• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khổng Quân xấu hổ cười cười, anh cũng biết hy vọng xa vời. Nhưng đây cũng là đứa nhỏ anh nhìn từ nhỏ tới lớn, không thu nhận chả nhẽ để nó lưu lạc đầu đường hay sao? Cho nên cứ tạm thời nuôi dưỡng, tương lai sư huynh sư đệ giúp đỡ nhau cũng có bát cơm ăn.

Niễn Tử khẩn trương nhìn Thẩm Dứu, sợ vị sư tổ này không hài lòng sẽ trục xuất nhóc khỏi sư môn.

Thẩm Dứu:..... Không đến mức đó đâu.

Sao lại xem y như thể phản diện độc ác chia rẽ thầy trò bọn họ vậy?

Chỉ là không phải yêu cầu ai cũng phải theo con đường nghệ thuật. Nghề nào cũng là nghề, miễn không vi phạm pháp luật, có thể nuôi sống bản thân là được, đâu cần cứ phải theo con đường mà bản thân không am hiểu mà liều mạng? Trong lòng Thẩm Dứu tính toán, nếu Niễn Tử không giống như Khổng Quân say mê với thuyết thư thì có thể dạy nhóc ấy thứ khác. Nhưng mà còn cần bàn bạc lại với Khổng Quân, giờ không nên đề cập tới.

Thẩm Dứu giải thích lý do vì sao tìm Khổng Quân, y hy vọng Khổng Quân có thể dẫn y tìm một tiệm rèn với tìm thợ sửa nhà đáng tin cậy. Tửu lầu bên kia y đã xem qua, không có vấn đề gì lớn, chỉ có bệ bếp cần xây thêm một cái với xây lại bếp cũ. Tường ở đại sảnh vẫn còn tốt chỉ cần chát lại.

Khổng Quân không hổ danh là lớn lên ở phố phường, lập tức vỗ ngực đảm bảo với Thẩm Dứu: "Chuyện này để ta lo, ta biết một nơi, tay chân nhanh nhẹn, nồi niêu nhà đó dùng rất tốt." Nhưng nói đến nồi đồng, Khổng Quân có chút khó xử: "Sư phụ tính dùng nồi đồng? Sẽ tốn kha khá tiền đó."

Đồng ở cổ đại chỉ xếp sau vàng, bạc, phần lớn được dùng để đúc thành tiền tệ hoặc trang sức. Hiện tại Thẩm Dứu lại muốn dùng nó làm... nồi.

Thẩm Dứu: "..... Thì đúc mỏng một chút?"

Thẩm Dứu muốn đúc kiểu nồi lẩu Bắc Kinh để làm lẩu dê*, quanh là chậu nhúng lẩu ở giữa có chỗ để đựng than, dung lượng cũng không lớn. Nhưng nếu làm lẩu thì đây là biện pháp tốt nhất y nghĩ tới. Thẩm Dứu ở hiện đại không biết nguyên liệu đúc nồi làm bằng gì nên chọn đồng, không thể hả?

*Nồi lẩu Bắc Kinh:





"Cho nên đồng quý đến mức nào?" Thẩm Dứu khiêm tốn thỉnh giáo.

Khổng Quân trầm ngâm một lát: "Một quan nung ra chắc cũng được sáu cân, mà đúc một nồi thì chắc gần hết hai quan, người muốn đúc bao nhiêu nồi? Sư phụ người không nghĩ tới phí đúc sao?"

Thẩm Dứu nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Ta còn tưởng bao nhiêu chứ, chút tiền ấy, sư phụ ngươi trả được."

Một cái nồi đại khái cũng tầm 5-6 cân, cứ cho hai lạng bạc đúc ra một cái nồi. Y cũng không cần làm nhiều, tầm mười lăm cái là đủ dùng, tiệm của y cũng không nhiều bàn lắm.

*Đơn vị tiền tệ trong truyện mặc dù mình không biết tiền tệ trong này tác giả theo triều nào nhưng như mình tra: 1 lạng bạc = 1 quan tiền= 10 bách= 1000 văn tiền.

Khổng Quân: "!!!!"

Ngày hôm qua anh theo sư phụ về nhà, viện tử nhà sư phụ cũng như những gia đình bình thường khác, nhìn không ra nhà y lại là phú hào ẩn thân!

Chờ đến lúc Khổng Quân đi theo Thẩm Dứu cùng chủ nhà ký khế ước nhà, nhìn tửu lâu y thuê thì kinh ngạc thôi chưa đủ hình dung tâm trạng của anh. Hôm qua nghe Thẩm Dứu muốn khai trương cửa tiệm, anh cũng chỉ nghĩ là một sạp nhỏ thôi. Nhưng nhìn tửu lâu hai tầng trước mặt này đi, còn cả đoạn đường này nữa, so với tiệm trà mà anh thuyết thư còn xa hoa hơn bao nhiêu!

Nha dịch với chủ nhà ở trong phòng đợi. Chủ nhà vừa thấy Thấm Dứu đã vừa lòng: là một tiểu công tử như ngọc, đai buộc trán còn khảm một khối ngọc có thể đoán được gia cảnh hậu thuẫn, lại không sợ tiền thuê nhà.

Nha dịch nhìn thấy đai buộc trán của Thẩm Dứu thì sửng sốt nhưng cũng không vạch trần thân phận ca nhi của y, mau chóng giúp hai bên ký khế ước, Thẩm Dứu thanh toán một lần nửa năm thuê nhà. Chủ nhà cười ha hả đưa chuỗi chìa khóa cho Thẩm Dứu: "Đồ ở phía sau hậu viện đều là đồ sạch, cho người ở hoặc nghỉ ngơi vẫn tốt. Chúc ông chủ nhỏ làm ăn thịnh vượng, nửa năm sau lại tìm ta gia hạn khế ước nhà."

Thẩm Dứu nghĩ thầm, y đang hận không thể buôn bán thịnh vượng kiếm đủ tích phân sau đó trở về với xã hội đây... Ngoài miệng vẫn khách khách khí khí cảm ơn chủ nhà.

Đem khế thư cùng chìa khóa thu lại cẩn thận, đi vòng quanh nhà xem còn nơi nào cần sửa chữa, Thẩm Dứu vỗ vỗ Khổng Quân vẫn còn ngây người: "Giờ thì đi tìm người sửa nhà với tiệm đúc được chưa?"

Khổng Quân cuối cùng cũng rõ vì sao Thẩm Dứu nhất định không đi theo còn đường thuyết thư, có nhiều của cải thế này thì phơi mặt ra làm cái gì nữa! Anh cũng hoài nghi tiền của Thẩm Dứu là từ đâu mà ra, lại nhớ tới vị công tử mặc quần áo hoa lệ hôm qua...Tuy rằng không phải sư nương nhưng có khả năng trở thành sư nương?

Vì để trở thành sư nương mà không tiếc tiền tài lấy lòng mỹ nhân? Nhìn gương mặt của sư phụ thì chắc chắn có khả năng.

Khổng Quân vuốt mặt một cái cho thanh tỉnh, phải ôm chặt cái đùi của phú hào sư phụ: "Hôm nay đi tìm người sửa nhà chắc không kịp, chúng ta đi tìm tiệm rèn trước đi."

Trong thành cũng không có nhiều tiệm rèn chuyên đúc đồng, Khổng Quân mang Thẩm Dứu tới một cửa tiệm, bên ngoài còn nhìn thấy vài công cụ khác kim loại. Lửa trong lò đang cháy đỏ rực, ông chủ để trần thân trên đang ra sức đánh một cây đao, cơ bắp hai bên cánh tay dùng sức gồng lên như một ngọn núi nhỏ.



Khổng Quân nhìn thấy thế liền đứng chắn lên phía trước Thẩm Dứu. Tuy nói là sư phụ, nhưng y cũng là ca nhi, mấy hình ảnh này một tiểu ca nhi không nên nhìn.

Thẩm Dứu: "......" Nghĩ mắt thẩm mỹ của y thế nào vậy? Y không thích thể hình như này! Nếu là dáng người như Lâm Cảnh Hành còn đáng giá nhìn một cái....

Thấy có người tới, ông chủ vừa đi vừa tiện tay xoa xoa lên chiếc khăn vắt trên cổ. Nghe Thẩm Dứu muốn đúc nồi, còn đúc một lúc mười lăm cái, hơi thở hung dữ của một đại hán lộ ra như muốn nói 'Não ngươi có bệnh?' 'Bị điên hay gì?' 'Có biết bao nhiêu tiền không?' tràn ngập ánh mắt.

Thẩm Dứu lười giải thích, trực tiếp móc từ trong người ra hai mươi lạng bạc đặt lên bàn: "Tiền đặt cọc."

Ông chủ: "Được, không thành vấn đề, ngài muốn tạo dáng gì, miêu tả, vẽ tỉ mỉ một chút, ta nhất định sẽ làm được."

Thẩm Dứu đưa bản vẽ cho hắn. Ông chủ híp mắt nhìn chốc lát đã biết đại khái: "Một cái nồi cũng không nhẹ, còn làm mười lăm cái, ta sợ là bằng này đồng không đủ."

"Không phải có thể đem tiền đồng nung chảy sao? Nung ra còn thừa với các chất liệu khác đều thuộc về ngươi." Thẩm Dứu không nghĩ nhiều, hiện tại y chỉ muốn nhanh chóng khai trương!

Ông chủ: Được, ngài có tiền, ngài là nhất.

Tiền đồng không đúc từ đồng nguyên chất mà còn có chì, kẽm, thiết, tuy rằng không đắt bằng đồng nhưng cũng đáng tiền, Thẩm Dứu liền hào phóng tặng người.

Cuối cùng tính kết lại, giá thành tổng cộng 32 lượng bạc. Thấm Dứu thanh toán trước hai mươi lượng để đặt cọc, đến khi nhận được nồi sẽ trả nốt số còn lại. Đây là đơn lớn nên ông chủ vô cùng vui, vỗ ngực đảm bảo năm ngày sau sẽ giao hàng tận nhà.

Từ tiệm rèn đi ra, Thẩm Dứu như vứt được một gánh nặng liền cảm thấy thể xác và tâm hồn thư thái! Y mua một ít điểm tâm còn mua một con gà nướng, vẫy vẫy tay với Khổng Quân: "Đi thôi!"

"Sư phụ còn muốn đi đâu?" Khổng Quân hỏi y.

"Đi tới nhà ngươi ăn cơm, sau đó đến quán trà, không phải chiều nay ngươi đi làm sao?" Thẩm Dứu nhấc túi giấy dầu trong tay: "Ta đã nói mua cho nhóm Hạt Đậu ít điểm tâm."

Khổng Quân nuôi mấy đứa nhỏ thật ra cũng không tốt lắm. Tuy rằng anh đã rất tận tâm, nhưng một tên đàn ông nuôi dạy tám đứa nhỏ vẫn rất khó khăn. Hằng ngày anh ra ngoài kiếm tiền thì đứa lớn sẽ trông đứa nhỏ.

Cũng may nhà Khổng Quân cũng có chút của cải nếu không một người nuôi tám đứa nhỏ cũng rất vất vả.

Khổng Quân nhìn gà nướng với điểm tâm trong tay Thẩm Dứu, có chút ngượng ngùng: "Làm đồ đệ còn chưa hiếu kính người ngày nào mà lại để người tiêu pha vì chúng ta." Bình thường là điểm tâm khách thưởng cho anh thì anh sẽ gói lại đem về cho bọn nhỏ ăn, rất ít khi mua đồ ăn ngoài.



Thẩm Dứu nghĩ trong lòng, vậy mà ngươi còn đáp ứng đưa ta một năm học phí, nhà ngươi nuôi tám đứa nhỏ ta có thể bỏ mặc sao?

Bọn họ trở về đi qua quán trà kia, chưởng quầy ngồi ở bậc thang ăn mì thấy Thẩm Dứu với Khổng Quân liền ha hả chào hỏi: "Lát nữa tiểu sư phụ với Khổng tiên sinh cùng tới sao?"

Thẩm Dứu gật đầu, chưởng quầy liền nói: "Hôm nay nói đoạn mới đi."

Khổng Quân khiếp sợ nhìn Thẩm Dứu- thế gia tốt không cần xuất đầu lộ diện ho khan một tiếng nói: "Coi như làm mẫu cho ngươi."

Khổng Quân cảm động vạn phần.

Đi đến cuối ngõ, Thẩm Dứu phát hiện viện tử nhà Khổng Quân khói bếp lượn lờ. Khổng Quân không tỏ ra kinh ngạc đẩy cửa đi vào. Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở bậc thang đọc sách, một nhóc lớn hơn ngồi dạy. Thấy Khổng Quân trở về, mấy đứa nhỏ đều vui mừng nhào qua phía này, Thẩm Dứu đem điểm tâm chia, bọn nhỏ rất ngoan, đứa lớn nhường đứa nhỏ, không tranh không giành.

Thẩm Dứu không nhìn thấy Tiểu Niễn Tử nói lắp đâu. Nhìn quanh liền thấy nhóc đứng ở bếp, xoay qua xoay lại rất bận rộn, thấy trù nghệ của nhóc này cũng bình thường. Thẩm Dứu dựa vào khung cửa bên cạnh lẳng lặng nhìn trong chốc lát, ngoài ý muốn phát hiện kỹ thuật thái rau của nhóc này rất không tồi, củ cải thái rất mỏng.

Chờ đến khi cho củ cải vào nồi, Thẩm Dứu phát hiện nhóc này chỉnh lửa rất chuẩn. Mùi vị không ngon chắc là do... nhóc chỉ rắc muối.

Món ăn quan trọng là gia vị.

Thẩm Dứu trầm tư một lát, lúc Niễn Tử bưng mâm vào nhà, vỗ vỗ vai nhóc: "Nhóc con, ta xem cốt cách của con rất có tiềm năng, có muốn bái ta làm thầy, học nấu ăn không?"

Khổng Quân: "...?"

Khổng Quân: "Ta không đồng ý!!! QAQ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK