Lời của Tần Thiên Thiên còn chưa nói hết, La Vy Vy đã trực tiếp từ trên giường bổ nhào về phía Tần Thiên Thiên. Cô đè cô ta lên trên mặt đất, hung hăng nắm tóc Tần Thiên Thiên, gào lên: "Con mẹ nó! Cô nói lại lần nữa cho lão tử nghe xem! "
"A... Cô buông tay ra! La Vy Vy, cô là người điên! " Tần Thiên Thiên muốn phản kháng lại, nhưng chỗ nào của cô ta cũng đều ở trong tay La Vy Vy hết. Hai tay cô ta bị La Vy Vy dùng một tay kìm hãm, căn bản là không thể cựa quậy được.
La Vy Vy ấn Tần Thiên Thiên xuống mặt đất, cười lạnh hỏi: "Vậy nên đây mới chính là bộ mặt thật của cô sao hả? Em gái tốt à, em không chuẩn bị tiếp tục đóng kịch nữa hay sao? "
Tần Thiên Thiên cắn môi, vành mắt đỏ rực, nhìn cô như nhìn xác chết, ánh mắt thâm thù đại hận như mắt rắn độc.
"Xảy ra chuyện gì vậy? "
Bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng của Tần Lạc Viễn.
Tần Thiên nhếch mép, cô ta vừa định la lớn thì La Vy Vy đã buông tay ra, quay người lại, để Tần Thiên Thiên ngồi trên người mình. Cô kêu lên oai oái: "Em đừng đánh chị nữa! Đừng động tay mà.... Chị sẽ dậy ngay đây, chị thật sự dậy rồi mà... "
Nhìn thấy phản ứng của La Vy Vy, biểu cảm trên khuôn mặt Tần Thiên Thiên cứng lại.
Không đợi cô ta có hành động gì, Tần Lạc Viễn đã đẩy cửa đi vào. Trông thấy La Vy Vy đang bị Tần Thiên Thiên đè xuống giường.
"Thiên Thiên! " Tần Lạc Viễn vội vàng chạy tới, kéo Tần Thiêm Thiên ra, quát mắng: "Con đang làm gì thế hả?! "
"Không phải, bố, con... "
"Chú Tần! Cháu biết sai rồi, cháu sẽ ngoan ngoãn đến nhà họ Phàm, chú đừng để em ấy đánh cháu nữa..." La Vy Vy từ dưới đất bò dậy, quỳ ở trên mặt đất, khóc một trận to. Cô khóc đến nỗi phải gọi là vô cùng thê thảm.
"Không phải như vậy! Bố! La Vy Vy đang đóng kịch đấy? Con vốn dĩ không có... "
Pa----
Tiếng bạt tai vang lên lanh lảnh, khiến căn phòng bỗng chốc yên tĩnh. Bao gồm cả Nguyễn Ngọc Quyên từ trong phòng bếp vội vàng chạy tới xem tình hình.
"Bố đã nói rồi! Các con phải chung sống hòa thuận với nhau, hai con là chị em! Là người một nhà! Kết quả thì sao, con nghe không hiểu hả?!" Tần Lạc Viễn bày ra dáng vẻ của một người bố nghiêm khắc. Ông ta lạnh lẽo trừng mắt với Tần Thiên Thiên còn đang ngây người ra.
La Vy Vy đang quỳ ở trên đất liền ngừng khóc nức nở, không phải là bởi vì sợ, mà là cô có chút ngoài ý muốn.
Tần Lạc Viễn cưng chiều con gái ruột đến như thế lại có thể đánh Tần Thiên Thiên sao? Đây không phải là ý định ban đầu của cô, cô chỉ không muốn bản thân rơi vào bẫy của Tần Thiên Thiên, chứ không hề muốn Tần Thiên Thiên bị đánh.
Nhưng cô không hối hận.
Làm người tốt chẳng bao giờ có kết cục tốt cả. Nếu như vừa nãy cô không tương kế tựu kế, vậy người bị đánh rất có thể chính là cô.
Cô không phải người tốt.
Từ trước đến nay đều không phải.
Sàn nhà có hơi lạnh.
La Vy Vy quỳ ở trên đất, không phát ra tiếng động nào. Có lẽ Tần Thiên Thiên cũng là lần đầu tiên bị Tần Lạc Viễn đánh, cô ta ôm khuôn mặt bị đánh, viền mắt ngập tràn nước. Nhưng những giọt nước mắt ấy vẫn cứ chậm chạp không chịu rơi xuống.
Nguyễn Ngọc Quyên phá vỡ cục diện bế tắc. Bà nắm lấy tay Tần Thiên Thiên, trách móc Tần Lạc Viễn: "Chỉ là hai chị em ồn ào một trận thôi mà, anh động tay làm gì? Hai đứa nhỏ nháy mắt liền hòa hợp rồi, anh cần phải xen vào làm gì chứ! "
Khi đó, Tần Lạc Viễn cũng thở dốc. Trông thấy hai chị em bình thường cũng không được tính là hòa hợp gì, nhưng cũng coi như chung sống hòa bình lại đánh nhau, cộng thêm gần đây việc trong ngân hàng không được thuận lợi, ông ta không suy nghĩ gì mà đã động tay với Tần Thiên Thiên rồi.
Có Nguyễn Ngọc Quyên can thiệp, ông mới hừ khẽ một tiếng. Cuối cùng nhìn thoáng qua La Vy Vy và Tần Thiên Thiên, nghiêng người đi ra khỏi phòng, quay trở về phòng mình.
Lúc này, Tần Thiên Thiên mới phát ra những tiếng nức nở, những giọt nước mắt cố giữ ở khóe mắt đã rơi xuống.
"Ngoan, đừng khóc, bố con chính là tâm tình không tốt, nên mới phát bệnh thần kinh lên con! Con đi rửa mặt trước đi, sau đó đi ăn sáng ha." Nguyễn Ngọc Quyên nhẹ giọng an ủi Tần Thiên Thiên.
Ban đầu Tần Thiên Thiên muốn tránh khỏi tay của Nguyễn Ngọc Quyên, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhịn lại. Cô ta ngước khuôn mặt vẫn còn lưu lại đầy vệt nước mắt, nói với Nguyễn Ngọc Quyên: "Dì Nguyễn, con thật sự không có ra tay với La Vy Vy. "
Nói xong câu này, cô ta lau hết nước mắt trên mặt đi.
Đây là lần đầu tiên Tần Thiên Thiên gọi Nguyễn Ngọc Quyên là "dì Nguyễn", mà không phải là "mẹ" hay "mẹ Nguyễn".
Nguyễn Ngọc Quyên ngây người. Đợi đến khi La Vy Vy ngồi dậy từ trên mặt đất, đi ra kéo chăn rồi, bà mới hoàn hồn, đưa tay đóng cửa phòng lại. Bà đi về phía La Vy Vy.
La Vy Vy chỉ nghe thấy tiếng bước chân, đúng lúc cô đặt chăn xuống, quay người lại: "Con... "
"Pa----"
Tiếng bạt tai lần thứ hai vang lên giòn tan trong căn phòng.
Nhưng lần này người bị đánh không phải Tần Thiên Thiên, mà là cô.
La Vy Vy chỉ cảm thấy má trái một trận đau đến bỏng rát. Biểu cảm trên mặt cô dần dần tan biến, mãi cho đến khi trên mặt không còn một biểu cảm gì nữa. Cô gần như là nhìn chằm chằm Nguyễn Ngọc Quyên.
"Đánh đủ chưa? " Giọng cô hơi run, nói một cách tê dại: "Đánh đủ rồi thì đi ra ngoài, con phải thay quần áo. "
"Con bé căn bản là không có đánh con, có đúng không? " Nguyễn Ngọc Quyên hít sâu một hơi, hít sâu mấy lần nữa, ép buộc bản thân mình phải duy trì sự bình tĩnh.
Bà là người tốt nghiệp khoa tâm lý, lúc này mặc dù bà không có cách nào đoán được ý nghĩ của con gái mình, nhưng thấy khuôn mặt vô cảm của con gái ruột, bà biết cái tát này của mình không nên đánh xuống rồi.
Chí ít thì nên hỏi rõ ràng trước đã.
Nhưng con gái riêng lanh lợi kia lại đổi cách xưng hô với bà, đã khiến lí trí của bà mất đi rồi.
Nguyễn Ngọc Quyên bình tĩnh trờ lại, bà hỏi lại một lần nữa: "Rốt cuộc con...có nói dối hay không? Rốt cuộc con bé có đánh con không? "
La Vy Vy cười lạnh một tiếng: "Điều này quan trọng sao? Bây giờ con và cô ta đều lần lượt bị tát một cái rồi, không ai nợ ai nữa. "
Nguyễn Ngọc Quyên nhíu mày, khống chế cơn phẫn nộ lại có chiều hướng truyền lên não.
"Mẹ đang hỏi con đấy! " Nguyễn Ngọc Quyên nâng cao âm lượng.
La Vy Vy vẫn không nói gì, di chuyển tầm mắt ra chỗ khác, nhìn vào một góc chăn. Trên đó vẫn còn lưu lại dấu giày của Tần Thiên Thiên.
Khi Nguyễn Ngọc Quyên định mở miệng lần nữa thì La Vy Vy độ nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Nguyễn Ngọc Quyên.
Cô nhếch môi, hất cằm: "Đúng! Con đã nói dối, cô ta không định con, là con đánh cô ta. "
"Con... " Nguyễn Ngọc Quyên không ngừng thở dốc. Bà gần như là phải dùng tất cả lí trí mới khống chế được bản thân mình không tát La Vy Vy một cái nữa.
Nguyễn Ngọc Quyên nuốt nước bọt, gật đầu. Hai tay bà chống hông, cố gắng bình tâm lại, hỏi: "Vì sao? Vì sao con lại muốn đánh con bé? Có em gái như vậy, rốt cuộc con còn chưa hài lòng hay sao?!"
Biểu cảm trên khuôn mặt La Vy Vy vẫn không thay đổi gì, thậm chí cô còn nhếch môi, thế nhưng đáy mắt lại là sự lạnh lẽo.
Cô nhướng mày, tất cả những lời biện bạch đều bị cảm giác đau rát trên má làm cho trôi xuống hết.
Không có giải thích gì nữa, không có ý nghĩa nữa rồi.
La Vy Vy ngước mắt lên, bình tĩnh nói: "Không vì sao cả. Chỉ là con muốn đánh cô ta thôi. "
"Con... " Nguyễn Ngọc Quyên lại giơ tay phải lên lần nữa. La Vy Vy đã nhắm mắt lại, giống như là đợi một cái tát giáng xuống.
Khi cô nói câu đó cũng đồng nghĩa với việc chờ Nguyễn Ngọc Quyên đánh cô cái nữa rồi.
Thế nhưng cái tát trong dự liệu lại không rơi xuống. Cô mở to mắt, thấy sự thất vọng đến cực độ trong ánh mắt của Nguyễn Ngọc Quyên.
"La Vy Vy! Con giống y như bố con, đều là một người điên! " Nói xong câu này, Nguyễn Ngọc Quyên quay người rời đi. Bà bực bội đóng cửa phòng lại, làm phát ra một tiếng "ầm" rất lớn.
La Vy Vy đứng trong căn phòng không được coi là quá lớn. Nắng mai từ bên ngoài cửa sổ len lỏi vào phòng, in lên chân cô một vết tròn nhỏ mờ mờ. Bóng nắng ấy cũng giống như cô, cô độc một mình.