Đáng tiếc Diệp Tam che đi một nửa cửa ra vào, khiến người ta có cảm giác như có thể nhìn thấy, nhưng nhìn kỹ lại không thấy rõ.
Càng che giấu, mọi người càng tò mò, chẳng bao lâu sau, cả Phục Lĩnh đều nghe nói có một tửu quán như vậy, thậm chí còn có tin đồn rằng nó được trang trí như một cung điện, người bình thường không có tư cách bước vào.
Diệp Tam cứ như vậy để mặt cho tin đồn lan truyền.
Liên Y ba ngày hai lần liên tục hỏi khi thì khai trương, nhưng mỗi lần đều nhận được câu trả lời là chờ một chút.
Đợi đến khi Liên Y hết kiên nhẫn, một buổi sáng đã thấy Diệp Tam thu dọn hành lý, ăn mặc chỉnh tề, từ trong ra ngoài cả người hoàn toàn rực rỡ, cầm lấy hai bình rượu Hồ thanh, hét lên với nàng:
"Khai trương!"
Liên Y vội vã đuổi theo.
Hôm nay Cố Trạm đã sớm đợi trước cửa, Diệp Tam dẫn Liên Y, bên cạnh là Thương Ca, ba người lần lượt đi tới, bưng rượu giẫm sương sớm đi tới.
Hôm nay ăn mặc cẩn thận, khiến cho Diệp Tam vốn đã tư sắc bất phàm lại được tiếp thêm không ít sức sống thanh xuân, cũng có vài phần tiên khí, khiến cho người qua đường nhịn không được phải nhìn thêm mấy lần, nam tử dừng chân, nữ tử ghé mắt, ngay cả con ngựa cũng phải ngoái đầu lại nhìn.
Mấy người hàng xóm thường lui tới mạnh dạn chào hỏi:
"Diệp cô nương, hôm nay khai trương à? Ăn mặc long trọng như thế."
Diệp Tam nhiệt tình đáp: "Đúng vậy! Giờ Dậu đêm nay chúng ta gặp nhau ở tửu quán. Ta đã đặc biệt chuẩn bị rượu ngon cho tất cả mọi người, chư vị nhất định phải đến ủng hộ ta!"
Liên Y có chút khó hiểu, vội vàng tiến lên, hạ giọng hỏi: "Buổi sáng chúng ta đã đến, sao không khai trương buổi sáng?"
Diệp Tam mỉm cười, lắc đầu không nói gì. Thương Ca một bên nói:
"Đương nhiên phải cho khách quan một chút thời gian chuẩn bị! Uống rượu là thú tiêu khiển, nào có người nào buổi sáng đã tiêu khiển đâu? Buổi tối mọi người không có việc gì, tụ tập ở đây, đến lúc đó mọi người sẽ có một buổi tụ tập vui vẻ, không muốn uống rượu cũng không thể ra về tay không."
Liên Y bỗng nhiên hiểu ra, gật đầu tán thành với Thương Ca. Thương Ca được khen liền đắc ý nói:
"Diệp cô nương nhất định đã đọc qua binh thư, ta thấy mới ngày trước nàng ấy không mở cửa khai trương cũng giống như chiến thuật án binh bất động, gợi lên sự tò mò của mọi người, làm hao mòn dáng sự kiêu ngạo của kẻ thù, sau đó lại đánh giặc, phần thắng sẽ cao hơn rất nhiều."
Nhắc tới chiến sự, Diệp Tam không khỏi cảm thấy lo lắng. Cố Mang Chi bây giờ thế nào? Sau khi thua trận, tâm trạng vui vẻ, thoải mái hay buồn bã, lo lắng?
Thấy Thương Ca đắc ý như vậy, Liên Y nhíu mày nói: "Ta thấy ngươi cũng chỉ là có thể lý luận suông thì giỏi, nói cũng khá có đạo lý."
Chỉ thấy mặc dù đám đông hai bên đường rộn ràng nhốn nháo, nhưng giờ khắc này giống như đang nhường chỗ cho Diệp Tam, Cố Trạm vẫn đứng tại chỗ, cảm thấy đường phố hôm nay thật dài, hắn cố lấy dũng khí, âm thầm cắn môi, vẫn không nhúc nhích, mỉm cười nhìn Diệp Tam đi tới.
Từng bước kia đều đáng mong đợi, từng bước đều mang vẻ đẹp, như thể ngay cả cơn gió đi qua nàng cũng thơm ngát. Lúc này, không biết có bao nhiêu nam nhân khát vọng muốn làm bộ diêu trên đầu nàng, nhưng nàng lại mỉm cười, cầm một chai rượu hoa mai bằng sứ màu trắng, từ đầu bên kia đường đi về phía mình.
Mỗi bước đi dường như đều dẫm lên trái tim Cố Trạm. Hắn không khỏi gọi tên nàng, Cố Tần Tần.. Giọng nói trầm đến mức ngay cả hắn cũng không nghe được.
Vừa tới giờ ngọ, trước cửa tửu quán đã có người nhìn chăm chú, Diệp Tam bưng một muôi rượu trúc, xắn tay áo đổ đầy các bình, khi chum rượu trong phòng đã múc xong, nàng mới quay người lại đi đến quầy.
Liên Y ở bên cạnh bận rộn cọ rửa, Thương Ca thì đang chơi với vò rượu trong sân, thuận tiện dọn dẹp máng rượu không sử dụng.
Khi những nam tử trên đường nhìn thấy Diệp Tam đến quầy múc rượu, đều bước tới, trong ánh sáng sớm mai, cánh tay lộ ra của Diệp Tam trắng như sương tuyết mùa thu đông, chói lóa như ánh trăng, từng sợi tóc dường như phát ra ánh sáng nhạt, có thể nhìn thấy rõ mạch máu.
Kỹ thuật này đủ để khiến nhiều nam tử sinh ra không ít ảo tưởng đẹp đẽ.
Hai tay buông ống tay áo xuống, Diệp Tam đang định quay đầu lại, lại nhìn thấy Cố Trạm trưng ra vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên, ánh mắt phức tạp, đành miễn cưỡng cười.
"Diệp cô nương, ngươi về nghỉ ngơi đi, ta làm.. là được."
Diệp Tam đang muốn phản bác, nhưng lại nghe thấy một giọng nói từ đám đông:
"Ta đồng ý, ta cũng đi."
Người tới không ai khác chính là Thanh Hi, đêm qua thức đêm đọc sách, lúc này mắt hơi thâm, nhưng không khỏi lộ ra thần thái trẻ trung, bước tới xắn tay áo đẩy Diệp Tam sang một bên.
"Sao ta có thể làm phiền Diệp cô nương của Lan phủ tự mình làm được? Ta cũng không có vinh dự như vậy."
Ngày hôm nay, vì một câu nói như vậy mà toàn bộ số rượu của Diệp Tam, bất kể là loại rượu gì, đều bị bán giá cao, càn quét sạch sẽ.
Tửu quán mở trắng đêm, mãi đến tận đêm khuya, khi Cố Trạm tiễn vị khách say rượu cuối cùng, Diệp Tam mới miễn cưỡng ngáp dài một cái đi vào quầy tính tiền.
Những con số đẹp đẽ trên đó khiến hai mắt nàng phát sáng.
"Thực không hỗ ta đầu tư toàn bộ tài sản của mình vào đó." Năm trăm quan tiền, chỉ trong đêm đầu tiên, đã kiếm được năm trăm quan tiền, nhiều hơn số tiền mà Cố Trạm có thể kiếm được khi bắt kẻ xấu. Diệp Tam nhìn Cố Trạm với một nụ cười.
Cố Trạm đặt năm quan trong tay lên quầy, cũng phát ra tiếng cười tự tận đáy lòng.
"Ta cũng đầu tư không ít đâu." Hôm nay Thanh Hi cũng đã ở tửu quán giúp một tay, mặc dù Diệp Tam có chút lo lắng việc làm ăn của hắn sẽ bị trì hoãn, nhưng sau khi hắn nhiều lần kiên trì cũng đã để hắn ở lại.
"Đúng vậy, đúng vậy, cuối năm khi chia hoa hồng, Lan huynh sẽ được chia không ít đâu? Ai!" Nói xong, làm ra vẻ tiếc nuối, Thanh Hi nhịn cười, giận dữ nói:
"Dựa theo tính tình của ngươi, sợ là năm sau lại lừa ta đầu tư vào tửu quán của ngươi đi."
Diệp Tam cười vui vẻ, trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của nàng và Thanh Hi ngày càng thân thiết hơn, hắn khác với ca ca, ca ca luôn có một chút đen tối, tuy đối xử dịu dàng với mọi người nhưng ánh mắt lại luôn u ám, thật giống như hắn đã biết trước hết thảy mọi bi kịch trước mắt. Nàng không bao giờ có thể quên được đôi mắt buồn bã của hắn nhìn nàng gần như cầu xin, vừa thống khổ vừa thì thào không cần như vậy.
Nhưng Thanh Hi thì khác, hắn luôn như ánh mặt trời, thậm chí sau khi ở bên hắn, ngoại trừ đôi lúc đột nhiên cô đơn, hắn vẫn luôn tích cực và năng động. Khi Diệp Tam nhìn vào mắt hắn, trong đó có khát vọng, nhưng càng nhiều hơn là một loại kiên định.
Nghĩ tới đây, Diệp Tam cảm kích liếc mắt nhìn Thanh Hi, ánh nến sáng rực, không ai chú ý tới ánh mắt này, ngoại trừ.. Cố Trạm đang ẩn mình trong bóng tối của người khác.
Hắn khẽ cau mày, cắn môi, niềm vui vừa rồi lúc này đã biến thành một nụ cười cay đắng. Dưới bộ quần áo vải thô, hắn nắm chặt tay thành quyền, ngẩng đầu nhìn Thanh Hi, hắn chói sáng như vậy, thông minh, đẹp trai, nếu nói hắn là nam tử ưu tú nhất thế gian cũng không quá.
Hắn buông lỏng nắm tay, lại nhìn Diệp Tam, phản chiếu ánh nến, không biết là nước mắt hay ánh lửa, nhảy múa trong mắt hắn. Nụ cười của hắn không còn cay đắng nữa, đôi mắt đen thuần khiết của hắn như hận không thể khắc sâu tất cả dáng vẻ của cô gái trước mặt, giấu đi.