ngủ đi.

-Linh à.. –Huy cầm chặt điện thoại trong tay, đôi mày chau lại đau đớn –Đúng, hôm nay tôi uống hơi nhiều… Điều đáng nói là khi tôi vừa tỉnh dậy, nhìn đống hình của cậu trên tường, đã không kìm được mà uống thêm chút rượu… Và giờ tôi thực sự không được tỉnh táo… Lần đầu tiên tôi thấy mình say… mềm thế này, có lẽ.. tôi… không chỉ say rượu, mà… còn… say tình nữa… Tôi… say thế này là vì cậu…

Huy vỗ mạnh lồng ngực cậu, mái đầu không giữ được mà cứ ngắc qua về xiêu vẹo. Bên kia đường truyền chỉ có tiếng thở mạnh của cô.

-Đừng nói gì cả, làm ơn, bây giờ hãy nghe tôi nói thôi.. –Tiếng Huy thổn thức –Suốt sáu năm qua tôi nhớ cậu đến phát điên.. Cậu sẽ không biết được tôi sợ cái nỗi nhớ đó đến thế nào đâu… Chưa bao giờ tôi ngừng yêu cậu… Thế mà… Đến khi tìm thấy cậu, cậu lại lạnh lùng với tôi như thế… Đau lắm,.. Tình yêu, nỗi nhớ cậu như vỡ tan… Tại sao Linh…? Tại sao ngay cả cơ hội được yêu cậu tôi cũng bị tước bỏ? Linh???

Linh cảm thấy trái tim mình run rẩy.

-Đó không phải là yêu… -Linh ngửa mặt lên cố nén nước mắt không để nó chảy xuống –Đó chỉ là dư âm của sáu năm trước khiến cậu nhầm tưởng cậu vẫn còn yêu tôi mà thôi…

-Không… Cậu cố tình không hiểu… Sao cậu không đón nhận tình yêu tôi mà luôn tìm cách chối bỏ nó như thế? –Huy gào lên khiến Linh bắt đầu không kìm nổi mà khóc. Linh vội vàng tắt máy, từng tiếng nấc trong cổ họng không nén được nữa mà vang lên to dần, rồi lặng lẽ tan vào không gian.

Huy bơ phờ nhìn lên trần nhà, từng tiếng “tút…tút” bên đầu dây bên kia khiến tim cậu tứa máu. “Đã gặp lại được em nhưng tại sao lại không thể chạm đến em, chỉ có thể nhìn em trong đau đớn…”

Linh bật khóc.

Sáu năm trước, Huy là người Linh từng yêu thương lại lặng lẽ bước đi Linh đã thấy hụt hẫng, đã phải khóc, đã phải đau buồn rất nhiều rồi.

Nỗi buồn chưa dứt thì người cha mà Linh thương yêu nhất trên đời lại bỏ Linh mà đi trong một vụ tai nạn. Cái cảm giác người mình yêu thương xa rời mình mãi mãi mà không thể giữ được ngày đó ám ảnh Linh. Mất cha, quằn quại, đau đớn. Khiến Linh trải qua những ngày tháng tuổi mười bảy một cách khó khăn. Vội vàng tốt nghiệp, vội vàng vào đại học, vội vàng đi làm. Linh chạy đua với cuộc sống, và gạt đi ước muốn yêu thương và được yêu thương sang một bên. Đúng, Linh sợ yêu thương.

Bây giờ tình yêu đến, Linh lại không chắc đó có phải là tình yêu hay không, nhưng cũng không muốn đón nhận đó. Ngờ vực thứ tình cảm của cô đối với Huy bây giờ chỉ là dư âm của sáu năm về trước, và Huy cũng thế mà thôi. Đến với nhau, lỡ như một ngày nào đó phát hiện ra hai người đã không còn yêu nhau từ lâu rồi, thứ tình cảm mà họ cho là yêu chỉ xuất phát từ sự lầm tưởng của quá khứ, lúc đó lại bước ra khỏi đời nhau, thêm một lần nữa, gây đau đớn cho nhau, còn tệ hơn nhiều.

Nhưng Linh ơi, có biết chăng cô đã làm cho chàng trai đó phải đau đớn, thổn thức vì yêu cô hay không?

***

Tan làm, Linh vội bước ra. Mưa bắt đầu rơi. Trời đã tối.

-Linh.

Trước cổng công ty, một chàng trai đứng đó, lên tiếng gọi. Cô cảm thấy trái tim mình dội lên, rồi rất nhanh chóng, cô kìm lại. Do dự mình nên phản ứng thế nào thì đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng của những cô gái:

-Ôi, tôi có nhìn nhầm không? Đó là tay bác sĩ đẹp trai Gia Huy hay sao?

-A! Đúng là anh ấy rồi. Tôi có facebook anh ấy này, nhiều người theo dõi ghê ta ơi. Thật tiếc tôi không thể kết bạn được.

-Hay là chúng ta ra gạ chuyện làm quen đi. Hihi…

Linh siết chặt tay. Sáu năm trước, đến bây giờ, cậu vẫn luôn là thần tượng nhỉ? Cô lạnh lùng đi ra, đi ngang qua Huy, cô cố gắng bước thật nhanh nhưng cuối cùng lại bị giật lại bởi lực kéo từ phía sau. Huy giữ chặt khuỷu tay cô, đôi mắt ánh lên vẻ đau thương lộ rõ.

-Ừm.. Tối qua, tôi có say một chút nên không tỉnh táo, nên nếu làm phiền cậu thì…

-Không phiền. –Linh bật tiếng. Rồi cô giật mình với những gì mình vừa thốt ra. Nhìn sang Huy, nét mặt cậu ta lộ vẻ sững sờ khiến cô lúng túng. Cô vội chuyển chủ đề:

-Tại sao cậu biết tôi làm việc ở đây?

-Tôi đã gọi cho Khánh và hỏi.

-Ừ.. Thế nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây. –Linh quay lưng định bước đi thì Huy lại kéo lại.

-Khoan đã… -Huy lên tiếng, giọng nói trầm trầm gần như chùng xuống –Thực sự, chúng ta không thể trở lại sáu năm về trước được hay sao? Những chuyện tôi nói hôm qua, thực sự, đó là sự thật.,.. Không phải là tôi nói bừa đâu.

-Cậu không hiểu gì sao? Huy! –Linh quay phắt lại gắt lên. Cảm ơn trời vì đã đêm lại mưa nên Huy không nhìn thấy mắt Linh đã bắt đầu ngấn nước –Cậu hết yêu tôi rồi! Tất cả những cảm xúc hiện giờ của cậu chỉ là dư âm của sáu năm trước khiến cậu nhầm tưởng thôi! Và tôi cũng thế! Tôi không muốn ép mình phải chìm trong quá khứ nữa! Đã sáu năm rồi! Cậu nghĩ có thứ tình yêu nào bất chấp cả khoảng cách thời gian, không gặp mặt, không nói chuyện, không biết tin tức gì của nhau ngần đấy năm trời mà vẫn yêu nhau không? Không, thực sự không Huy à… Có thể cậu còn yêu, nhưng tôi thì lại không biết mình còn yêu hay không.

Linh hất tay Huy ra rồi vội chạy đi. Huy đờ đẫn. Thấy cô xa dần.

-LINH À! –Tiếng Huy gào lên. Linh bất giác dừng chân lại.

-ANH YÊU EM!

Cô vỡ òa nước mắt, giá như… Gía như cô có thể phá tung mọi thứ để lao đến người con trai cô yêu thương một thời. Gía như cô có thể gạt đi tổn thương suốt sáu năm qua, gạt đi nỗi lo sợ mất đi người mình yêu, gạt đi khoảng cách thời gian sáu năm dài dằng dẵng để đến bên người đó. Nhưng không, cô không muốn bị tổn thương nữa nếu tệ hơn những gì cô nghĩ đều là đúng, đó là cả hai đều lầm tưởng về tình cảm của mình. Cô sợ tình yêu mình đặt không đúng chỗ, cô đơn quá lâu khiến cô trở thành con người cạn khô lãng mạn nhưng cũng nhạy cảm đến đau lòng. Tại sao, tại sao mọi thứ gần như chìm trong quá khứ thì cậu lại xuất hiện phá tung xáo lộn trật tự của cô cơ chứ? Cô nhắm mắt, quay đầu lại rồi mỉm cười một cách chua chát:

-Tôi biết.

Rồi không muốn để Huy thấy cô khóc, cô vội vàng chạy đi. Để lại mình Huy với nỗi hụt hẫng. Tối hôm đó, mưa rất to, như muốn cùng đau với hai con người đó.

Linh bước đi dưới trời mưa. Thấy nước mắt mình chảy ra. Cô tự hỏi có phải cô đã chọn sai rồi không?

Có phải cô đã quá ép buộc mình cứng cỏi không? Và rồi cô tự hỏi, có phải cô thật sự hết yêu Huy rồi không?

Nhưng không có câu trả lời, chỉ có nỗi đau tê tái.

-Linh? –Khánh lên tiếng. Trên tay là chiếc ô to, và một cái túi đựng hồ sơ. Chắc Khánh cũng vừa tan làm mà thôi. Thấy Linh đứng dưới mưa, Khánh hốt hoảng chạy đến giương chiếc ô lên cao che cho cô. Lo lắng lấy tay áo mình lau đi từng lớp nước trên mặt cô.

-Linh… Cậu sao thế? Sao thế Linh?

Không đợi cô trả lời. Khánh đã vội vàng đưa ô và cái cặp hồ sơ sang cho Linh rồi cởi áo badesi dài ra, khoác lên người Linh. Hai tay không ngừng đưa lên lau nước. Cô bất giác bật khóc.

Khánh hoảng hốt nhìn cô, càng thêm lúng túng. Rồi cuối cùng, lại vươn tay ra ôm lấy Linh. Cho cô dựa vào mình, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô:

-Có tôi đây… Đừng khóc.

Linh nhắm mắt, nước mắt chảy dài. Cô không biết tại sao mình khóc. Nhưng lúc này cô thấy nhẹ nhõm đến kì lạ.

Lúc đó, ở phía xa, có một chàng trai tay cầm chiếc ô đang run lên. Có gì đau đớn xâm chiếm lấy cậu. Vũ siết chặt tay, cậu cảm thấy nghẹt thở.

Tại sao cậu có thể quên rằng, hai anh em cậu đều thích cô cơ chứ? Cậu nhớ về sáu năm về trước.

[ -Chúng ta từ nhỏ đều thích cùng một thứ, cùng thích một bộ phim, cùng thích một loại Game. Nhưng em hi vọng, sau này, chúng ta sẽ không cùng thích một người.

-Điều đó làm sao xảy ra được cơ chứ? ]

Nhớ đến những câu nói đó, bất giác, có gì đó xót xa chảy ngược vào tim.

***

Đến khi đêm buông xuống, lại có điện thoại gọi đến, số của Huy nhảy trên màn hình. Linh lạnh lùng tắt máy. Một lúc sau, có một số lạ hoắc gọi đến. Do dự một hồi, cô cũng nhấc máy lên. Và từ bên kia, giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô cảm thấy xót xa đến lạ:

-Linh à…

Linh hoảng hốt định dập máy thì tiếng Huy đã vội vàng vang lên:

-Khoan đã.. Xin đừng tắt máy.. Hãy nghe tôi nói hết câu này, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.

Linh nín thở, rồi thở nhẹ một cái. Lắng nghe.

-Cậu bảo sáu năm trôi qua không đủ để thắt lại mối tình xưa. Vậy thì, nếu tôi yêu cậu lại từ đầu. Cậu sẽ cho phép tôi chứ?

Có gì đó khiến Linh bất ngờ không thể thốt nên lời.

-Gạt đi mối tình sáu năm về trước đi. Bây giờ hãy coi như tôi chỉ mới yêu cậu, và tôi sẽ theo đuổi cậu lại từ đầu, yêu cậu lại từ đầu. Cậu sẽ cho phép tôi chứ?

Huy chờ đợi. Cô cảm thấy có gì đó như vỡ òa trong lòng mình. Không biết là hạnh phúc hay đau đớn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK