...
Nghe thấy Triệu Xá phải đi, Vĩnh Ninh công chúa vui tới mức đôi chân mày của nàng hơi nâng lên một chút, nâng cao giọng nói: "Thịnh Hoài, đến tiễn Triệu đại nhân đi."
Rốt cuộc thì những người này chẳng hề xem cậu là ảnh vệ, cái gì mà âm thầm quan sát? Suốt ngày bắt cậu lộ mặt.
Thịnh Hoài thở dài, mũi chân điểm lên cành trúc, nhảy đến bên cạnh Triệu Xá: "Triệu đại nhân, mời."
Chỉ cần đứng cạnh cậu thôi cũng khiến cho hắn lạnh cả người cho nên hắn hơi nghiêng người giữ khoảng cách với cậu, rồi quay sang nói với công chúa: "Ta còn chưa chào hỏi Vương gia..." Thật ra hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn vẫn muốn gặp lại Dục Vương để xem có moi thêm được chút gì không.
Vĩnh Ninh công chúa sao có thể không biết tính toán trong lòng hắn, lạnh lùng cười nói: "Vương huynh không để ý đâu, Triệu đại nhân về đi."
Triệu Xá hết cách, chỉ có thể hành lễ rời đi.
Thịnh Hoài đi trước hắn vài bước, dẫn đường.
Đi qua nguyệt môn*, xuyên qua lâm viện quanh co khúc khuỷu, chẳng mấy chốc đã đến tiền sảnh, cửa lớn Vương phủ gần ngay trước mắt.
Thấy chuyến thăm hỏi này không thu hoạch được gì, lại nghĩ tới phó chỉ huy sứ đại nhân tâm tình bất định và cơn thịnh nộ của hoàng thượng, khao khát sống mãnh liệt đã thôi thúc hắn mặt dày mày dạn mở miệng.
"Không biết các hạ là người ở đâu?" Ừm, lôi kéo làm quen trước.
???
Thịnh Hoài chẳng hiểu mô tê gì, trả lời: "Ta không biết." Cậu quả thật là không biết, cậu vừa xuyên qua đã bị nhốt trong ngục, cậu cũng chẳng hề biết chút gì về thân thế của mình cả.
Ấy cha.... Vậy thì "Các hạ trông thật tuấn mỹ, quả là nhan sắc tuyệt thế!" khen y đẹp.
Thịnh Hoài: "Năm nay tại hạ vừa tròn hai mươi lăm." Cảm ơn ngươi đã khen.
Triệu Xá cứng họng, lại nói: "Võ công của các hạ thật cao cường, quả đúng là hình mẫu lí tưởng mà chúng ta luôn hướng tới!"
Thịnh Hoài ngưng bước, quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói; "Đại nhân, có chuyện gì xin hãy nói thẳng."
Triệu Xá nắm quyền để ở giữa môi, ho khan một tiếng, nói: "Ý ta là, Họa Xuân Yến 2 ngày sau, không biết Triệu mỗ có cơ hội mời các hạ tới hay không?"
Ồ, ồ, ra là mời ăn cơm à, nói sớm đi chứ —— Cũng không phải là không thể.
Thịnh Hoài vẫn dùng ngữ điệu bình thản nói: "Tạ đại nhân, nhưng ta chỉ là một ảnh vệ thôi." Cho nên ngươi nói với ta cũng vô dụng, đến hỏi Dục Vương đi ấy.
Triệu Xá giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Các hạ quá khiêm tốn rồi, lấy năng lực của ngươi đừng nói chỉ là một chức ảnh vệ cỏn con, cho dù làm sư phụ dạy võ công cũng dư sức."
Ý hắn là... Thịnh Hoài mò mẫm hồi lâu, có phải hắn ta đang muốn đào góc tường* của Dục Vương đúng không? Đúng là can đảm đấy.
Chỉ là ngươi có mạng đào nhưng ta không có mạng nhảy đâu, Thịnh Hoài không thèm để ý tới hắn, trong mắt hiện lên vẻ lãnh đạm, lạnh lùng nói: "Đại nhân quá khen, mời."
Đối phương đã bày ra cái thái độ này rồi, nếu là người bình thường thì nên hiểu chuyện một chút mà từ bỏ đi, nhưng Triệu Xá là ai chứ, Cẩm Y Vệ là những người được 14 bộ* công nhận là mấy tên điên cuồng, đã nhận việc thì sẽ hoàn thành bằng mọi giá.
Hắn đứng trước cửa Vương phủ, chậm chạp nói: "Khi về ta sẽ phái người đưa thiếp mời, đến lúc đó quét tước nhà cửa đón tiếp các hạ." Dứt lời ôm quyền rồi thẳng bước xoay người rời đi, hoàn toàn không cho Thịnh Hoài cơ hội từ chối.
Thịnh Hoài đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hắn, nhìn một lúc lâu —— Ngươi nói đi, người này nhìn cũng đẹp trai sáng láng ngầu lòi lãnh khốc như nam thần, mà sao vô sỉ thế hả?
Thịnh Hoài day day mi tâm, không biết phải nói chuyện này với Vương gia nhà mình thế nào —— Điều 31 bộ luật ảnh vệ, ảnh vệ trong lúc không làm nhiệm vụ mà lén kết giao với người ngoài, nhẹ thì phạt 200 roi trừ tiền hàng tháng, nặng thì thêm 100 roi nữa, trừ toàn bộ điểm tích lũy và tạm giam 1 tuần.
À, đúng rồi, cái bộ luật ảnh vệ rác rưởi này là chính tay cậu biên soạn, rất nhiều ảnh vệ đã bị đoạn luật này hố cho một trận và bị trừ toàn bộ điểm, thứ hạng rơi tọt một phát thẳng xuống cuối bảng, cái này thì hay rồi, phong thủy luân phiên, không tin thì cứ chống mắt lên mà coi, ông trời chẳng tha một ai đâu.
Nếu cái thiệp mời của Triệu Xá thực sự được đưa tới, lấy cái tội danh cậu kết giao với thế tử Ninh Viễn hầu, là đủ để đá cậu từ ảnh vệ số 1 thành ảnh vệ số 224, lại một lần nữa thể nghiệm cuộc sống cày nhiệm vụ gian khổ cực nhọc rồi.