Thời Khảo không biết đang nghĩ gì,chỉ thấy anh nở một nụ cười có chút mất mát,xem ra những chuyện tiếp theo anh phải tự mình xử lý.
Anh chỉnh lại áo vest của mình một chút, lại cho tay vào một bên túi quần,dù sao cũng cần lên đó nói vài lời với mọi người, trận cá cược này anh nhận thua.
Thời Khảo điềm tĩnh đứng trên sân khấu,dáng người vốn dĩ đã rất cao, lại cộng thêm khí chất tao nhã và ôn nhu. Vừa nhìn liền mang đến cho người khác một cảm giác được an toàn và ấm áp một cách kỳ lạ.
''Khoan đã''
Mọi người đều im lặng,vẫn luôn đứng đó dõi mắt lên sân khấu,muốn nghe những gì mà Thời Khảo sắp nói.Chỉ là còn chưa đợi anh kịp mở miệng thì trong đám đông một giọng nói đã phá tan sự im lặng này.
Tất cả đều bị giọng nói này làm cho bất ngờ, vì vậy đều bắt đầu nhìn quanh để tìm kiếm, sau cùng lại nhìn thấy Liêu Thanh Dạ đang đứng trong một góc.Một vài người đã che khuất cô lại cũng bắt đầu tránh ra, dành ra một lối đi dẫn dài lên sân khấu.
''Chúng ta hãy cùng nhau hoàn thành nó đi! '' Mặc dù đó chỉ là một lời nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng sâu bên trong đó lại là một sự hạ quyết tâm và khó khăn đến nhường nào của Liêu Thanh Dạ.
Liêu Thanh Dạ nhìn người đàn ông đứng một mình trên sân khấu, lần này cô không muốn mình cứ như vậy mà tiếp tục trốn tránh.Cô muốn giúp anh ta, thật ra cũng là đang muốn tự giúp cho chính bản thân mình.Dù sao thì có những chuyện đã xảy ra cũng không thể thay đổi được nữa.Thay vì cứ mãi núp trong bóng tối, Liêu Thanh Dạ cũng muốn tự mình một lần nữa bước ra để nhìn ánh sáng.
Mà lúc này trên tầng hai Mộ Trác Khải cũng đang nhìn xuống, dường như cũng bị giọng nói này thu hút. Ánh mắt không ngừng dán chặt trên người Liêu Thanh Dạ,anh cũng không hiểu tại sao hôm nay đã không còn là một hai lần nữa. Mà rất nhiều lần điều không tự chủ được mà nhìn về phía cô gái này,đó chắc chắn không phải đơn giản chỉ là muốn dạy cho cô ta một bài học.
'' Được''
Thời Khảo cũng nhìn về phía Liêu Thanh Dạ, anh cũng không biết là mình đã đứng đó mà nhìn cô một cách ngây dại.Cho đến khi cảm nhận được một thứ gì đó không đúng lắm, mới lúng túng thu hồi lại cảm giác không đúng đó của mình.
''Đương nhiên rồi, nếu đã chọn cô thì tôi cũng không còn cơ hội để nhảy cùng người khác nữa'' Thời Khảo trong lòng vui vẻ đến kỳ lạ, ngoài mặt vẫn rất điềm nhiên,vừa nói anh vừa duy chuyển xuống sân khấu.
Đoạn đường từ sân khấu đến nơi Liêu Thanh Dạ đang đứng chỉ có vài bước, nhưng đối với Thời Khảo có lẽ đây sẽ là đoạn đường mà anh sẽ nhớ mãi rất lâu lâu... nữa về sau.
Liêu Thanh Dạ cũng đang bước từng bước khó khăn về phía Thời Khảo, mỗi bước đi cứ như là có một mũi dao nhọn đang không ngừng đâm vào miệng vết thương,mà từ lâu có lẽ nó đã trở thành một vết sẹo.Cứ như vậy mà từng chút, từng chút ký ức của quá khứ lại không ngừng hiện lên trong đầu.Khuất sau lớp mặt nạ kia,chính là gương mặt đầy tuyệt vọng và đau đớn của Liêu Thanh Dạ.
Thời Khảo đã đứng trước mặt Liêu Thanh Dạ, anh đưa tay mình ra, hy vọng cô sẽ cho anh chút mặt mũi.
Liêu Thanh Dạ đương nhiên cũng hiểu ý, đó chỉ đơn giản như là một điều lệ rất bình thường. Ở đây lại có rất đông người, cô cũng không thể nào làm cho Thời Khảo khó xử được.
Khi chạm vào tay Liêu Thanh Dạ,Thời Khảo ngay lập tức đã cảm nhận được bàn tay đang rung rẩy và lạnh lẽo một cách bất thường của cô.Giây phút này anh như đã nhận ra điều gì đó, càng như vậy tận sâu trong thâm tâm lại càng muốn hiểu rõ, và được che trở, bảo vệ cô gái này.
'' Cô không sao chứ? '' Thời Khảo là thật lòng lo lắng cho Liêu Thanh Dạ.
Liêu Thanh Dạ chỉ nhìn anh không nói gì mà cười nhẹ,sau đó lắc nhẹ đầu ý muốn nói mình không sao.
'' Nếu như không muốn,vậy thì chúng ta không cần thi nữa '' Thời Khảo cũng đã nhận thấy sắc mặt không được tốt của Liêu Thanh Dạ.
'' Không cần đâu, trận đấu này không phải là vì anh, mà là vì chính tôi '' Liêu Thanh Dạ nhìn Thời Khảo, đó cũng hoàn toàn là những lời nói thật lòng.
Thời Khảo cũng không né tránh ánh mắt cương quyết của Liêu Thanh Dạ, mặc dù không biết rốt cuộc cô vì sao lại bị như thế.Nhưng có một điều anh vô cùng chắc chắn, đó là anh thật sự đã động lòng với cô.
...
Phần trình diễn bắt đầu, Thời Khảo nhảy từng bước một cách chắc chắn,nhanh nhẹn lại vô cùng linh hoạt. Khả năng không hề kém hơn Lục Triều, sự mạnh mẽ và hấp dẫn cũng không thua gì Mộ Trác Khải. Mà trái lại còn có chiều sâu hơn, lại toát lên một thứ gì đó đầy bí ẩn, vô cùng ma mị.
Còn Liêu Thanh Dạ từ đầu đến cuối đều đứng đó thất thần, chôn chân tại chỗ. Trong đầu cô giờ phút này chỉ còn lại chỉ là những hình ảnh của mười hai năm về trước, những ký ức khi đó cứ không ngừng xuất hiện.
Cũng là trên sân khấu như thế này, mọi người cũng đang nhìn về phía này, cười cười nói nói một cách vui vẻ.
Lại từ đâu xuất hiện một người phụ nữ đang hớt ha hớt hải chạy đến, đứng trước mặt Liêu Thanh Dạ làm cô có một dự cảm chẳng lành.
'' Liêu Thanh Dạ em mau theo cô đến bệnh viện nhanh lên,gia đình em gặp tai nạn rồi ''
Tất cả lúc đó dường như đã trở thành vực thẳm. trong mắt một đứa bé khi đó chỉ mới mười tuổi.
Ngày hôm đó,cũng chính là ngày mà Liêu Thanh Dạ cô đã trở thành một đứa trẻ mồ côi.
Vì vậy từ hôm đó trở đi Liêu Thanh Dạ luôn không ngừng tự trách chính mình, nếu như lúc đó cô không đồng ý đến cuộc thi đó. Nếu như cô không đòi ba hứa sẽ trở gia đình đến cổ vũ cho mình, nếu như cô không ích kỷ, vậy thì có lẽ gia đình cô bây giờ có lẽ vẫn sẽ là một gia đình rất hạnh phúc.