7788 đồ vật bị cấm thứ nào cũng có. Nào là truyện tranh, sơn móng tay, đều là những đồ vật nhỏ. Nặng nhất thì là bị lớp kỷ luật, bị bà Lưu mắng mấy câu mà thôi.
"Lão đại, lão đại! " Tống Ninh Viễn hớt ha hớt hải chạy vào, trên mặt viết đầy hai chữ lo lắng, suýt chút nữa đã va vào người của bộ phận kiểm tra kỷ luật.
Cậu ta chạy đến trước mặt La Vy Vy, đè thấp giọng nói xuống.
"Thuốc lá của tôi...không bị phát hiện sao? "
Tống Ninh Viễn thật sự không phải quá ngoan ngoãn. Đó chính là cậu ta tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã nghiện thuốc lá.
Bà Lưu đã báo cho người nhà Tống Ninh Viễn biết rằng dưới ngăn bàn của cậu ta thường hay có thuốc lá. La Vy Vy với tư cách là đại ca, thấy trong ngăn bàn của tiểu đệ có thuốc lá gì đó thì vẫn nên giúp đỡ.
Khi Tống Ninh Viễn nói những lời như vậy, tầm mắt La Vy Vy liền chú ý tới sắc mặt bắt ngờ của Phàm Nhất Hàng.
Cô không nghĩ nhiều nữa, nghĩ lại mà sợ, cô duỗi chân trái ra đá vào cẳng chân của Tống Ninh Viễn.
"Lão tử suýt chút nữa thì bị cậu hại chết rồi!! "
"Suýt chút nữa" thì chính là không có.
Có lời này của La Vy Vy, Tống Ninh Viễn đi lên tâm rồi.
Hai tay cậu ta chắp trước ngực: "Cảm ơn lão đại, đại ân đại đức của cậu tôi sẽ không bao giờ quên!"
"Được rồi, cậu xéo đi! " La Vy Vy buồn bực nói.
Cô không phải là sợ bị gọi phụ huynh, nhưng khi xảy ra loại tình huống này, cô hiểu sao lại có chút hoảng sợ.
Nếu vụ thuốc lá thực sự bị lộ ra thì cũng tốt. La Vy Vy cô là người dám làm dám chịu. Dù sao thuốc lá cũng không phải của cô, cô dựa vào đâu mà vì chuyện này để bị mắng?
Hơn nữa dựa theo tính cách của cho, cô tuyệt đối sẽ không để Tống Ninh Viễn thú nhận đâu.
Đều là tiểu đệ phản bội đại ca, nào có chuyện đại ca đi phản bội tiểu đệ?
Nói chung là La Vy Vy vẫn cảm thấy áy náy với Phàm Nhất Hàng.
Đâu nhất định cứ phải nói lời cảm ơn đâu! Chẳng qua là lại phải bỏ ra chút rượu thịt thôi.
La Vy Vy hít sâu một hơi, hai tay nắm lại. Cô vừa mới nghiêng người qua, Phàm Nhất Hàng đã mở miệng: "Không cần phải cảm thấy có lỗi. "
La Vy Vy: "..."
Hả? Hình như có gì đó không đúng?
Phàm Nhất Hàng nói xong lời nói kia, có lẽ cũng cảm thấy lời nói của mình hơi khó hiểu, thế là cậu liền giải thích: "Bởi vì tôi...biết thuốc là kia là của cậu."
Trong lòng La Vy Vy càng thêm khinh bỉ.
Cô đâu có bắt cậu ta phải làm đâu, cũng không nghĩ rằng vì loại chuyện nhỏ như thế này mà sẽ cảm thấy áy náy.
"So với chuyện này... " Cô nói: "Tôi càng để ý đến chuyện cậu để cho người khác ngồi vào chỗ của tôi hơn. "
Phàm Nhất Hàng có hơi sững sờ. Cậu bỗng nhiên hiểu ra tại sao La Vy Vy lại làm ra hành động nóng nảy như vậy rồi.
La Vy Vy ăn phải dấm* rồi.
*Dấm: ghen
Cậu nghiêm túc giải thích: "Không phải là tôi để cho cô ta ngồi đâu."
La Vy Vy: "Thật sao? "
Phàm Nhất Hàng gật đầu.
Cậu đã thông suốt rồi, cảm thấy đích thực cũng là lỗi của cậu. Cậu cũng không thích người khác ngồi vào chỗ của mình. Thế là cậu bổ sung: "Sau này tôi sẽ không lại để người khác ngồi vào chỗ của cậu nữa đâu."
Trong lòng La Vy Vy cảm thấy thoải mái, nhưng miệng vẫn cố tình "lẩm bẩm" hai tiếng, miệng nói: "Tôi miễn cưỡng tha thứ cho cậu đấy! "
Phàm Nhất Hàng thở phào một hơi.
Không sai, cậu chính là thích người yên tĩnh một chút, nhưng cậu lại không thích La Vy Vy loại trang thái không hiểu gì kiểu này của La Vy Vy. Nó khiến cậu cảm thấy...cảm thấy khó chịu.
Mà bây giờ, cậu cảm thấy hít thở đều dễ dàng hơn rồi.
La Vy Vy thấy Phàm Nhất Hàng đặt lọ sữa chua lên bàn, cô hướng về phía Phàm Nhất Hàng phất tay: "Vẫn là cho tôi đi."
Đã cho cô rồi thì chính là sữa chua của cô.
Lưng Phàm Nhất Hàng dựa vào thành ghế, tay phải quay bút: "Có uống không? "
La Vy Vy: "Bây giờ tôi muốn ống rồi."
Cô nói rồi trực tiếp nghiêng người qua, duỗi cánh tay dài đặt lên bên cạnh tay trái của cậu cầm lấy lọ sữa chua.
Đuôi tóc cô lướt qua cánh tay Phàm Nhất Hàng, ngưa ngứa, mang theo hương hoa nhài.
Hết chương 18