• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Rinbar

Dịch Trần Lương đi phía trước, Vân Phương không lo lắng mà đuổi kịp cậu.

Thân hình thiếu niên vẫn còn hơi gầy, áo trắng ngắn tay, quần dài đen, vạn năm không đổi vẫn mang đôi giày cao su đó, lẫn vào biển người lập tức không tìm thấy.

Vân Phương biết khi Dịch Trần Lương nhận lấy cái áo ngắn tay trong nháy mắt đã hiện rõ sự do dự, lúc nhận kem que cũng chợt cảm thấy bối rối, cũng biết rằng khi cậu trả tiền xe cả cho chính mình đã làm ra vẻ tự nhiên cẩn thận.

Trong đám đông nườm nượp xinh đẹp và rực rỡ, lại xuất hiện một sự hiện diện bất lực trốn chạy.

Người thiếu niên mà trong mình sự kiêu ngạo và tự tôn không cho phép chính mình nhìn thẳng vào những mẩn cảm tự ti của bản thân. Nhưng nó vẫn le lỏi lộ vô tình trong những lúc mờ mịt, khiến người ta nhìn vào trong lòng cảm thấy thật chua xót.

Cho nên cuối cùng, không nhẫn tâm dẫn cậu đến quán thịt dê xiên, mà là kéo cậu vào một quán mì giá rẻ ngay ven đường.

Vân Phương muốn nói rằng không cần phải như thế, chờ khi lớn lên cho dù tiền tiêu như nước cậu cũng không chút đau lòng, cậu hoàn toàn có thoải mái hào phóng mà đối diện với tiền tài, đối mặt với sự xấu hổ nhất thời, có đôi khi lòng tự trọng không đáng nhắc đến.

Nhưng anh không thể nói như thế với Dịch Trần Lương.

Anh- khi mười lăm tuổi có thể quỳ lạy xin xỏ chỉ vì một miếng cơm chỉ vì để có ăn, những Dịch Trần Lương hiện tại- không cần.

Bởi vì Dịch Trần Lương có Vân Phương.

Suy nghĩ bất chợt nảy ra làm anh thật vui vẻ, Vân Phương nhìn bóng lưng cậu mà nở nụ cười, vừa lúc Dịch Trần Lương dừng chân quay đầu chờ anh.

Dịch Trần Lương nhìn thấy thiếu niên sạch sẽ đứng trong đám người, hướng mình mà cười, những ồn ào nhộn nhịp của đám đông tất cả đều trở nên yên tĩnh.

Cậu nhìn biển người như thể đang cách mình một dòng thời gian không thể xâm phạm, nở nụ cười nhàn nhạt đầy tiếc nuối và mất mát.

Dịch Trần Lương đột nhiên có cảm giác khổ sở không tả được, vì thế ngược dòng người bước đến chỗ Vân Phương, bước đến trước mặt anh.



"Tao vừa rồi không phải chửi mày đâu." Dịch Trần Lương nghĩ giọng điệu lúc nãy của mình quá hung dữ, vụng về mà nói xin lỗi, "Đi thôi."

Cậu rối rắm một lúc, lúng ta lúng túng mà bắt được cổ tay của Vân Phương, kéo anh đi về phía trước.

Giống như một con sói nhỏ kiêu ngạo trước giờ chỉ biết xù lông độc đoán mà giờ đây rốt cuộc cũng học được cách thể hiện sự yếu đuối, biết dùng đầu đầy lông xù của mình cọ cọ lòng bàn tay của người khác.

Nhưng cũng chỉ được một tý thôi.

Dịch Trần Lương đi được hai bước liền buông lỏng ra.

Hai đứa con trai mặc dù chỉ là nắm lấy cổ tay nhau nhưng vẫn cảm thấy hơi dính dính.

Nhưng dù thế nào thì việc này cũng đủ kéo Vân Phương từ những ký ức tâm tối âm u ra, Vân Phương và Dịch Trần Lương sóng vai cùng đi, đột nhiên cảm thấy mùa hè ở Vu Thành cũng không dài quá.

"Về nhà tôi lấy bài tập đi." Vân Phương nói.

Nhà Vân Phương cách phố Ngũ Phúc cũng không xa, thậm chí không cần ngồi xe buýt, hai người đi mười mấy phút đã đến.

Dịch Trần Lương cứ tưởng mình ở dưới lầu chờ, Vân Phương lại nói: "Trong nhà không có ai, đi lên ngồi cho mát."

Dịch Trần Lương nhíu mày, "Không cần, tao ở đây chờ được rồi."

Vân Phương túm cậu vào thang máy, "Cậu không sợ nóng nhưng tôi nóng, đi lên, tôi cũng không có ăn cậu."

Dịch Trần Lương cứ như vậy bị anh kéo vào trong nhà.

Đường Ý tuy rằng không thích nấu cơm, nhưng lại rất thích dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, phòng tuy nhỏ nhưng là ấm áp.

Dịch Trần Lương vừa vào cửa liền nhìn chằm chằm hai cái gối đầu cún kia.

Vân Phương lần đầu thấy hai cái đầu cún đó cũng nhìn chằm chằm rất lâu, anh cười cười, "Có phải nhìn rất ngốc không?"

Dịch Trần Lương nhìn anh một cái, "Chủ sao vật nấy."

Vân Phương đang rót nước cho cậu, nghe vậy đem ly nước mới rót được một tý đưa sang, "Tự mình rót."

Dịch Trần Lương quá thật rất khát, hai người mỗi người ôm một ly ực ực uống một hơi dài, mới cảm thấy mình như sống lại.

"Vào đi tôi đưa bài tập cho cậu." Vân Phương đi vào phòng ngủ, Dịch Trần Lương cũng thả ly xuống theo vào.

Phòng ngủ của Vân Phương sạch sẽ và trống trãi, cùng chủ nhân rất giống nhưng lại mang cảm giác không hài hoà một cách quỷ dị, Dịch Trần Lương chưa kịp cẩn thận nghĩ, thì đã thấy Vân Phương lấy từ cặp ra một xấp bài tập.

Dịch Trần Lương ánh mắt lập tức trống rỗng.

Không muốn làm bài tập đâu.



Mặc dù biết học tập rất quan trọng, là cọng rơm duy nhất phải nắm chặt, nhưng lúc này nội tâm của cậu cực kỳ mâu thuẫn.

"Cậu làm ngay tại đây luôn đi." Vân Phương liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu.

Chó nhỏ mà mang về tuyệt đối sẽ không thành thật làm bài tập đâu.

Dịch Trần Lương tỏ vẻ cự tuyệt, lại bị Vân Phương cường nghạnh mà ấn xuống ghế bên kệ sách, từ ống đựng bút lấy một cái bút chì nhét vào tay cậu, "Muốn làm Anh hay Toán trước?"

Xuất phát từ cảm giác sùng bái kì lạ đối với học bá, Dịch Trần Lương- người không muốn làm gì nghẹn ra hai từ: "......Toán."

Kệ sách của Vân Phương khá rộng, miễn cưỡng ngồi đủ hai người, anh ra phòng khách lấy thêm một cái ghế cao cao đến, lại lặp tức đem quạt kéo đến bên kệ sách, sau đó ngồi xuống bên cạnh Dịch Trần Lương, bắt đầu công cuộc tự học bù.

Trong phòng khách chiếc đồng hồ tích tắc kêu vang, gió quạt thổi xuyên qua chiếc áo sơ mi ướt mồ hôi, Vân Phương viết đến mệt mỏi vừa ngẩn đầu, vừa lúc nhìn thấy những chiếc lá xanh mướt của cây du cao lớn bên ngoài cửa sổ.

Bên cạnh là Dịch Trần Lương đang tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào một bài toán viết viết tính tính, thỉnh thoảng sẽ đụng trúng tay anh.

Vân Phương bỗng nhiên thấy lòng mình thật nhẹ nhõm, anh cúi đầu xuống, nhìn về đề bài Vật lý làm mình bực bội lúc nãy.

Kim đồng hồ quay xong một vòng, Dịch Trần

Lương đã làm xong bài tập Toán, Vân Phương đem bài đối phương rà đáp án, sau đó đưa bài tập báo chí Tiếng Anh cho cậu.

Dịch Trần Lương không tình nguyện mà đối mặt với tờ giấy đầy chữ nước ngoài, biểu tình so với môn Toán còn khó chịu hơn.

Vân Phương kiểm tra đáp án xong, đang dùng bút chì khoanh tròn một đáp án, thì nhìn thấy biểu cảm buồn bực của Dịch Trần Lương, nhịn không được hỏi: "Không được ở đâu?"

"Nhìn không hiểu." Dịch Trần Lương chỉ một câu hỏi, đọc lên một cách vụng về: "I could have enjoyed loneliness if I hadn’t met you."

Vân Phương nghe xong sửng sốt một chút, ngay lúc ấy Dịch Trần Lương ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, trong đôi mắt đều là khát vọng tri thức, "Nghĩa là gì?"

"Tôi đã có thể tận hưởng cô đơn nếu tôi không gặp được cậu." Vân Phương theo bản năng đem câu dịch ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Dịch Trần Lương.

Dịch Trần Lương bị nhìn đến da đầu phát tê dại, có chút cứng đờ mà dời đi ánh mắt, chỉ vào một từ đơn nói: "Cái từ loneliness này tao không hiểu."

"Nghĩa là cô đơn." Vân Phương rũ mắt nhìn từ đơn đó, "Loneliness là danh từ, tính từ là lonely, cô đơn."

"Ừm." Dịch Trần Lương lấy bút ở phía trên từ đó viết ra nghĩa chữ Hán, dừng một chút nói: "Câu này rất hay đó chứ."

"Ừ." Vân Phương kéo kéo tờ báo viết thêm tính từ vào bên cạnh, "Tiếp tục làm."

Dịch Trần Lương nhìn dòng chữ 'Lonely: adj ', nhịn không được bóp bóp bút, đột nhiên muốn cùng Vân Phương nói chuyện, "Tại sao nhũ danh của mày là Đường Đường?"

Vân Phương: "........Câm miệng."



"Có phải vì mày rất thích ăn đường phải không?" Dịch Trần Lương hiếm khi thấy được anh chịu thiệt, hứng thú dạt dào mà buông bút, "Thích ăn loại đường gì nà?"

Vân Phương lạnh lùng làm lơ đi đôi mắt đang phát sáng của cậu, duỗi tay đem cằm và đầu cậu xoay về, "Làm bài của mình đi.",

"Nhìn không hiểu mà." Dịch Trần Lương không sợ chết mà nói: "Bạn học Đường Đường."

"Dịch Trần Lương." Vân Phương trầm giọng nói: "Muốn tạo phản?"

Dịch Trần Lương may mắn lắm mới kiếm được cơ hội để gỡ hòa một ván, bắt lấy cánh tay đang hướng đến, ngoài miệng còn trêu chọc: "Đường Đường sao thế, thiệt là ngọt mà-- ui ui đừng có đụng vào vết thương của tao!"

"Tôi thấy cậu chính là thiếu đánh!" Vân Phương quàng tay qua cổ cậu ấn xuống bàn, nhướng mày nói: "Gọi anh."

Dịch Trần Lương vùng vẫy mấy lần cũng không ra được, cười đến mức thở không nổi, "Đường Đường, sao lại thẹn quá hoá giận thế hử?

Vân Phương vừa tức vừa buồn cười, "Biến đê."

"Anh họ?" Một giọng nói kinh ngạc đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hai người, "Hai người đang làm gì vậy?"

Cả hai quậy đến vui vẻ, căn bản không để ý có người bước vào, có chút giật mình.

Vân Phương buông Dịch Trần Lương ra đứng thẳng dậy, Dịch Trần Lương suýt nữa trực tiếp nhảy lên bàn, "Đạ mấu, ai nói đó!"

Tôn Viễn đứng ở cửa tủm tỉm cười nhìn Vân Phương, "Em cứ nghĩ tại sao mới ăn một nửa anh họ lại bỏ chạy mất, thì ra là do chuyên này à."

Vân Phương sửa sang lại cổ áo bị lộn xộn, thong thả ung dung nói: "Tôi thì nghĩ việc vào phòng người khác phải gõ cửa là phép lịch sự cơ bản."

Tôn Viễn bị anh làm cho nghẹn họng, không giận mà ngược lại còn cười, ánh mắt dừng trên người Dịch Trần Lương, "Anh họ, anh không phải thích Tống Tồn sao? Thế sao lại--"

Tôn Viễn nói một nửa giữ một nửa, ý vị thâm thường đánh giá Dịch Trần Lương, "Đổi khẩu vị?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK