Phượng Thanh Di nhìn cái dáng vẻ gào thét không tiết tháo của Đoan Mộc Mạc Ly, nhịn không được khẽ bật ra một tiếng cười trầm thấp, thần thái đối phó với Long Tử Đằng đã bớt nghiêm nghị hơn hẳn.
Đoan Mộc Mạc Ly cũng không có ý định phá rối nữa, đành phải chống cằm ngồi suy nghĩ về trận chiến trước mắt.
Chiêu thức của Long Tử Đằng vừa nhìn qua đã có thể thấy thuộc về thế công hơn là thủ. Chưởng lực mạnh mẽ tựa như rồng gầm biển cuộn, dễ dàng đem chân nguyên của tu giả thông thường nghiền nát thành hư không. Gã có vẻ cũng rất tự tin vào năng lực của mình, không quan tâm toàn thân đầy rẫy sơ hở, chỉ tạo một trường linh lực bao quanh người làm thành lớp bảo vệ. Nhưng vì sợi xích của Long Tử Đằng có thể phóng xa hơn một trượng, Phượng Thanh Di với linh kiếm chỉ có thể cận chiến cũng nhất thời chưa thể đả thương được gã.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hai người kia vậy mà đã chiến qua hơn trăm chiêu. Tay áo tung bay, quang ảnh trùng điệp, đem giao tranh sinh tử diễn thành phong hoa rực rỡ, chân khí hỗn tạp va chạm thiếu chút nữa làm sập toàn bộ sơn động.
"..." Quả là cân sức cân tài. Đoan Mộc Mạc Ly trong lòng "chậc chậc" mấy tiếng, quyết định không chú tâm vào kiếm pháp của đối phương nữa mà chuyển sang đánh giá chiến khí trong tay hai người họ.
Dựa trên kinh nghiệm của y về các loại binh khí từng tồn tại trên lục địa, cả sợi xích của Long Tử Đằng lẫn trường kiếm của Phượng Thanh Di đều không phải thượng cổ binh khí, nhưng nếu xét về sức mạnh, cũng được coi là thần vật độc nhất vô nhị trong tam giới. Đoan Mộc Mạc Ly không nắm rõ được giới hạn của cả hai nên không biết bên nào sẽ thắng, nhưng không hiểu sao bỗng có cảm giác mình đang khá giống cái giải ngồi chờ người ta đến giật, thế là nóng máu đứng bật dậy.
"Biểu ca?" Phượng Thanh Di thấy Đoan Mộc Mạc Ly bỗng đứng lên không nói lời nào, sợ rằng linh lực của y xảy ra bất thường. Hắn vội đánh một chưởng đẩy Long Tử Đằng về phía sau, lao nhanh về phía Đoan Mộc Mạc Ly.
"Biểu ca, huynh không khoẻ ở đâu?" Phượng Thanh Di cẩn thận xem xét thể trạng y, sau khi thấy sắc mặt Đoan Mộc Mạc Ly đã bớt nhợt nhạt mới thở phào một hơi.
"Ta không sao. Nếu ngươi đánh không lại gã thì chúng ta mau đi thôi." Đoan Mộc Mạc Ly nhíu mày nhìn vết rách trên áo Phượng Thanh Di, lại nghiêm túc đánh giá Long Tử Đằng ở đằng xa.
"Trước cứ bỏ lại yêu thú kia đã, chúng ta từ từ tìm hiểu chuyện này sau cũng được." Y trầm giọng quay người lại nắm tay Phượng Thanh Di, sau đó đề linh lực kéo hắn chạy tới cửa hang.
Phượng Thanh Di mím nhẹ môi, hắn tuy có tự tin rằng mình nhất định sẽ không thua, nhưng cũng tin tưởng vào phán đoán của Đoan Mộc Mạc Ly, đành chấp nhận cùng y rời khỏi.
"Các ngươi ai cũng đừng hòng thoát!" Long Tử Đằng ở bên kia nhìn thấy một màn như vậy, trong giọng nói liền hiện ra sát ý không hề che giấu. Gã hất mạnh tay một cái, những trụ băng khổng lồ bỗng từ dưới đất mọc lên với tốc độ thần tốc, hướng thẳng về phía Phượng Thanh Di, đồng thời dựng lên một bức tường băng dày hơn mười phân, ngăn cách hai người.
"Thanh Di?" Đoan Mộc Mạc Ly còn đang kéo Phượng Thanh Di chạy ở phía trước, bỗng nghe thấy một tiếng vang lớn, đồng thời cảm nhận được lòng bàn tay trống rỗng. Y sững sờ quay đầu lại, đã thấy sau lưng mọc lên một bức tường băng lạnh lẽo từ dưới mặt đất cao đến tận trần hang, ngăn cách hoàn toàn tầm nhìn.
Đoan Mộc Mạc Ly không nghe thấy bên kia có tiếng trả lời, một nỗi bất an mơ hồ và lo sợ đồng thời dâng lên khiến y như muốn nghẹt thở. Y vội lao về phía trước, đập một chưởng thật mạnh lên tường băng.
Tường băng sau khi nhận tác động hoàn toàn không có ý suy suyển, Đoan Mộc Mạc Ly trên mặt lộ lên tia tuyệt vọng, run rẩy đưa mắt lại gần, cố gắng nhìn xuyên qua lớp băng dày đặc kia.
Từ hình ảnh mờ mờ thấy được, là thân xác không còn cử động của Phượng Thanh Di bị trụ băng xuyên qua, tóc hắn tán loạn rũ xuống che lấp đi gương mặt anh tuấn, từ các lỗ trên ngực, trên bụng... máu đang không ngừng chảy từng dòng trượt xuống từ trụ băng, lan tràn khắp cả mặt đất. Đoan Mộc Mạc Ly vội vã lùi lại, gương mặt thoáng chốc đã tái nhợt.
"...Long vương, ngài làm vậy là đã chính thức tuyên bố khai chiến với phượng hoàng tộc." Đoan Mộc Mạc Ly run run siết chặt tay nhìn kẻ kia, đôi mắt y bỗng chốc đỏ hoe.
Sao lại như thế được? Phải làm sao đây? Với linh lực của ta bây giờ, làm sao mà thắng được đây? Đoan Mộc Mạc Ly không cam tâm, cả gương mặt đều là sự tuyệt vọng cùng vùng vẫy.
Long Tử Đằng thu sợi xích vào trong hồn ấn, từ phía xa chầm chậm tiến lại. Sau khi đứng trước mặt Đoan Mộc Mạc Ly liền nhàn nhạt cúi đầu, rũ mắt nhìn y: "Đoan Mộc, ta đã gϊếŧ hắn rồi."
Đoan Mộc Mạc Ly đau đớn đến nghẹn thở, y chớp mắt xua đi dòng lệ nóng hổi sắp sửa tràn ra, nhỏ giọng ngắt quãng: "Tại sao ngươi lại phải... đuổi cùng gϊếŧ tận như vậy...?"
Long Tử Đằng không trả lời y. Gã hơi nhíu mày nhìn khoé mắt xinh đẹp giờ đã vương lệ của người kia, trong giọng nói thâm trầm mơ hồ lộ ra nét ghen tị khó nhịn, nhiều hơn lại là thấp thỏm mong chờ:
"Đoan Mộc, ngươi có còn nhớ ba trăm năm trước, đã từng cùng ta gặp mặt hay không?"
"..." Đoan Mộc Mạc Ly cũng không ngờ gã sẽ hỏi câu như vậy, y không thể tin nổi mà trừng lớn mắt, rồi như nhận ra điều gì đó, Đoan Mộc Mạc Ly rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười phá lên, đôi mắt bỗng loé lên tia hung quang: "A... phải rồi, lẽ ra khi đó ta không nên cứu mạng ngươi."
Câu vừa dứt, một ngọn lửa cháy rực từ quanh thân y nhanh như chớp bùng lên, thoáng chốc đã nhốt cả hai vào một khối cầu lửa khổng lồ.
"...Vậy giờ để ta chuộc lại sai lầm khi đó đi."
Đoan Mộc Mạc Ly điên rồi, y cứ cười rồi lại khóc, tròng mắt lúc này đã biến thành một màu đỏ đặc, năm ngón tay cũng vô thức siết chặt đến mức nhỏ máu. Y dường như chẳng hề cảm nhận được đau đớn, chỉ biết trong lòng đã đau đến đứt đoạn, hận không thể chết ngay lập tức.
Long Tử Đằng chưa từng nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của người kia, trong ký ức của gã, Đoan Mộc dù có bước ra từ trong đất bùn tanh hôi dơ bẩn nhất, y vẫn sẽ như cũ thản nhiên tươi cười. Vô cùng sạch sẽ, vô cùng trong trẻo.
Long Tử Đằng khổ sở vô cùng, cánh tay vươn ra, nhanh chóng chế trụ huyệt đạo của Đoan Mộc Mạc Ly, sau đó ôm chặt lấy đối phương vào lòng, thấp giọng nỉ non:
"Đoan Mộc, đừng như vậy nữa, hắn sẽ không trở lại đâu, nhưng ngươi vẫn còn có ta mà, chẳng lẽ ngươi ở bên ta không tốt hay sao..."
Ngọn lửa nóng bỏng đến thiêu đốt da thịt lúc này đã bị đông thành một khối cầu bằng băng nặng nề lạnh lẽo. Long Tử Đằng vẫn kiên trì siết chặt lấy Đoan Mộc Mạc Ly, trong giọng nói mười phần đều là gấp gáp, cứ như gã sợ rằng nếu mình nói chậm một chút, sẽ không còn một cơ hội nào khác để nói với đối phương những lời này nữa.
"Ngươi không biết đâu, ta thật sự đã thích ngươi từ lâu lắm rồi, ngươi thậm chí còn chẳng nhớ ta là ai, vậy mà mỗi ngày qua đi, ta lại càng lúc càng yêu ngươi nhiều hơn. Sau khi nghe tin ngươi rời khỏi phượng hoàng tộc, ta đã không ngừng tìm kiếm ngươi suốt ba trăm năm. Ngươi là chấp niệm sâu nặng của ta, ta không thể từ bỏ ngươi được. Đoan Mộc, ngươi bảo ta phải làm sao mới có thể khiến ngươi nghĩ về ta đây?"
Đoan Mộc Mạc Ly bị gã ôm trong lòng, bỗng dưng nhịn không được bật khóc nức nở.
"Vì ta mà Thanh Di phải chết rồi... Ta phải làm sao bây giờ...?"
Y mờ mịt ôm lấy lồng ngực, vô thức cuộn người lại mà thổn thức: "...Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra thế này... Rốt cuộc là tại sao ngươi lại ở đây..."
Long Tử Đằng đau lòng hôn lên môi Đoan Mộc Mạc Ly, lại thương tiếc gạt đi nước mắt đã thấm đẫm gò má y, khàn giọng: "Là chân hoả của phượng hoàng tộc. Kim long tộc chúng ta đã tìm kiếm rất lâu rồi, cuối cùng cũng phát hiện ra, báu vật chấn hưng của phượng hoàng tộc vốn chưa bao giờ thất lạc tại nhân gian, mà đang nằm trong một bí cảnh."
Ánh mắt của gã trước sau vẫn hướng về Đoan Mộc Mạc Ly cố chấp không đổi, giọng nói lại chậm rãi bâng quơ tựa như đang kể một câu chuyện rất xưa:
"Cổ thư của thiên tộc ghi chép lại rằng, cứ một nghìn năm bên trong sơn động này sẽ mở ra một bí cảnh, khiến toàn bộ không gian một dặm xung quanh đều bị nhiệt hoả khủng khiếp thiêu đốt thành tro, cùng với đó là những kẻ tiến vào bí cảnh từ trước tới nay không một ai có thể quay trở lại. Đoan Mộc, ngươi thử nghĩ xem, ngoài ngọn lửa do phượng hoàng các ngươi tự mình phát ra, còn thứ gì có thể phát ra nhiệt lượng lớn như vậy nữa?"
"Là chân hoả phượng..." Đoan Mộc Mạc Ly thoáng chốc nhăn mặt thở dốc, mạch hồn lại biến động đau như muốn nứt ra: "...Nhưng long tộc cai trị biển cả, chân hoả của phượng hoàng tộc vốn không có ích lợi gì với các ngươi."
"..." Long Tử Đằng không vội đáp lời. Gã nhíu mày, lúc này mới nhận ra sức khoẻ của Đoan Mộc Mạc Ly có điểm bất thường, vội nhanh chóng truyền linh lực sang chữa trị cho y.
Trải qua quá trình sửa đổi mạch hồn, thể trạng của Đoan Mộc Mạc Ly đã vô cùng suy yếu, những ngày qua đều là tránh sử dụng linh lực mới có thể miễn cưỡng sinh hoạt bình thường, vậy mà trong một đêm y lại liên tiếp hai lần ép mình vượt quá giới hạn. Nhưng mỉa mai thay, kẻ khiến y căm hận nhất lúc này lại là người vừa cứu về cho y nửa cái mạng.
Long Tử Đằng không để ý sắc mặt Đoan Mộc Mạc Ly đang vô cùng khó coi, đợi đến khi chắc chắn cảm thấy đối phương đã khá hơn mới thu tay về thở phào một hơi, tiếp tục trả lời vấn đề trên.
"Gần một nghìn năm trước kim long tộc tìm thấy một yêu thú, là sinh vật duy nhất cho đến nay có thể toàn mạng thoát ra khỏi bí cảnh kia mà không bị hoả phượng hoàng thiêu rụi. Chúng ta đã đem yêu thú này trở về Đông Hải để nghiên cứu, chờ tới ngày bí cảnh lần tiếp theo mở ra sẽ sử dụng nó như một vật dẫn đường. Chỉ là cách đây vài năm, quái vật này vậy mà lại có thể thoát được khỏi thủy lao mà trốn đi, làm hại ta đi tìm cũng thật tốn sức."
Gã hơi ngẫm nghĩ một chút, sau đó bỗng bật cười thoả mãn: "Lúc đầu ta còn cho rằng sinh vật này trí lực không tệ, có thể lẩn trốn lâu như vậy, thế mà rốt cuộc vẫn quay trở về cái hang nơi nó từng thoát ra. Nhưng như vậy cũng tốt, nhờ đó mà ta có thể được gặp lại ngươi."
Long Tử Đằng có vẻ rất vui, ánh mắt vốn thâm trầm lúc này lại hơi sáng lên: "Đoan Mộc, hơn ai hết, ngươi hẳn phải là người hiểu rõ nhất kẻ sở hữu thánh vật chân hoả của phượng hoàng tộc có thể làm được những gì đúng không?"
Đoan Mộc Mạc Ly rốt cuộc cũng bắt đầu nhận thức ra vấn đề, kinh hãi nhìn gã, cả cơ thể bất chợt phẫn nộ đến run lên: "Chân hoả là do tổ tiên chúng ta để lại, phượng hoàng tộc đã thề sẽ phụng sự người được chân hoả lựa chọn, kể cả vì kẻ đó mà hy sinh tính mạng, chẳng lẽ ngươi..."
Long Tử Đằng không vội trả lời y, nghiêng đầu chăm chú ngắm nhìn gương mặt dù đã thấm đẫm nước mắt mà vẫn phảng phất nét cao ngạo đẹp tới vô thực của người kia, thở dài tựa vào vai y.
"Nhân giới giờ đã không còn tôn sùng bốn thượng cổ thượng thú như trước kia. Vinh quang một thời của chúng ta, ta làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ cho nó tàn lụi?"
Gã bỗng nghiêng người về phía sau, nắm chặt lấy tay Đoan Mộc Mạc Ly mà thành khẩn: "Ngươi đã bao giờ nghĩ tới ngày mà lục địa này trở lại như cũ, long tộc và phượng hoàng tộc lại được vạn dân kính ngưỡng? Ta và ngươi được vạn dân kính ngưỡng?"
"...Không làm cách nào có thể khiến tiên tu giả tự mình biến mất, trừ khi ngươi gϊếŧ tất cả bọn họ." Đoan Mộc Mạc Ly siết chặt tay, giọng nói có chút không thể tin nổi: "Ngươi là long thần, không phải ma thần, sao có thể có loại suy nghĩ này?"
"Ngươi nghĩ sao?" Long Tử Đằng thản nhiên cười cười, nhẹ nhàng giơ tay chạm lên khoé mắt xinh đẹp đã vương lệ của đối phương: "Đoan Mộc à, ngươi thật sự cho rằng kẻ nào cũng giống như phượng hoàng tộc các ngươi, cứ thích gánh lấy trách nhiệm cứu rỗi nhân gian trên người chắc?"
"Không phải..." Đoan Mộc Mạc Ly bỗng dưng không biết nên trả lời ra sao, y hơi ngây người, giọt nước mắt trong suốt cuối cùng xuôi theo gò mà, lặng yên không một tiếng động rơi xuống vạt áo.
Long Tử Đằng có vẻ rất yêu thích bộ dạng này của y, thương tiếc cùng kɦoáı ƈảʍ kỳ lạ khiến gã lại không nhịn được siết chặt lấy đối phương thêm một lần nữa: "Đoan Mộc à, kẻ ta muốn gϊếŧ có nhiều lắm..."
Gã hơi thở dài, nhẹ nhàng cuốn lấy lọn tóc của Đoan Mộc Mạc Ly mà chơi đùa trong tay, giọng nói mang theo mười phần cố chấp cùng điên cuồng: "...Nhưng ta thật sự vẫn rất thích ngươi."
"Ta đã hiểu cả rồi."
Đoan Mộc Mạc Ly vì khóc quá nhiều mà giọng nói có hơi khàn. Y chầm chậm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gỡ tay Long Tử Đằng ra, đáy mắt bỗng phát ra tia sáng kỳ lạ: "Nhưng quả nhiên mấy cái chuyện như vậy... ngươi vẫn là quên đi thì hơn."
"..."
Nói dứt câu, Đoan Mộc Mạc Ly nhanh chóng rút từ hồn ấn ra một thanh kiếm, chém nát vụn khối cầu băng, sau đó nhảy lui ra sau.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy được sao?" Long Tử Đằng ngẩn người mất một lúc, nhưng sau đó hồi phục rất nhanh. Gã nhanh chóng lao lên đuổi theo Đoan Mộc Mạc Ly, sau đó bỗng kinh hãi phát hiện mình không thể ra khỏi phạm vi cầu tuyết. Nhìn lên trên, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hàng loạt binh khí lớn nhỏ, vây thành vòng tròn quanh gã rồi cắm phập xuống đất.
"Vĩnh Khí trận?" Ánh mắt Long Tử Đằng đều là không tin nổi, trừng mắt nhìn trận pháp binh khí đang bao vây mình.
"Vĩnh Khí trận" là một trong những trận pháp kỳ diệu đã bị thất truyền từ lâu. Chủ nhân trận pháp sẽ liên tục truyền linh lực vào trong trận, điều khiển mười hai món binh khí các loại tấn công người bị vây bên trong. Điểm kỳ diệu chính là linh lực không bị san đều cho các món binh khí mà vẫn giữ được sức mạnh ban đầu, khiến cho kẻ bị vây khốn không khác gì đang phải chiến đấu cùng lúc với mười hai người có linh lực ngang với chủ trận, chịu sự công kích hùng mạnh đến khi thua cuộc kiệt sức.
Tuy vậy bất cứ một trận pháp nào cũng có khuyết điểm. Khuyết điểm của trận này chính là thời gian niệm khẩu quyết tương đối lâu, chưa kể trong lúc niệm đối thủ phải đứng yên một chỗ thì trận mới có thể hình thành. Nhưng khi chiến đấu thì có ai lại đứng yên một chỗ bao giờ, chỉ có vừa rồi, Long Tử Đằng ở cùng với Đoan Mộc Mạc Ly trong khối cầu băng...
"Đoan Mộc! Ngươi nghĩ với chỗ linh lực còn lại của ngươi, có thể duy trì trận này trong bao lâu?" Long Tử Đằng bật cười chế nhạo, sợi xích trong tay quăng lên, đánh văng từng lần binh khí lao tới. Chỉ có điều binh khí bị gã đánh bật ra hoàn toàn không chút sứt mẻ, vẫn lao lên liên hồi như vũ bão.
"Sao lại..." Trên mặt Long Tử Đằng bắt đầu hiện lên tia hoang mang cực độ, gã giương mắt nhìn Đoan Mộc Mạc Ly.
Đoan Mộc Mạc Ly đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, y chỉnh lại trang phục có chút xộc xệch, qua loa lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó nhướng mày nhìn lại: "Ngươi thật sự cho rằng ta là người tạo trận, hử?"
Y thở dài nhún vai, chỉ tay sang bên cạnh: "Sai lầm lớn rồi."
Long Tử Đằng nhìn theo hướng tay y chỉ, bỗng chốc sững sờ: "...Ngươi vẫn còn sống?"
Từ trong bóng tối xuất hiện một thân hình quen thuộc, Phượng Thanh Di toàn thân tràn đầy huyết khí lạnh lẽo, đang chầm chậm bước ra. Hắn tiện tay vứt một cái gương xuống đất, sau đó không quan tâm sắc mặt Long Tử Đằng mà lập tức hướng tới chỗ Đoan Mộc Mạc Ly.
"Biểu ca..." Phượng Thanh Di nhỏ giọng gọi y, đôi mắt bỗng chốc hiện lên những cảm xúc dao động không thể kiểm soát nổi.
"Ta không sao, chỉ là diễn một chút thôi. Báo hại ta giả khóc cũng thật quá thảm." Y bĩu môi, ngẩng đầu chán nản nhìn trời: "Nếu không làm như vậy thì đúng là không còn cách nào khác khiến cho một long vương như gã nói ra sự thật."
"Biểu ca, Long Tử Đằng đã làm gì huynh?" Phượng Thanh Di không dễ dàng bỏ qua như vậy, vẫn kiên trì nhìn thẳng vào mắt Đoan Mộc Mạc Ly.
"Cũng không có gì. Chỉ là ta khóc lóc thảm thiết một chút, gã liền thương hoa tiếc ngọc nói ra hết kế hoạch rồi." Đoan Mộc Mạc Ly cười khan hai tiếng, sau khi thấy sắc mặt Phượng Thanh Di vẫn không ổn hơn liền dịu dàng đưa tay kéo hắn lại gần: "Sao thế? Ngươi thấy kế sách ta đưa ra tệ lắm hả?"
"Không phải..." Phượng Thanh Di đỏ mắt cầm lấy bàn tay rớm máu của Đoan Mộc Mạc Ly, giọng nói có chút khàn: "Để gã khi dễ huynh như vậy... Tất cả là lỗi của ta!"
Đoan Mộc Mạc Ly bật cười xoa đầu hắn: "Gì mà lỗi của ngươi? Là công của ngươi hết đó. Nếu ngươi không có thần khí tạo ảo cảnh, chắc ta phải đổi chiến lược, để ngươi giả bộ bị gã đánh cho thành đầu heo, vậy thì ngươi mới là người chịu thiệt đó."
Phượng Thanh Di ôm chặt lấy y, giọng quả quyết: "Ta thà bị đánh thành đầu heo."
"..." Ngươi có ổn không thế?
Danh Sách Chương: