“Cậu cũng đừng nên trách cháu gái không giúp người, lần này con trai bảo bối của ông đã đắc tội với tổ chức Nặc, cậu nghĩ Nặc có thể cho Tạ gia bao nhiêu phần mặt mũi? Hơn nữa không phải cậu cũng có biện pháp sao?”
Tạ Vạn Quần là một người đàn ông trung niên điển hình, ở khóe mắt là một vết sẹo dài làm cho mặt mũi của ông vốn nghiêm túc lại trở nên đáng sợ hơn rất nhiều, Tạ gia có được địa vị như ngày hôm nay, là nhờ rất nhiều công sức do ông bỏ ra, vậy mà anh trai của ông sau khi chết lại đem tất cả để lại cho con gái của ông ta, đây cũng là nguyên nhân mà ông không phục Tạ Tư Lệ, bởi vì ông đã vì Tạ gia mà vào sinh ra tử, vậy mà cuối cùng cái gì cũng không có, lại thua bởi một cô gái nhỏ.
Tạ Vạn Quần không cam lòng như vậy được, không phải là ông không đến gặp Nặc Thiếu chủ, mà là người ta đến cửa cũng không cho vào, họ nói nếu không phải là chủ nhân của Tạ gia đến thì không có tư cách để nói chuyện với Thiếu chủ, cho nên ông ta mới đến gặp Tạ Tư Lệ, Vĩ Kỳ là con trai duy nhất của ông, bác sĩ đó nói rằng ông không thể có con thêm nữa, nên Vĩ Kỳ là bảo bối của ông, ai ngờ nghịch tử này chỉ biết gây họa. “Nếu không phải do cô dung túng cho nó, nó cũng không biến thành như bây giờ!”
Tạ Tư Lệ cười khanh khách rồi đứng lên: “Cậu nói vậy là không đúng về tôi rồi, cậu nổi tiếng cưng chiều con trai, hơn nữa nó cũng là em của tôi, mỗi lần nó đều cầu cứu tôi, tôi có thể thấy chết mà không cứu sao?”
“Rốt cuộc cô muốn thế nào mới bằng lòng cứu Vĩ Kỳ.” Tạ Vạn Quần mở miệng.
“Tôi muốn cái gì, đâu phải cậu không biết.”
Tạ Vạn Quần liền nghĩ một chút: “Được, tôi sẽ giao địa bàn ở Đông Nam Á và Nam Mỹ cho cô.”
Tạ Tư Lệ khẽ mỉm cười, tay phải chống trên bàn, chiếc nhẫn hồng ngọc ở ngón trỏ liền lay động: “No no no, thật ra thì cậu à, cậu cũng đã khổ cực hơn nửa đời người rồi, thiên hạ này đã sớm là của người trẻ, một lão già khọm như ông đã sớm không cử động được rồi, ông có nghĩ đã tới lúc về hưu chưa?” Cô ta phất tay một cái, người thuộc hạ phía sau lưng liền đưa ra một tập tài liệu, Tạ Tư Lệ liền đẩy nó tới trước mặt của Tạ Vạn Quần, “Thật ra thì tôi đã sớm chuẩn bị cho ông một nơi rồi, nơi đó bốn mặt hướng ra biển, khí hậu mát mẻ quanh năm, tôi đã mua cả hòn đảo rồi, trên đảo không có bất kì thiết bị truyền tin nào, tôi đảm bảo sẽ không có ai quấy rầy ông được, cho nên cậu có thể yên tâm mà dưỡng già, ông cảm thấy thế nào?”
“Cô!”
Tạ Vạn Quần tức giận trợn mắt nhìn Tạ Tư Lệ đang mỉm cười, mười giây đã trôi qua, rồi hai mươi giây lạ trôi qua, liền một phút đã qua, Tạ Tư Lệ vẫn mỉm cười như cũ, Tạn Vạn Quần liền cúi đầu than thở, ông liền bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Chỉ cần cô giúp tôi cứu được Vĩ Kỳ còn nguyên vẹn, tôi sẽ làm theo lời cô.”
Tạ Tư Lệ liền vuốt mái tóc dài: “Được thôi, nhưng tôi không chắc chắn lắm, vì nó đã đắc tội với Nguyệt Độc Nhất, muốn toàn vẹn là không thể nào rồi, nhưng chỉ cần cậu đồng ý, tôi nhất định sẽ cứu được Vĩ Kỳ ra ngoài, dù sao nó cũng là em trai duy nhất của tôi.”
“Được, tôi đồng ý.” Tạ Vạn Quần đã già đi rất nhiều không có cách gì khác hơn là đồng ý.
Trong khi nội bộ của Tạ gia đã có sự thay đổi lớn, tâm trạng của Nguyệt Độc Nhất sau khi vừa mới kết hôn hết sức vui vẻ, ngày tân hôn thứ hai liền dẫn theo vợ của mình đi hưởng tuần trăng mật, trước khi đi anh đã đem mọi chuyện giao lại cho Thanh Á, nói theo kiểu hoa mỹ của Thủy Bách Thiên là cơ hội rèn luyện năng lực, nhưng thật ra ai cũng biết là do Thanh Á đã bị xử phạt, cho nên khi tuần trăng mật vui vẻ của Nguyệt Độc Nhất đã kết thúc và trở lại thành phố G, Thanh Á vẫn nằm ở trên giường giả chết không muốn dậy.
Dĩ nhiên là lúc Thanh Á đang lo trong ngoài, ba người kia cũng không ở không, nội bộ của Tạ gia luôn bị biến đổi, mặc dù Tạ Vạn Quần đã buông tay rồi, nhưng thuộc hạ của ông ta vẫn không phục, thường xuyên đấu đá lẫn nhau vẫn không khỏi dính líu, Tạ Tư Lệ đang phụ trách địa bàn ở Nam Mỹ liền bị liên lụy, phải đi xử lý không ngừng, Bắc Đường Quyết ở bên kia cũng không yên ổn, Toàn Đông được bang Tàn Lang che chở, cả người trơn tuột giống hệt con cá chạch không thể nắm bắt được, cùng Huyền Dịch chơi trò mèo bắt chuột, nhàn nhã nhất phải kể đến Thủy Bách Thiên, anh nhân thời gian này mà tìm cách điều chế thuốc giải cho Trình Trình đồng thời còn cải tạo lại độc dược của bang Tàn Lang, cho nên khi Trình Trình trở lại thành phố G thì anh đã đem thuốc giải đến.
Vì bận rộn nên đã lâu lắm rồi bốn người không có dịp tụ họp uống trà với nhau, Thanh Á không nhịn được liền hỏi: Thuốc giải sao rồi?”
Thủy Bách Thiên liền nhíu mày: “Anh nghĩ nó thế nào?”
Thanh Á liền lắc đầu: “Không cần đâu.”
Thủy Bách Thiên cắt miếng bánh ngọt một cách ưu nhã, rồi cho vào miệng, sau đó dùng khăn lau qua miệng một cái: “Thuốc giải có một tác dụng phụ nho nhỏ, mà tôi quên nói cho Thiếu chủ biết rồi.”
“Quên nói?” Huyền Dịch liền hừ lạnh một tiếng.
“Ha ha”. Chu Nhan thì vừa uống trà vừa cười nhẹ.
Có trời mới biết biết là anh ta quên hay cố ý! Cho nên ba ngày sau khi Trình Vũ cùng với giáo sư đi dã ngoại về đến nhà, Trình Vũ chỉ nghe được tiếng hét chói tai của mẹ mình, Trình Vũ liền chạy chầm chậm đến căn phòng thì chỉ thấy ba của cậu mặt mày đen thui, còn mẹ cậu thì không ngừng hét chói tai.
Có lẽ màng nhĩ của Nguyệt Độc Nhất đã chịu đựng đủ sự tàn phá, anh liền khẽ quát lên một tiếng: “Em đừng hét nữa!”
“Anh….Em…” Trình Trình cà lăm nửa ngày mà không nói lên được một lời nào, tại sao cô lại ở chỗ này, cô chỉ nhớ được là cô đã bị Bắc Đường Quyết tiêm một mũi, “Em không chết thật ư?”
Trình Vũ liếc mắt nhìn, sau đó bỏ lại một câu: “Vợ của mình mình tự giải quyết đi.” Sau đó cậu kéo giáo sư đang rình ngoài cửa để xem kịch vui đi ra ngoài.
“Tiểu Vũ à, con cho ta xem một chút nữa đi, mẹ con thật lợi hại đó nha, lâu lắm rồi ta không thấy nét mặt của Độc Nhất bị biến đổi.”
“giáo sư gia gia à, ông có biết là là phi lễ chớ nhìn không, vô lễ chớ nghe đó.”
Giáo sư bị nói vậy nên có chút ngượng ngùng: “Được rồi, được rồi, không nhìn thì không nhìn, lát nữa đua xe con để cho ta thắng một ván là được.”
“Lần nào con cũng nhường cho ông rồi, ông lớn tuổi rồi mà không thấy ngại sao.” Trình Vũ im lặng.
“Em thật sự không chết sao?” Sau một hồi kinh ngạc là sự mừng rỡ, cô không nhịn được mà dùng sức hôn người bên cạnh một cái. Lần này nét mặt đang khó coi của Nguyệt Độc Nhất đã có chuyển biến tốt.
“Làm sao chúng ta trở về được, Bắc Đường Quyết đâu rồi, làm sao anh lại tìm được em vậy?” Cô nói liên tiếp khiến cho mặt của Nguyệt Độc Nhất liền đen lại, tốt lắm, người phụ nữ này hoàn toàn không nhớ gì cả, chuyện họ đã kết hôn, cô cũng không nhớ khoảng thời gian mà cô luôn bám chặt lấy anh không muốn xa rời.
Nguyệt Độc Nhất liền đứng dậy, mặc quần áo tử tế xong rồi đến thư phòng, Trình Trình cảm thấy người đàn ông này thật khó hầu hạ, lúc cô bị bắt cóc anh không giải thích cô cũng không tức giận, vậy mà anh lại không nói câu nào, liền bày tỏ rằng mình đang cực kỳ tức giận. Chỉ là Bôi Mễ không hề liên lạc với cô, theo tính cách của cô nàng mà nói, Bối Mễ sẽ mắng cô một trận to, sau khi chuẩn bị tinh thần xong, Trình Trình liền gọi điện thoại cho Bối Mễ: “Bối.”
Đầu điện thoại bên kia không phải là âm thanh nghiêm khắc của Bối Mễ, mà là một âm thanh trầm thấp hết sức dễ nghe êm dịu vang lên: “Vâng?”
Trình Trình liền sửng sốt một chút, không lẽ mình gọi nhầm số? Nhìn lại điện thoại một chút, không sai mà: “Xin chào, tôi muốn gặp Bối Mễ.”
“Ha ha, xin cô chờ một chút.”
Sau đó, Trình Trình nghe được đối phương dùng âm thanh dịu dàng đó kêu lên: “Hạt gạo nhỏ, có điện thoại này.”
Khoảng chừng ba mươi giây sau đó, Trình Trình nghe được âm thanh loảng xoảng vang lên, chắc là làm đổ cái gì rồi, sau đó cô nghe được một âm thanh giận dữ rất quen thuộc: “Anh muốn chết sao, lại dám tự tiện nhận điện thoại của tôi vậy! Ai đó?”
“Bối.”
“Nha đầu chết tiệt kia, còn biết gọi cho chị à! Không biết chị lo cho em nhiều thế nào đâu! Em đúng là không có lương tâm mà, con nuôi chị đâu! Em đem nó đi đâu rồi! Bối Mễ tôi đời có người bạn vô lương tâm như em đúng là xui xẻo mà, kiếp trước đúng là làm chuyện có lỗi với hai mẹ con các người, cho nên kiếp này các người trả thù tôi đúng không!”
Trình Trình không dám mở miệng nói chuyện, Bối Mễ liền mắng cho cô một trận, cô vừa định lên tiếng, thì điện thoại đã cúp rồi, Trình Trình liền im lặng một chút, lại nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, cô sững sờ nhìn điện thoại, âm thanh của người đàn ông đó…Rất quen thuộc.
“Này! Này! Nha đầu chết tiệt! Nói chuyện đi chứ!” Bối Mễ nhìn điện thoại đã hết pin, tức giận ném nó đi. Nhìn người đàn ông đã đứng dậy, mái tóc mềm mại rũ xuống sau lưng, nhưng lại xinh đẹp hơn cô nhiều, Bối Mễ liền tức giận, vừa thấy hâm mộ vừa ghen tỵ: “Đều tại anh, làm đồ sạc pin của tôi rớt xuống nước.”
Người đàn ông cũng không giận, mười ngón tay thon dài đang cài nút áo sơmi, từ từ nghiêng người sang ôm Bối Mễ, hôn một cái lên mặt cô: “Là tôi không tốt, buổi chiều sẽ mua cái mới bồi thường cho em, buổi sáng muốn ăn gì, để tôi đi làm.”
“Bồi thường ư? Anh có tiền sao?” Đây là người do cô nhặt được, ngoại trừ trên người có quần áo coi như tạm được, nhưng lại không có nửa xu dính túi, nhưng lại đẹp trai khác người vừa nhìn đã biết là trai bao, chịu thôi, ai bảo cô lại nhặt được một tiểu bạch kiểm về nhà.
Đối với câu hỏi của Bối Mễ người đàn ông chỉ cười: “Em đi tắm đi, tôi đi làm điểm tâm, em sẽ bị muộn đó.”
Bối Mễ nhìn thời gian đã sắp trễ thật, đá người đàn ông một cái, đều tại anh ta, làm cho kỷ lục làm việc chăm chỉ của cô bị hỏng mất, một tuần đi trễ nhiều lần, dù sao không có cắt thưởng chuyên cần là hay lắm rồi, cô đã chạy vào phòng tắm rồi ló đầu ra: “Tôi muốn ăn sandwich với trứng.”
“Được.”
Dù sao thì người đàn ông này rất nghe lời, lại nấu ăn rất ngon, cô liền nhịn, nuôi một tiểu bạch kiểm cũng tốt, dù sao tiền lương của cô cũng không phải là không nuôi nổi.
Nhìn Bối Mễ đã vào phòng tắm, đáy mắt của Bắc Đường Quyết lóe lên một tia dịu dàng, lúc này hắn mới vung tay áo xuống phòng bếp. Lúc Bối Mễ đi ra ngoài thì cô đã mặc một chiếc váy công sở màu vàng nhạt, cũng không tính là quá ngắn, chiếc váy làm đôi chân thon dài xinh đẹp của cô lộ ra ngoài, áo sơ mi màu trắng cũng không che được vóc người mĩ lệ của cô, thấy cô ăn mặc như vậy Bắc Đường Quyết liền khẽ nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra: “Sữa tươi tôi đã hâm nóng rồi, lúc còn nóng mau uống đi.”
“À được.” Bối Mễ giống như nhớ ra cái gì, chạy đến đầu tủ tìm kiếm nửa ngày, Bắc Đường Quyết kì quái nhìn cô, thấy cô lấy ra một vĩ thuốc, thật may là vẫn còn, từ ngày thứ hai khi cô và Bắc Đường Quyết ở chung, cô phải đi mua một vĩ thuốc tránh thai, nói đùa sao, lên giường là một chuyện, nhưng cô không muốn có con sớm như vậy. Đối mặt với hành động của cô Bắc Đường Quyết liền buông đôi lông mà đang nhíu lại ra, đáy mắt hiện lên màu xám xịt. Lúc cô đang ăn ngấu nghiến, Bắc Đường Quyết liền đứng dậy giống như muốn đi thay grap giường, không cẩn thận liền làm đổ sữa tươi của cô.
“A! Quần áo của tôi.” Bị sữa tươi đổ lên người, Bối Thước nhìn quần áo của mình đã dơ hết rồi, cô căm tức nhìn Bắc Đường Quyết.
“Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy.” Cô nhìn thấy hắn rất có thành ý, “Em sắp trễ rồi, đi vào phòng tắm trước đi, tôi lấy quần áo giúp em.”
Cô nhìn đồng hồ, cũng chỉ có thể như vậy thôi, kết quả lúc Bắc Đường Quyết đưa quần áo cho cô, Bối Mễ liền nhìn kiểu dáng của nó, đó là kiểu của nhiều năm về trước rồi, thôi kệ, cô tùy tiện mặc vào rồi cầm túi hồ sơ hấp tấp đi ra cửa, vẫn không quên dặn dò: “Anh phải ở trong nhà, đừng có đi lung tung, cứ xem TV thoải mái, nếu muốn ra ngoài thì chìa khóa nằm trong chậu hoa, còn có…”
“Tiền để ở tủ đầu giường, tôi biết rồi, không đi là muộn thật đó.” Bắc Đường Quyết chỉ vào đồng hồ, Bối Mễ gật đầu một cái, rồi đóng cửa.
Nhìn đống quần áo đã mặc rồi, Bắc Đường Quyết mới đem grap giường đi thay, rồi nhét quần áo vào máy giặt, dọn dẹp xong hắn đi thu dọn chén đũa, hắn nhìn quần áo trên người mình, làm một quyết định, đem nó ném vào thùng rác, kể cả thuốc tránh thai của Bối Mễ, rồi đem túi rác ra khỏi chung cư. Sau khi hắn làm xong những việc này, điện thoại của hắn rung lên: “Chuyện gì? Ừ, đem tài liệu tới đây, không, tôi còn muốn trở về nữa, đúng vậy, không cần phải theo dõi Tạ gia nữa, đúng vậy”
Ngón tay thon dài có khớp xương rất rõ ràng bắt đầu làm việc trên máy tính, đây là chuyện mà mỗi ngày sau khi Bối Mễ đi hắn đều làm, mãi cho đến ba giờ chiều, hắn vuốt mi tâm, rồi tắt máy tính, lấy chút tiền từ trong tủ ra, lúc lấy tiền hắn sững sờ một lúc, loại cảm giác này rất kỳ lạ, khẽ mỉm cười, cầm chìa khóa khóa cửa lại.
“Tiểu Quyết lại đi mua thức ăn sao? Tiểu Bối thật là có phúc nha.”
Dì Vương ở đối diện cũng định đi ra ngoài, thấy Bắc Đường Quyết thì không nhịn được mà nói vài câu, người đàn ông vừa tốt tính vừa đẹp trai như vậy, thật tiếc cho con gái của mình. Bắc Đường Quyết khẽ gật đầu, trong lòng đang nghĩ xem sẽ mua thứ gì , cá và hạt dẻ đã ăn hai ngày rồi, cũng thấy ngán, cô gái này lại kén ăn, lại thích vị cay, nghĩ một chút hắn lại đau đầu.