• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đều nói ba người phụ nữ tạo thành một cái chợ, Helen kéo Trình Trình và Bối Mễ, nói một lúc lâu, thì ra đều là chuyện tầm thường. Nguyên nhân gây ra chuyện này cũng chỉ là Phil ở bữa tiệc của Hoàng thất nói chuyện với một cô gái châu Á tóc đen mắt đen nhiều hơn vài câu. Helen lại mượn chuyện đó để nói chuyện khác, cãi nhau còn chưa đủ, dứt khoát mang hành lý bỏ nhà đi.

"Trình Trình, tôi nói với cô, đàn ông đều là người như vậy, lúc yêu thì một chiếc chìa khóa nhỏ cũng cầm giúp cô. Sau khi kết hôn thì cô cầm trên tay túi lớn túi nhỏ anh ta cũng không xách giúp cô."

Haha...Có vẻ như trước khi kết hôn, Nguyệt Độc Nhất cũng chưa từng xách túi giúp cô.

"Lời này cũng không sai, trước khi chưa kết hôn, Bắc Đường Giác ngày ngày khen tôi xinh đẹp, bây giờ thì sao, ngày hôm qua mới mua đôi giày, muốn để anh ta nhìn, hai mắt nhìn chằm chằm bảng báo cáo tài vụ quý này nhưng vẫn nói là đẹp, đẹp cái đầu anh ta. Tôi thấy là con số trên báo cáo đẹp thì có, rõ ràng là gạt tôi." Bối Mễ luôn miệng phụ họa, phụ nữ sau khi kết hôn sinh em bé xong chính là không đáng bao nhiêu tiền.

"Chuyện không nghiêm trọng như thế chứ." Trình Trình không tim không phổi vừa uống nước chanh vừa cười nói, dù sao từ trước đến nay Nguyệt Độc Nhất cũng chưa bao giờ khen bà đẹp.

"Cực kỳ nghiêm trọng!" Hai người phụ nữ cùng nhau đồng thanh, âm thanh vô cùng lớn, Trình Trình rụt đầu lại.

"Trình Trình, cô cũng phải cẩn thận một chút, đừng cả ngày ở trong phòng thí nghiệm như thế, cô vừa đi vào đã là mười ngày nửa tháng, không sợ chồng cô ngoại tình sao, hơn nữa, cho dù có đẹp như thế nào đi chẳng nữa thì cũng có một ngày anh ta chán ghét nó. Nguyệt Độc Nhất và cô đã ở với nhau nhiều năm rồi, đến con cũng sinh hai đứa rồi."

"Không phải ba đứa sao?" Helen ngắt lời.

"Nguyệt Sơ là tình cờ nhặt được." Bối Mễ giải thích một chút.

"Như thế nào gọi là tình cờ nhặt được!" Trình Trình phồng má kháng nghị, chưa được một lát đã nhụt chí."Được rồi, là nhặt được, đúng là tôi thật sự nhặt được."

"Được rồi, vấn đề là, chẳng lẽ cô không biết mắt của chồng cô sẽ không nhìn cô chằm chằm suốt hai mươi tư giờ sao?"

Trình Trình lại uống nước, không chắc chắn nói. "Nhưng nhìn chằm chằm hai mươi tư giờ cũng là chuyện không khả thi rồi."

"Không được, chúng ta nhất định phải để mấy lão già đó biết, sau khi kết hôn sinh con chúng ta vẫn vô cùng quyến rũ." Helen quyết tâm tuyên thệ(1).

(1) Tuyên thệ: nói to lên những lời thề nguyền hẹn ước.

"Không tốt đâu." Bà cảm thấy hôn nhân của mình rất tốt, Nguyệt Độc Nhất vẫn yêu thương bà như trước, ít nhất cũng không phá tan phòng thí nghiệm của bà.

Sau khi tắm xong Trình Trình ra khỏi phòng tắm, nhìn đồng hồ, cũng bảy giờ tối rồi, Nguyệt Độc Nhất vẫn chưa về. Thật ra từ khi Nguyệt Độc Nhất giao mọi chuyện cho bọn nhỏ, chưa về trễ như thế này bao giờ, những lời Bối Mễ nói giống như âm hồn đang bay bổng bên ta bà, bà lắc đầu.

Vừa đúng tám giờ Nguyệt Độc Nhất về đến nhà, vừa vào phòng lập tức thay quần áo muốn đi tắm, nhìn thấy Trình Trình hỏi một câu."Sao hôm nay em ra ngoài sớm thế?" Bình thường giờ này không phải vẫn đang ở trong phòng thí nghiệm sao?

"Hôm nay hẹn Helen và Bối Mễ ra ngoài." Trình Trình xem TV, cảm thấy tình huống ông chồng này ngoại tình ở bên ngoài đã bắt đầu rất căng thẳng rồi, làm gì có người đàn ông nào ngốc như vậy, ngoại tình còn để lại vết son khiến bà vợ bắt được.

"Ừ, anh đi tắm đã." Nguyệt Độc Nhất thả áo khoác ở trên giường, hơi mệt mỏi đi vào nhà tắm.

Trình Trình thần kinh haha hihi cầm áo khoác của ông lên, không có mùi nước hoa kỳ quá, bà lập tức biết mình bị Helen và Bối Mễ làm ảnh hưởng, nghĩ quá nhiều, nhưng đúng lúc bà muốn cất chiếc áo đi thì phát hiện cổ tay áo có dấu vết màu hồng, bà nghiên cứu hết lần này đến lần khác mới xác định đó là vết son môi, không thể nào khéo như vậy được.

Nguyệt Độc Nhất đi ra từ phòng tắm, thấy Trình Trình ngồi trên giường đọc sách, TV cũng tắt rồi.

"Không xem nữa sao?"

"Không hấp dẫn, tình tiết quá khoa trương lại giả tạo, tiểu tam muốn làm vợ cả nên lén lút để lại vết son môi trên áo của tình nhân, muốn tình nhân về nhà bị vợ phát hiện, cãi nhau rồi dẫn đến ly hôn, anh có cảm thấy rất nhàm chán không?"

Sau khi Nguyệt Độc Nhất treo áo khoác xong, ngồi trên giường, cau mày."Tại sao em lại xem những chương trình không dinh dưỡng như thế chứ."

"Cũng không chắc nha, Bối Mễ nói, xã hội hiện đại tiểu tam hoành hành, tìm một cơ hội để học tập cũng rất cần thiết."

"Chẳng lẽ Bắc Đường Giác nuôi phụ nữ ở bên ngoài sao?" Dường như Nguyệt Độc Nhất có hứng thú rồi.

"Không phải, Bối Mễ và Helen nói. Suy cho cùng thì đàn ông là động vật thị giác, cũng sẽ có ngày mệt mỏi với nhan sắc của vợ.

Nguyệt Độc Nhất, có phải anh cũng ghét nhìn em rồi không?”

“Về sau không có chuyện gì đừng ra ngoài với Bối Mễ và Helen nữa.” Dạy hư vợ ông.

***

Trình Trình nhận được điện thoại của Helen và Bối Mễ nên chạy tới quán bar ở Viện Kim Lan. Thật ra là không thích đi những nơi như thế này. Nhưng ngày hôm qua phát hiện vết son trên quần áo của NGuyệt Độc NHất khiến bà không có cách nào xóa bỏ mấy suy nghĩ đó, lại thêm vào mấy cái gọi là phim truyền hình không có dinh dưỡng, Trình Trình bắt đầu nghi ngờ có phải hôn nhân của bà bắt đầu có vấn đề hay không. Ngay từ đầu bà với Nguyệt Độc Nhất ở một chỗ với nhau cũng bởi vì có Trình Vũ. Nhiều năm như vậy, mặc dù Nguyệt Độc Nhất đối với bà rất tốt, nhưng cho tới bây giờ ông vẫn chưa từng nói rằng ông yêu bà, chuyện này cũng không thể trách ông. Chỉ là Trình Trình tự ngẫm lại bản thân mình, bà cảm thấy bản thân thật sự không đủ tư cách của một người vợ. không biết làm việc nhà, lại không biết nấu cơm, dịu dàng cũng tạm chăm sóc đầy đủ, không vào được bếp, cũng không ra được phòng khách, vẫn luôn ở phòng thí nghiệm của mình đến mức quên luôn ông, phụ nữ như vậy nếu bà là đàn ông cũng sẽ không cưới. nếu Nguyệt Độc Nhất có phụ nữ ở bên ngoài, có lẽ bà cũng không cảm thấy kì lạ.

“Trình Trình, đang nghĩ cái gì thế?” Bối Mễ gọi bà nhiều như vậy nhưng lại không thấy bà phản ứng.

Trình Trình suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói cho họ.” Ngày hôm qua Nguyệt Độc Nhất về rất trễ, hơn nữa trên cổ áo còn có vết son, các cô nghĩ xem anh ấy có phải phụ nữ ở bên ngoài không…”

“Cái gì? Vết son môi sao? Thật đúng là tội ác tày trời. không được. Trình Trình, cô phải hỏi anh ta cho rõ ràng.” Helen tức giận nói, ít nhất Phil mới chỉ nói chuyện với phụ nữ thôi, Phil làm sao có thể làm chuyện kia được.

“Helen, đừng kích động, có lẽ là tôi hiểu nhầm thôi.” Trong lòng Trình Trình vẫn tin tưởng Nguyệt Độc Nhất.

“Hiểu lầm cái gì! Tôi đã nói đàn ông đều dễ dàng chán gét với vẻ ngoài của chúng ta, bay giờ bao lâu thì hai người làm tình một lần?” lời Bối Mễ nói ra không làm cho người ta kinh ngạc thì cũng làm cho người ta chết ngay lập tức.

Trình Trình một bó tuổi rồi còn bị Bối Mễ hỏi đến đỏ mặt. “Bối, không nên hỏi những câu như vậy chứ.”

“Hỏi thì cô nói đi!”

“Cái này… cũng không xác định… Có đôi khi thì một tháng một lần… có đôi khi thì một tuần một lần…”

“Một tháng một lần sao?” Bối Mễ tự động bỏ qua câu nói phía sau kia, trịnh trọng khoác tay lên vai Trình Trình “Chúc mừng cô, hôn nhân của cô đã xuất hiện khủng hoảng trầm trọng.”

“Không phải, là do tôi luôn ở trong phòng thí nghiệm, một tháng anh ấy mới gặp tôi một lần.”

“Vậy thì được rồi. là cô tự tạo cơ hội cho Nguyệt Độc Nhất lo chuyện bên ngoài.”

Trình Trình im lặng một lúc, hình như nhớ tới chuyện gì. “Đúng rồi, Bối, vừa rồi cô mới nói gì thế?”

“Tôi nói Bắc Đường Giác nhà tôi dám gạt tôi liên lạc với người phụ nữ Y Đằng Vên kia, cái gì cũng có thể nhịn nhưng cá này không thể nhịn được!” Bối Mễ nâng chén rượu, nhai viên đá cọt kẹt.

“Có lẽ hiểu nhầm chuyện gì rồi. Y Đằng Viên không phải đang ở Nhật Bản sao? Không lẽ đã quay lại rồi?”

“Trình Trình! ở Nhật Bản thì sao chứ, trái đất hình tròn, ở Nhật Bản cũng có thể bay về, con hồ li tinh kia đã dòm ngó con hồ li nhà tôi từ lâu rồi, hơn nữa loại người thành thật như Nguyệt Độc Nhất còn có vẻ trèo tường, chứ nói gì đến hồ li nhà tôi kia!”

“Bối, hồ li tinh kết hợp với hồ li không phải rất tốt sao?” Helen đột nhiên nói câu đó, bị Bối Mễ trừng mắt, chép miệng, cười ngây ngô.

“Không được! tôi muốn gọi mười bảy mười tám Ngưu Lang (trai bao) uống rượu với tôi, càng trẻ tuổi càng tốt, phục vụ đâu!” Bối Mễ uống từng chén từng chén, vừa bắt đầu đã gọi phục vụ ở bên ngoài. “Đi, gọi cho tôi toàn bộ Ngưu Lang tốt nhất đến đây!”

“Thưa bà, ở đây chúng tôi có hai mươi người đứng đầu bảng, bà có thể gọi cụ thể một người được không?”

“Cậu không nghe tôi nói gì sao, tất cả đều muốn.”

Vị quản lí kia hơi khó xử, Bối Mễ nhìn anh ta lúng túng, lấy một sấp tiền mặt từ trong túi xách ra quăng lên bàn. “Thế nào? Sợ tôi không có tiền bao sao?”

“Không phải không phải, tôi lập tức bố trí cho bà.” Sức hấp dẫn của tiền vẫn lớn như vậy.

Kim Lan từ ngày được Nguyệt Nặc mua đứt lập tức giao cho Tô Tiểu Nha. Thật ra Tô Tiểu Nha không muốn, nhưng Nguyệt Nặc dứt khoát tuyên bố, nếu cô không cần thì ném đi. Tô Tiểu Nha cũng không có cách nào khác, đành phải tạm thời xử lí thay cô ấy. từ ngày đó cũng từ chức công việc ở Nguyệt thị, ở Kim Lan thoải mái hơn nhiều, Kim Lan đã cực kì hoàn thiện rồi, những lúc rảnh cô chỉ cần tới đây xem một chút, cho nên lúc cô nhìn thấy Trình Trình từ máy giám sát, lập tức đến đây, gọi nhiều Ngưu Lang như vậy, chỉ sợ bọn họ gây ra tình trạng hỗn loạn gì.

“Tô Tiểu Nha.” Lý Thành say khướt đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy Tô Tiểu Nha vội vàng đi qua, một tay giữ chặt cô lại.

“Lý Thành!” Tô Tiểu Nha cũng rất bất ngờ, cô bất ngờ không phải anh ta xuất hiện ở chỗ này mà là anh ta uống say, trong ấn tượng của cô thì anh ta rất ít khi uống rượu. Lý Thành uống rượu, anh ta dùng lực tựa lên người Tô Tiểu Nha, Tô Tiểu Nha muốn tránh nhưng lại không đủ sức. “Tại sao anh lại uống say như thế này?”

“À… tại sao nhỉ? Tình trạng của công ty không tốt, nhờ phúc của cô.” Lý Thành miễn cưỡng đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Nha có chút mơ màng.

“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!” Tô Tiểu Nha hất tay Lý Thành đang cầm tay mình ra, muổn rời khỏi đây, nhưng lại bị Lý Thành kéo lại đè lên tường.

“Chúng ta đã li hôn, tôi cũng cưới Nhược Lan, giữa chúng ta đã không còn quan hệ nữa, cô cũng rất tốt, không phải Huyền Dịch muốn kết hôn với cô sao, tại sao cô còn muốn để Huyền Dịch tìm người chèn ép tôi?” Lý Thành thật sự say rồi, nếu không thì tại sao lúc này anh ta lại cảm thấy Tô Tiểu Nha xinh đẹp động lòng người như vậy, tại sao trước kia anh ta không phát hiện, thì ra ánh mắt lúc cô tức giận lại mê người như vậy, làm cho người ta không thể rời mắt, Lý Thành cúi xuống hôn lên đôi môi kia.

Tô Tiểu Nha giận không thể nói, lại không thể đẩy Lý Thành ra được, bèn cắn vào môi anh ta một cái, Lý Thành bị đau lập tức lùi lại, Tô Tiểu Nha tát cho Lý Thành một cái. “Lý Thành! Anh tỉnh táo một chút, anh nói rất đúng, chúng ta đã li hôn rồi, vậy bây giờ anh lại đang làm cái gì vậy!”

“Làm cái gì sao? Trước kia không phải cô vẫn muốn tôi làm như vậy với cô sao, bây giờ cô giả vờ thanh cao cái gì.” Bị đánh nên anh ta đã tỉnh táo một chút, nhưng không thể bỏ qua sĩ diện được. dựa vào cái gì mà Tô Tiểu Nha, người mà trước ka anh ta rất ghét, sau khi li hôn cô lại sống thoải mái như vậy, trong khi đáng lẽ ra cô nên sống không tốt mới đúng.

“Lý tiên sinh, muốn làm gì với vị hôn thê của tôi vậy?”

Giọng nói lạnh như băng, ánh mắt vô cùng lười biếng, giống như con báo trong đêm tối nhìn chằm chằm vào Lý Thành, lạnh lẽo đến mức khiến toàn thân anh ta run một cái, đối mặt với người tuyệt đối mạnh mẽ, cho dù không cam lòng nhưng cũng không có cách nào thốt ra dù chỉ là một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK