Ngồi trên xe tâm trạng của Liêu Thanh Dạ trở nên vô cùng nặng nề, cô ngồi dựa sát vào cửa kính xe,ánh mắt vô hồn nhìn ra một bên của con đường mà chiếc xe đang đi qua.
Hạ Thành hào nhoáng thật!
Từng con đường với lớp lớp bóng cây xanh mát, cứ vậy chạy dọc thành hai hàng dài xa thăm thẳm.Từng ngõ ngách, quán xá đến cả những tòa nhà cao tầng ngun ngút, tất cả đều tạo cho Hạ Thành một nét đẹp kiều diễm, lộng lẫy đến mộng mị lòng người.
Nhưng mà Hạ Thành cũng có rất nhiều ký ức, khiến Liêu Thanh Dạ không thể nào quên.
Không biết cô cứ như vậy mà ngồi ngẩn ngơ đã qua trong bao lâu.Mãi nhìn ngắm Hạ Thành trong vô thức,lại đột nhiên nhớ đến rất nhiều, rất nhiều thứ.Có những chuyện vốn dĩ đã qua rất lâu, rất lâu về trước cũng bắt đầu xuất hiện chiếm lấy tâm trí Liêu Thanh Dạ.
Trong đầu Liêu Thanh Dạ hiện tại là hình ảnh của một bé gái, đôi mắt long lanh to tròn, nụ cười tươi tắn lúc nào cũng luôn ở trên môi.Có lẽ cô bé khi đó cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Chiếc váy màu trắng vẫn còn mới tinh lần đầu cô bé mới có dịp mặc nó, và có lẽ đó cũng là lần cuối cùng Liêu Thanh Dạ mới có can đảm để mặc nó lên người.
Chỉ nghĩ tới đó, nước mắt đã không kiềm chế được mà rơi xuống, từng giọt, từng giọt ướt cả một mảng trên chiếc áo sơ mi cô đang mặc.
Liêu Thanh Dạ vẫn còn nhớ rất rõ, hôm đó cô đang đứng trên sân khấu, phía dưới có rất nhiều, rất nhiều người hướng ánh mắt lên để chờ xem phần biểu diễn của cô.Lúc đó Liêu Thanh Dạ đã rất vui vẻ, rất tự tin và vô cùng mãn nguyện.
Cô muốn múa cho tất cả mọi người xem, muốn đôi chân một lần bước lên chiếc đỉnh cao nhất, chạm đến mơ ước từ lâu của mình.Và hơn hết cô muốn làm cho ba mẹ phải thật tự hào, muốn họ phải thật hãnh diện về đứa con gái này.
''Liêu Thanh Dạ,mau nhanh theo cô,
Ba mẹ em, họ gặp tai nạn rồi ''
Giọng nói rung rung của người phụ nữ đã xé tan bầu không khí náo nhiệt ở bên dưới.Có lẽ cũng xé tan tất cả mọi hy vọng và cả những mơ ước mãi mãi sẽ không thể thực hiện được nữa của Liêu Thanh Dạ.
Liêu Thanh Dạ khi đó không biết bằng cách nào mình đã đến được trước cổng bệnh viện.Cả đoạn đường từ nơi diễn ra buổi biểu diễn,cho đến bệnh viện cô không hề rơi dù chỉ là một giọt nước mắt.
Cô luôn tin rằng ba mẹ chắc chắn sẽ không sao, hoặc có lẽ la họ đang giả vờ.
Đúng!
Chắc chắn là ba mẹ muốn tạo cho cô một sự bất ngờ nào đó, vì vậy mới diễn vở kịch này.
Chắc chắn bên trong đó, ba mẹ và Tử Tử đang cười rất hả dạ khi thấy cô đã bị lừa.
Lát nữa vào gặp họ, nhất định cô sẽ không thèm nói chuyện với bọn họ nữa.Nhất định sẽ nghỉ chơi với ba mẹ, cả Tử Tử cũng sẽ không cho kẹo, không mua quà và không ca hát cùng con bé nữa.
Mà ở hiện thực thì Liêu Thanh Dạ đã không thể chịu đựng được, cô co rút người mình lại vào một góc của chiếc xe, ôm mặt khóc đến nức nở.
Bởi vì quá khứ quá đau đớn, vậy nên đó chính là lý do khi biết Liên Hoa không phải là mẹ ruột, cùng với những chuyện mà cô ta làm với Tố Tố khiến Liêu Thanh Dạ thật sự sợ.
Đúng vậy!
Quả thật cô rất sợ!
Sợ rằng Cung Tố Tố cũng sẽ giống mình khi xưa, trở nên tuyệt vọng.
Sợ rằng nụ cười của con bé sẽ trở nên gượng gạo, tâm hồn bé nhỏ ấy sẽ chẳng còn hồn nhiên vui tươi như khi cô gặp Cung Tố Tố lần đầu nữa.
Hơn ai hết, Liêu Thanh Dạ biết rất rõ cảm giác đau đớn và tuyệt vọng đối với một đứa trẻ nó tàn nhẫn đến mức nào.
Người tài xế xe taxi nhìn thấy Liêu Thanh Dạ như vậy, ông ta cũng không biết phải nên làm gì.Cũng không nỡ đuổi cô xuống, vậy nên đã giả vờ như là không nhìn thấy, im lặng tiếp tục nhiệm vụ lái xe của mình.
...
Cả đoạn đường đi Liêu Thanh Dạ luôn trong tình trạng như vậy,cho đến khi chiếc xe dừng lại.Cô mới bình tĩnh chỉnh lại tóc tai một chút,dùng khăn giấy lau sạch hết những vết nước vẫn còn dính trên má.
Sau khi thanh toán tiền cho tài xế taxi xong, Liêu Thanh Dạ mở cửa sau xe bước xuống,trước mắt cô hiện tại chính là Cung Gia.
Ukm, đẹp quá!
Thế giới của người giàu thật khác!
Nơi họ sống thật rộng lớn, thật đẹp, đẹp giống như những tòa lâu đài uy nguy tráng lệ trong những câu truyện mà Liêu Thanh Dạ từng vô số lần đã tưởng tượng ra.
Hóa ra đó không phải chỉ có trong trí tưởng tượng thôi đâu, hóa ra trong thế giới của người giàu nó thật sự có tồn tại như vậy.
Liêu Thanh Dạ lúc này lại nhìn thấy ở trước cổng biệt thự của nhà họ Cung,có mấy phóng viên đang đứng chờ ở đó.Cô quan sát thấy còn có mấy người ngồi ở một bên, có mấy chai nước đã được khui dở đang nằm lăn lốc ngay bên cạnh,xem ra họ cũng đã đợi ở đây khá lâu rồi.
Liêu Thanh Dạ lại một lần nữa nhìn điện thoại trên tay mình, lần này thông báo bên Tố Tố đã được nhận nhưng vẫn còn chưa mở ra xem.Vì vậy cô đã gọi điện qua video,nhưng mà đầu dây bên kia vẫn không ai trả lời.
Vậy nên Liêu Thanh Dạ quyết định lựa một chỗ hơi cách xa mấy người phóng viên kia ra,sau đó ngồi xuống.Cô không biết ngồi đợi ở đây như thế này liệu có thể gặp được Tố Tố hay không, nhưng nếu cô qua đó chắc chắn bảo vệ của nhà họ Cung cũng sẽ không tin mà để cô vào trong.
Hơn nữa đám phóng viên kia nếu như nhìn thấy, không biết họ có lại bắt đầu thêu dệt để viết cái gì đó hay không.Mục đích cô đến đây chỉ là vì lo lắng cho Tố Tố, chỉ cần nhìn thấy con bé không sao vậy là đủ rồi.
...
Ở một bên khác Cung Hãng đang đứng ở rất gần cửa sổ, hai tay cho vào túi quần,ánh mắt âm trầm nhìn ra hướng ngoài cổng chính.
Ngay bên cạnh là chiếc điện thoại của Tố Tố, mà màn hình điện thoại vừa hay chính là tin nhắn nhỡ của Liêu Thanh Dạ.
Cung Hãng có hơi bất ngờ, xem ra con bé thật lòng rất thích người phụ nữ này.
Trước giờ Cung Tố Tố sẽ không tùy tiện trao đổi thông tin liên lạc của mình với bất kỳ ai.Trong điện thoại của con bé ngoại trừ thông tin liên lạc của người ba là anh ra, còn một người khác nữa chính là người chú mà con bé yêu thương,Cung Lãnh.
Ngay cả Liên Hoa cũng chưa từng có trong thông tin trao đổi của cô bé, người mà anh đã từng nghĩ rằng sẽ để cô ta được làm bà Cung,làm mẹ của Cung Tố Tố một cách đường đường chính chính.
''Ba,con xong rồi ''
Giọng nói trong trẻo của Tố Tố ở ngay sau lưng,Cung Hãng xoay người lại lập tức bế bổng con bé lên.Tiện tay anh cũng lấy chiếc điện thoại thoại được đặt ở trên bàn bỏ vào trong túi quần.