******
Số lượng khách hôm nay rất đông, Dịch Trần Lương cùng chị Triệu bận rộn đến 9 giờ mới đóng cửa.
Vì để vẹn toàn chăm sóc con gái và công việc nên chị Triệu đã dứt khoát thuê hai gian phòng ngủ ở lầu hai. Hiện tại Hoàng Sơ chưa nhiều ủy thác công việc nên để trống phòng, hơn nửa tối đến anh ta cũng không ở đây nên vừa tiện cho chị Triệu thuê, một mũi tên trúng hai con nhạn.
“Em về trước nha.” Dịch Trần Lương dọn dẹp vệ sinh xong, nói với chị Triệu một tiếng.
Chị Triệu ôm Tiểu Tiểu đi đến, “Ừm, đi đường cẩn thận.”
Tiểu Tiểu chớp đôi mắt to tròn vươn tay muốn ôm lấy Dịch Trần Lương, chị Triệu dỗ dành bé, “Chú Tiểu Dịch phải đi rồi, mai chú lại đến chơi với con sau.”
Bạn nhỏ Triệu Tiểu Tiểu bập bẹ y da y da đòi nói chuyện với Dịch Trần Lương.
Dịch Trần Lương thường hay ôm bé, thuận tay nhận lấy chơi với bé một lúc, nhỏ giọng thì thầm, “Được rồi, chú còn phải về gọi điện cho chú Vân, nhóc nhớ ngoan ngoãn nghe lời mẹ nha.”
Người Triệu Tiểu Tiểu thích nhất là Vân Phương. Lúc Vân Phương nằm viện có đến thăm vài lần từ đó nhớ thương không nguôi. Có lẽ vì nghe được hai từ chú Vân nên a a a làm loạn cựa quậy trong lòng cậu đòi tìm chú Vân của bé. Dịch Trần Lương cười nhéo mặt Triệu Tiểu Tiểu nói: “Không được, của chú.”
Triệu Phương không biết một lớn một nhỏ đang thì thầm cái gì, đưa tay ôm lại bé con, “Đừng chiều con bé, em mau về sớm đi Tiểu Dịch.”
Dịch Trần Lương xoa đầu Triệu Tiểu Tiểu, lúc ra ngoài còn giúp chị Triệu đóng cửa cuốn lại.
Tiệm trà sữa không quá gần khu chung cư của cậu và Vân Phương, trễ như vậy nên không còn xe buýt. Dịch Trần Lương theo thói quen đi bộ về, có mấy đoạn đường không có đèn, cậu mở đèn pin điện thoại soi đường thì bỗng dừng lại nhìn thoáng qua phía sau.
Có gì đó không ổn.
Cậu tắt điện thoại cất vào túi, tỏ ra như không có gì tiếp tục đi về phía trước.
Khu vực xung quanh đây là một mảnh đất di dời trong thôn, hẻm bé nối ngõ nhỏ, trên cơ bản hầu hết hộ dân đều đã dọn đi cả, đến tối thường không có ai lảng vảng quanh đây.
Hình như không chỉ một người theo đuôi cậu.
Dịch Trần Lương bước nhanh hơn nhưng được hai bước liền ngừng lại.
Ngã rẽ phía trước đi ra ra sáu bảy người, tên dẫn đầu sụp vai cắn thuốc lá - Lý Khải bước đến giọng quái ác cười một tiếng: “A Lương, lâu rồi không gặp ha. Sao không nói tiếng nào mà dọn khỏi hẻm Tân Nam vậy? Gọi mấy cuộc mà chẳng thèm bắt máy.”
“Đi vội.” Dịch Trần Lương lùi một bước, vừa quay đầu liền thấy bốn năm người chắn ngay đường lui, cậu cau mày nói, “Anh Lý, đáng không?”
“Đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn tìm mày ôn chút chuyện cũ.” Lý Khải cười nói: “Vu Thành không lớn nhưng muốn tìm một người còn phải coi duyên số. Nói gì thì nói chứ mày theo anh hơn nửa năm, anh coi mày là anh em tốt vậy mà mày đi không thèm ừ hử gì với tao cả. A Lương à, không trượng nghĩa chút nào.”
“Anh Lý, muốn ôn chuyện thì cũng không cần bày trận như này đâu nhỉ?” Dịch Trần Lương nhìn những người trước sau tiến gần, nhìn xung quanh thấy bên ven đường có mấy gậy gỗ nằm đó, lặng lẽ nhích chân về phía đó, “Nếu trong lòng anh thấy không thoải mái thì để em mời anh mời một bữa bồi tội.”
“À, có người mời giúp mày rồi.” Lý Khải cười nói: “Là một bạn học của mày đấy.”
Lý Khải chỉ người đằng sau, “Tiểu Viễn, Lỗi Tử đều là hai đứa trẻ ngoan đó nha. Vậy mà mày nỡ lòng nào nói đánh là đánh, còn làm bọn nó bị phạt nữa chứ, tao không thể bỏ qua vụ này được đâu.”
Tôn Viễn vẩy xoạch một tiếng kéo thân gậy phòng thân(*) ra, hưng phấn nắm chặt lấy, “Anh Lý đừng nói lời vô nghĩa với nó nữa!”
(*) Ảnh
Lần trước Trương Lỗi vừa bị Vân Phương bón hành vì nói năng như ỉa vào mồm, vừa bị chú mình giáo huấn nên ngoan ngoãn được một học kỳ. Nhưng trong lòng hắn đời nào nguôi ngoai, lúc này coi như được xả giận, hắn đánh mạnh gậy sắt lên tường, hét lên, “Tóm được thằng chó này rồi! Giết nó!”
Bảy tám người xông lên, Dịch Trần nhặt một thân gỗ bên ven đường chặn đòn nhưng ngay lập tức gậy gỗ bị đánh gãy mất. Gậy sắt xuyên qua đập xuống cánh tay cậu khiến cậu đau đớn, trong giây lát mất đi tri giác.
Cậu ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Bọn ngu này uống rượu!
Mùi rượu nồng nặc cộng thêm đây đều là những thiếu niên mười bảy mười tám đang tuổi tinh lực tràn trề, đừng nói là đánh người, giết người bọn chúng còn dám làm. Dịch Trần Lương đá văng một tên trước mặt, giây kế tiếp bị tên nào đó ôm lấy từ phía sau, gậy sắt như trời giáng đập xuống đầu cậu!
“*** mẹ!” Dịch Trần Lương bỗng lùi về sau vài bước, đâm mạnh tên đang ôm mình vào tường, liều mạng đập khuỷu tay lên mặt nó, duỗi tay đoạt lấy cây gậy đập một phát mạnh lên đầu gối hắn.
Tôn Viễn đánh trượt mấy lần, tận dụng lúc hỗn loạn hạ một cú thẳng lên đầu Dịch Trần Lương. May thay, ngay lúc đó Dịch Trần Lương phản ứng kịp đạp một phát vào bụng nó khiến đường gậy hạ xuống chệch đi một chút. Chưa kịp hít vài hơi sau lưng liền bị ăn một gậy, đau đến mức khiến mắt cậu tối sầm.
Từ đầu đến cuối Lý Khải chưa từng động thủ đứng một bên chậm rãi hút thuốc, “A Lương mày biết Vương Hữu Vi chết như nào không?”
Dịch Trần Lương vốn hai quyền không địch nổi bốn tay còn phải ứng phó cùng lúc với bảy tám người quay quanh cầm gậy đánh loạn. Cậu bị đánh vài gậy, lỗ tai ong ong lên.
“Tên nhóc kia ngày nào cũng nhớ thương chút tiền của mày, đến đêm định trộm ai ngờ căn nhà đó đã đổi chủ, nó nghe được chuyện không được nghe nên bị người đuổi theo diệt khẩu. Chậc, một nhát mất mạng, chết tại hẻm Tân Nam.” Dưới màn đêm Lý Khải phun vòng khói mờ ảo, dường như gã rất muốn tâm sự hết với Dịch Trần Lương.
“Cái đoạn thời gian ồn ào vụ bắt cóc ấy, nó không may bắt gặp cảnh bọn giết người bàn kế hoạch bắt cóc, tống tiền, diệt khẩu đứa con nhà giàu ra sao. Thằng ngu Vương Hữu Vi nghe xong sợ mềm chân, bất cẩn làm cho mấy người trong phòng nghe thấy.” Lý Khải híp mắt lại, “Người làm việc lớn đều tàn nhẫn độc ác cả, đối với bọn nó mạng người có là gì đâu.”
Dịch Trần Lương phun ra nước bọt cùng máu, lưng tựa tường, bảy tám người quay quanh cậu, cậu nắm chặt cây gậy trong tay nhìn chằm chằm Lý Khải, “Sao anh biết rõ như vậy?”
“Vì tao đi chung với nó.” Lý Khải nhấn tàn thuốc lên bức tường, bước đến trước mặt Dịch Trần Lương, “May là tao chạy nhanh nếu không chắc cũng chết một cách lãng xẹt như nó rồi.”
“Cũng từ vụ này tao ngộ ra một đạo lý.” Lý Khải lấy một cây gậy từ tay đàn em bên cạnh, “Làm người phải sống tàn nhẫn một chút, không chỉ ác với người khác mà đối với bản thân phải càng ác hơn. Trước kia là tao quá mềm lòng với mày, thấy mày một thân một mình sống không dễ gì –”
Lý Khải nheo mắt, “Lúc trước mày lẻ loi đến phố Đông Dương là tao giới thiệu việc làm cho mày, là tao giúp mày tìm phòng đưa lót tiền thuê nhà nhưng giờ nhìn xem, mày không nhớ ân tình thì thôi còn muốn phân chia giới hạn với tao.”
“Đúng là làm người ta đau lòng thất vọng.” Lý Khải thở dài.
“Anh Lý anh giúp em lót tiền em đã trả hết cho anh rồi, làm việc chung với nhau tiền em chỉ lấy ba phần, trong khi người khác đều lấy bảy phần.” Trước mắt Dịch Trần Lương sụp tối, cắn răng nói: “Không ngờ anh tính toán như vậy.”
“Bọn mày nhìn coi bây giờ nó kể công cho tao nghe này. Làm tao nhớ hồi nó khổ tao giúp, miệng lúc nào cũng gọi anh ngọt sớt–” Lý Khải cười với người bên cạnh, nhưng chợt thay đổi giọng điệu la lên, “*** mẹ con chó ăn cháo đá bát!”
Lúc này không cần gã lên tiếng một đám người cầm gậy sắt đánh xuống những chỗ hiểm trên người Dịch Trần Lương.
“Tao nghe Tôn Viễn nói bồ mày tên Vân Phương? Bà mẹ nó mày còn dám chơi tao!” Lý Khải đá một cú vào bụng cậu, “Tao bị đuổi khỏi tiệm chắc chắn do nó động tay động chân. Dạy dỗ mày xong thì đến phiên nó! Hai bọn bây đừng hòng thoát khỏi tay tao!”
Nghe nhắc đến Vân Phương cả người Dịch Trần Lương toát lên vẻ âm độc nhìn chằm chằm gã, “Mày thử động vào anh ấy xem.”
——
Vân Phương giao bài thi, mang cặp chuẩn bị về ký túc xá. Một người bạn cùng lớp đuổi theo hỏi, “Vân Phương chờ tôi chút!”
Người này tên là Hàn Bác Văn cũng học Nhất trung, ở đây chỉ có hai người là học chung trường nên được phân đến một phòng nên cậu ta rất muốn thân thiết với Vân Phương.
Hàn Bác Văn đã tự quen việc Vân Phương thường xem điện thoại, cười trêu, “Người yêu chưa gọi cho cậu à?”
“Ừ.” Vân Phương cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại trong chốc lát sau đó bấm gọi cho Dịch Trần Lương.
Một hồi nhạc qua đi, không ai bắt máy.
Hàn Bác Văn thấy sắc mặt anh không tốt nói: “ Có khi chơi game xem phim nên không để ý?”
“Không đâu.” Vân Phương cau mày gọi điện thoại cho Tề Hoạch.
Tề Hoạch đang chém giết khí huyết sục sôi, nhận điện thoại với âm điệu hào dũng mãnh liệt, “Alo? Thằng nào? Tìm bố mày làm gì?”
“Là tôi Vân Phương.” Giọng Vân Phương lạnh lẽo như muốn rớt vụn băng.
“Oa, hiếm thấy nha! Em trai Vân Phương của tui vậy mà gọi điện cho tui!” Tề Hoạch kẹp điện thoại vào vai, đôi tay liên hoàn nhấn phím bùm bùm, “Tìm anh trai có việc?”
Vân Phương không quản anh ta xưng hô như nào, “Dịch Trần Lương không nhận điện thoại của tôi.”
“Ẻm không nhận điện thoại mi thì mi tìm ẻm đi chớ, tìm anh làm gì? Úi ** má, mạng của bố! Thằng chó nào KS của bố!” Tề Hoạch lắc lắc đầu, “Không nói em, anh chửi mấy thằng ngu trong game thôi.”
“Tôi ở Bắc Kinh.” Vân Phương nói lời phiền lòng, “Phiền anh giúp tôi nhìn cậu ấy đang làm gì.”
Thấy giọng điệu của đối phương có hơi không đúng, sau khi gặt một đợt mạng Tề Hoạch đập một phát cạch lên bàn, “Oke, chờ, anh giúp mày đi hỏi thăm vợ iu!”
Vân Phương: “…………”
Hơn mười phút sau Tề Hoạch đứng trước cửa chống trộm gõ gõ rồi gọi cho Vân Phương, “Em à, Lương Lương không ở nhà, trong nhà không thấy bật đèn luôn.”
“Chị Triệu nói cậu ấy rời tiệm một tiếng trước rồi.” Giọng Vân Phương lạnh giá, “Có lẽ trên đường gặp chuyện gì.”
Từ đợt bị bắt cóc mỗi khi Tề Hoạch nghe mấy từ “gặp chuyện gì” thì cực kỳ nhạy cảm, lập tức chửi thề, “Mẹ nó, để anh báo cảnh sát.”
“Giờ mà báo cũng không được lập án.” Vân Phương dường như đang thu dọn đồ đạc, “Anh giúp tôi tìm kiếm thử trước, tôi về ngay đây.”
“Này này Vân Phương em bình tĩnh chút, có khi trên đường về Dịch Trần Lương có việc gì đó nên về trễ thôi, để anh giúp em tìm người.” Tề Hoạch nghe ra ý của Vân Phương định về ngay trong đêm, “Không phải mai trại hè thi sao? Anh nghe Thường Tử Kỳ nói lần thi này rất quan trọng —”
Chưa kịp đợi Vân Phương đáp lời thì điện thoại trong tay Tề Hoạch bỗng nhiên bị rút đi, khiến hắn sợ suýt chút nhảy cẩn lên.
Không biết từ đâu một bàn tay dính máu đè mạnh lên vai hắn.