Dãy núi Thiên Sơn, phía Nam lục địa.
Trong thư phòng, một nam nhân y phục trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh, đang nhè nhẹ gõ từng ngón tay lên bàn như đang chờ đợi điều gì. Trang phục hắn mặc tuy đơn giản, nhưng chỉ cần đai lưng màu lam cũng đã đủ tôn lên vóc dáng hoàn mỹ cao ngất kia.
Từ ánh nến le lói phát ra trên bàn, có thể nhận ra cả cơ thể hắn đều lộ rõ vẻ mệt mỏi. Tuy gương mặt tinh xảo như tạc, nhưng ánh mắt lại quá mức âm trầm, không nhìn ra được cảm xúc ẩn giấu bên trong.
"Ca ca, đệ có thể vào không?"
Phượng Thanh Di nâng mi mắt, hất nhẹ ngón tay về phía ánh nến trước mặt, ngọn lửa liền như được đổ thêm dầu mà cháy bùng lên, sau đó vài giây lại dịu xuống như cũ.
Phượng Sở Nhạc hiểu ý, nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.
"Ca ca vất vả rồi."
Phượng Thanh Di day nhẹ thái dương, yên lặng một hồi mới cất giọng trả lời.
"Ta không sao. Nữ tử kim long tộc kia, nàng ta lại gửi thư mời đàm đạo tới đệ đấy."
Phượng Sở Nhạc nghe đến ba chữ "kim long tộc", mặt liền thoáng chốc đỏ lên.
Phượng Thanh Di hơi nhếch khoé miệng, ra vẻ nguy hiểm mà trêu chọc:
"Hử? Hai người có vẻ rất thân thiết nhỉ? Đệ đã tính tới chuyện sính lễ hỏi cưới nàng ấy chưa?"
"Sở Nhạc không dám. Huynh trưởng còn ở đây, sao đệ có thể tơ tưởng đến chuyện tình ái." Phượng Sở Nhạc vốn da mặt mỏng, chỉ cảm thấy một câu nói đùa này lại khiến trên đầu cậu nóng đến sắp nhả khói phun sương. Cậu đương nhiên không muốn bị ca ca mình phát hiện ra, vội vàng quỳ một chân xuống đất, sau đó cúi người cố gắng che đi gương mặt đã đỏ như tôm luộc.
Phượng Thanh Di vốn đang đau đầu vì lượng công văn chưa thể giải quyết, vậy mà cũng bị sự khả ái của đệ đệ làm cho bật cười: "Nàng ta lần nào gửi thư đến cũng đề bên ngoài là mời đệ luận trà. Vậy mà lại luôn khiến đệ đệ của ta ngẩn ngơ như người mất hồn."
"..." Phượng Sở Nhạc đầu lại cúi thấp hơn một đoạn, nhìn vẻ ngoài không có gì khác thường, duy chỉ có lỗ tai ửng hồng là đang bán đứng cậu.
Phượng Thanh Di chầm chậm đứng dậy, cả người đều là dáng vẻ đế vương trời sinh. Hắn lười biếng bước về phía đệ đệ mình, dịu dàng đặt tay lên lưng cậu.
"Nếu thích nàng ấy thì nói ra, nếu không sẽ hối hận giống ca ca ngươi vậy."
"Vâng..." Phượng Sở Nhạc trong thoáng chốc hơi giật mình, nhưng sau khi hiểu ra ý trong lời nói của Phượng Thanh Di, trong lòng liền nổi lên một trận chua xót.
Ngày biểu ca còn ở trong tộc, Phượng Thanh Di lẫn Phượng Sở Nhạc đều còn quá trẻ. Phượng Sở Nhạc lúc ấy cả người vẫn còn vương nét trẻ con, có quá nhiều chuyện dù rõ ràng ngay trước mắt cũng không hề hay biết.
Rất nhiều năm sau đó, ca ca dù đã đến tuổi trưởng thành nhưng quyết không thú thê, bản thân hắn mỗi lần nhắc đến Đoan Mộc Mạc Ly đều là ánh mắt nuối tiếc và đè nén không thôi, Phượng Sở Nhạc mới biết tình cảm của huynh trưởng với biểu ca sâu sắc hơn thứ được gọi là tình huynh đệ rất nhiều.
"Huynh trưởng, theo như tin tức được truyền về từ Tây Vực, hôm nay một ma tộc ở Bắc Cương đã tới tìm biểu ca." Phượng Sở Nhạc chợt nhớ ra việc quan trọng cần báo lại, cậu lấy từ trong tay áo ra một phong thư, cúi người dâng lên.
"Ma tộc? Là kẻ nào?" Phượng Thanh Di mày kiếm phút chốc nhíu chặt.
"Là ma tôn của Bắc Cương, Mạc Bắc Thanh." Phượng Sở Nhạc nhìn ca ca mình, giọng nói bỗng chốc lo lắng: "Biểu ca tuy đã kết minh với hắn từ hơn ba trăm năm trước, nhưng đây là lần đầu tiên ma tôn chủ động tìm tới rừng Minh Linh, liệu..."
"Truyền lệnh ta theo dõi sát sao Bắc Cương và Tây Vực những ngày tới, đặc biệt là nơi cư ngụ của Mạc Bắc Thanh." Phượng Thanh Di lạnh giọng.
Dưới bệ cửa sổ có một con khổng tước lông xanh như ngọc, đang phủ phục yên lặng chờ lệnh, sau khi chủ nhân nói dứt câu liền bay ra ngoài rồi lao vụt đi.
Phượng hoàng là thần thú cổ đại, là vị vương chân chính ngự trị muôn loài chim muông. Trên thế gian này, không có một tộc nhân hay môn phái nào biết nhiều bí mật và có thể truyền tin nhanh hơn bọn họ. Sau khi mệnh lệnh được ban ra, chỉ trong vòng một buổi tối toàn bộ Tây Vực và biên giới Bắc Cương đã bị những loài chim đủ mọi kích cỡ, linh lực canh chừng sát sao.
"Huynh trưởng, huynh có muốn đệ sắp xếp người bảo vệ biểu ca không?"
"Trước tiên ta cần biết y đã đáp ứng Mạc Bắc Thanh làm những gì." Phượng Thanh Di thở nặng nề: "Nếu đã là chuyện mà cả y còn không giải quyết được, những kẻ đệ sắp xếp liệu có thể làm được gì."
Phượng Sở Nhạc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của ca ca, trong lòng đều là một trận khổ sở. Đến bây giờ, cậu cố gắng suy nghĩ tới đâu cũng không hiểu tại sao Đoan Mộc Mạc Ly lại đột ngột cắt đứt như vậy.
Cậu khẽ thở dài, nhẹ giọng: "Phượng hoàng tộc với ma tộc từ lâu vốn không can hệ gì tới nhau, huynh nghĩ tại sao khi đó ma tôn lại chấp nhận kết minh với biểu ca?"
Phượng Thanh Di không lập tức trả lời. Hắn ngẩng đầu trầm lặng hồi lâu, sau đó bỗng quay sang Phượng Sở Nhạc thản nhiên nói: "Tiểu Nhạc, thay ta đảm đương sự vụ trong tộc ba tháng tới, sáng sớm mai ta sẽ rời Thiên Sơn."
"Ba tháng?" Phượng Sở Nhạc thiếu chút nữa ngắc ngứ, trong lúc vô tình liếc mắt sang, liền nhìn thấy trên bàn Phượng Thanh Di sừng sững hai chồng công văn, mỗi chồng cao hơn sáu mươi phân, đang toả ra uy áp vô cùng khủng bố.
"..." Phượng Sở Nhạc bỗng cảm thấy tim gan đều đau, nhưng thật sự không dám phun ra một chữ "không", đành phải cắn răng nuốt nước mắt ngoan ngoãn gật đầu.
"Vâng. Vậy... nếu không còn việc gì, đệ xin phép cáo lui." Phượng Sở Nhạc không dám ở lại nơi này lâu. Cậu cúi người hành một lễ, sau đó nhẹ chân bước nhanh ra ngoài.
Phượng Thanh Di từ ngày trở thành tộc trưởng, vì gánh nặng đè lên vai, hắn vẫn luôn không cho bản thân mình thời gian nghỉ ngơi, lần này vì Đoan Mộc Mạc Ly lại có thể giao phó hết toàn bộ sự vụ trong tộc cho Phượng Sở Nhạc, xuống núi tận ba tháng, vậy cũng đủ biết người kia với Phượng Thanh Di có ý nghĩa quan trọng tới cỡ nào.
Chỉ là liệu biểu ca sẽ có phản ứng như thế nào khi gặp lại huynh trưởng đây? Phượng Sở Nhạc trong lòng bỗng có chút mong chờ.
Cậu băn khoăn nhìn ánh lửa trong phòng Phượng Thanh Di ngày càng nhạt dần, những điều muốn nói rốt cuộc vẫn quyết định không thốt ra, cuối cùng lặng lẽ xoay người, không nhanh không chậm rời khỏi.
.......
Rừng Minh Linh, phía Tây lục địa.
"Ban ngày thì nóng, vậy mà tối lại quá lạnh đi." Đoan Mộc Mạc Ly khẽ nhấp một ngụm rượu, nhỏ giọng than thở.
Y đã rũ bỏ trang phục màu đỏ luôn mặc, đổi về y phục trắng như ngày trước, cũng không còn phấn son từng tầng che lấp đi dung nhan thật sự. Đoan Mộc Mạc Ly giờ đây mất đi vẻ yêu mị ban ngày, lại tăng thêm vài phần cô quạnh, mệt mỏi.
"Ngươi cứ mặc thế này rõ ràng rất ưa nhìn, cớ gì cứ tô son điểm phấn loè loẹt, ta cũng thấy chẳng ra làm sao." Hoa sen ở bên cạnh nhè nhẹ đung đưa vài cái, lẩm nhẩm bực bội.
"Đố ngươi biết vì sao nữ nhân lại trang điểm? Đương nhiên là để đẹp hơn rồi. Ta rõ ràng yêu kiều thế này, son phấn loè loẹt sẽ giúp ta tăng thêm mười phần khí chất đó..." Đoan Mộc Mạc Ly hoàn toàn không quan tâm câu thứ ba của y rõ ràng là tư tưởng lệch lạc, tiếp tục kiên trì mà truyền bá kiến thức tà đạo.
"..." Hoa sen cực kỳ nóng máu muốn mắng người, nhưng vẫn nhớ hôm nay là ngày gì, thế là đành nhịn xuống.
"Bảo bối ngoan, không tức giận nữa, lát ta uống say rồi, còn phải nhờ ngươi chăm sóc đó." Đoan Mộc Mạc Ly cười hì hì.
Hoa sen khẽ lầm bầm: "Ngươi cũng có tuổi rồi đấy, ta không lo được cho ngươi đâu..."
Đoan Mộc Mạc Ly lập tức ngắt lời: "Này ta không có già nhé. Ta rõ ràng mới là em bé!"
"..." Ngươi là cái đồ vô sỉ thì có!
Đoan Mộc Mạc Ly thở dài, gương mặt thoáng chốc liền bao phủ một tầng bi thương.
"Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ta mà, ngươi chiều ta một chút đi..."
Hoa sen đương nhiên không nỡ làm y buồn, nhưng vẫn không nhịn được nhỏ giọng giận dỗi: "Nhiều lời. Tiểu tử ngươi là do mình ta nuôi lớn đó..."
Sau đó như nhớ ra gì, nó liền dùng linh lực gõ gõ cánh tay của y: "Sao ngươi lại chấp nhận giúp đỡ Mạc Bắc Thanh? Chẳng lẽ không sợ vì sự việc này mà liên lụy phượng hoàng tộc của ngươi ư?"
Đoan Mộc Mạc Ly tửu lượng không được tốt lắm, qua một hồi dường như đã say rồi.
Y ngẩng đầu ngơ ngác một lúc lâu, ngắm nhìn mặt trăng đang toả sáng bên trên.
"...Hơn ba trăm năm qua ta đi khắp thế gian, tuy không thấy tung tích của chân hoả phượng nhưng lại tìm được một bất ngờ hiếm có. Ngươi đoán xem là gì?"
"Ừm..." Hoa sen còn đang suy nghĩ, Đoan Mộc Mạc Ly đã vui vẻ ngắt lời nó.
"Là kỳ lân thần đó! Ngươi thấy ta giỏi không?"
"Kỳ lân thần? Một trong các thượng cổ thần thú? Kỳ lân vẫn còn tồn tại à?" Hoa sen suýt lên cơn đau tim.
Đoan Mộc Mạc Ly hớn hở: "Không ngờ đúng không? Giờ chỉ còn hắn là cá thể duy nhất còn tồn tại đó! Hắn siêu cấp dễ thương luôn, lại còn là thần y!"
Hoa sen lập tức gào lên: "Ngươi vui cái quái gì? Chuyện này rốt cuộc chấn động thế nào? Kỳ lân suốt mấy vạn năm qua không có xuất hiện, ngươi chạy loạn một hồi lại tìm thấy một con??!"
Đoan Mộc Mạc Ly cười khùng khục: "Hơ hơ hơ... Vận may của ta thật là tốt quá đi..." Sau đó ánh mắt mơ màng hướng về hoa sen: "Ta sẽ nhờ hắn giúp ta ẩn giấu thực lực, sẽ không ai biết ta là phượng hoàng đâu..."
Đoan Mộc Mạc Ly hưng phấn vung vẩy tay chân một hồi, sau khi hưng phấn xong liền như bị rút hết sức lực mà ngã gục xuống, đã thế đầu còn đập thẳng vào cây cột phía trước, chết ngất.
"..." Ta không có đứa con không có tiền đồ như ngươi!
Hoa sen cảm thấy cạn lời, nó trừng mắt nhìn Đoan Mộc Mạc Ly một lúc lâu, sau đó mới khẽ lắc mình tách thần hồn khỏi nguyên thân, nghiến răng nghiến lợi phóng xuất linh lực kéo con ma men kia vào trong phòng.
Danh Sách Chương: