• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trừ thịt dê, nồi lẩu đồng còn phải cần cả than củi. Ở cổ đại than củi không dễ dùng, nếu là dùng cho bữa ăn không thể dùng loại bình thường hay đốt để nấu nướng nếu không sẽ khiến người ăn bị hun cho đen mặt, mà cần loại hồng la than.

Thẩm Dứu gảy gảy bàn tính, cửa hàng còn chưa cả có tên nhưng đã bay đi vài trăm lượng bạc. May mắn là tiêu tiền thì không có bị trừ tích phân nếu không y đau lòng mà chết mất.

Thẩm Dứu thấy mấy cái nồi lẩu cũng tới rồi, mười lăm cái nồi lẩu được đặt giữa quán, ánh sáng chiếu vào làm một mảnh quán sáng láng. Tuy rằng đã biết qua hình dạng nhưng khi chân chính nhìn thấy Khổng Quân không chịu được mà cảm thán: "Giàu, cái này cũng giàu quá...."

Đoán chừng mấy cái nồi này có thể kiếm được bao nhiêu là tiền cho sư phụ anh chứ!

Thẩm Dứu kiểm tra từng cái, chất lượng đều không tồi. Nhưng mấy cái họa tiết y vẽ thì đều bị đơn giản hóa gần hết.

Thợ rèn chỉ vào vách nồi được khắc hoa văn: "Không phải ta lười biếng, chỗ này khắc hoa không cũng khá đẹp mà. Ta đều là vì nghĩ cho ngươi đó, đồng khó khắc ngươi lại vẽ mấy cái hình thù thật sự làm khó ta rồi."

Thẩm Dứu:....Đâu đến mức... nhỉ?

Nhưng tổng thể thì y vẫn khá vừa lòng, Thẩm Dứu thanh toán xong khoản tiền còn lại. Y xoay quanh mấy cái nồi hưng phấn xoa xoa tay, còn nói: "Đi gọi đồ tôn của ta tới đây hết đi, chúng ta thử cái nồi than này xem thế nào!"

Chuyện phiền lòng y mấy ngày hôm nay một nồi lẩu là giải quyết hết, không được thì hai nồi!

Tửu lầu sắp khai trương, đồ đạc đã sắm đủ, chỉ là cần phải dọn dẹp lại thêm một lần. Khổng Quân chắc chắn không để sư phụ tự mình động thủ, anh vội vàng đem theo đàn đồ đệ tới làm cu li.



Thấm Dứu thuê người làm lại bếp, mở rộng ra, làm thêm vài bệ bếp, hoàn toàn là căn bếp cổ đại mà y nghĩ đến. Thẩm Dứu đứng ở trong bếp liền sinh ra vô vàn ý nghĩ: Y nếu không debut chắc chắn sẽ đi làm đầu bếp, không mấy năm làm khéo còn lên tới chức bếp trưởng, lại thêm vài năm có thể tự mở tiệm của bản thân!

Nhưng giờ y đang mắc kẹt ở cổ đại!

Thẩm Dứu bảo Tiểu Niễn Tử vào bếp, chỉ vào một khối thịt dê nói: "Ngươi thử cắt miếng này đi, nếu có thể cắt mỏng nhất có thể thì tốt." Mấy ngày nay Thẩm Dứu dạy Tiểu Niễn một vài chuyện, y phát hiện đứa nhóc này học rất nhanh cũng rất cẩn thận, thích hợp làm công việc nấu ăn tỉ mỉ này.

Thẩm Dứu tự tay bắt đầu chế nước lẩu. Nếu được dùng mỡ bò thì là tốt nhất, nhưng ở cổ đại giết trâu mổ bò là phạm pháp, y chỉ có thể lấy mỡ heo với dầu hạt cải thay thế. Suy xét có trẻ nhỏ nên Thẩm Dứu làm hai khay nước lẩu: canh xương hầm với canh tê cay.

Canh xương hầm dễ làm, cứ hầm nhừ ngọt nước là được. Thẩm Dứu lại chế nước bên nồi canh cay: đầu tiên là cho gừng vào phi với dầu ăn cho thơm, sau đó cho lá nguyệt quế, tỏi, hoa tiêu, hoa hồi,... vào xào cùng, mùi cay tê lập tức xực lên, mấy đứa nhỏ đứng bên ngoài sân quét tước cũng phải ngó về phía phòng bếp.

Duy chỉ có Tiểu Niễn Tử là khoa trương, thơm thì cũng rất thơm nhưng cũng rất sặc làm cậu ta phi khỏi bếp làm một trận hắt xì.

Chờ tới lúc ăn cơm, canh tê cay cùng canh xương cũng đã được. Thẩm Dứu lấy ra hai cái nồi đồng, để than vào lỗ giữa nồi cho nóng rồi cho nước dùng vào, đoàn người ngồi vây quanh trước bàn vô cùng náo nhiệt ăn lẩu. Cốt canh xương hầm đến trắng ngọt, mặt trên còn có một tầng rau cùng hành xanh, canh tê cay còn đỏ rực béo ngậy.

Trừ Thẩm Dứu thì những người còn lại chưa có ai được thử món mới này bao giờ, hiện giờ trong bàn thì Thẩm Dứu có địa vị cao nhất nên ai cũng ngóng chờ y động đũa.

Thẩm Dứu trước mặt mọi người gắp một miếng thịt dê-- kỹ thuật cắt của Tiểu Niễn Tử không tồi, có thể so là không khác so với thịt bào ở hiện đại-- bỏ vào nước lẩu đang sôi sùng sục, áng chừng ba giây thịt liền chuyển màu, rồi chấm với chén gia vị là có thể ăn, thịt mềm cùng nước gia vị đậm đà, cắn một miếng thì trong miệng ngập vị tê cay.

Quá ngon! Không hổ là y tự thân làm! Thẩm Dứu thỏa mãn đến mức đôi mắt khép hờ: "Thành công! Mọi người mau ăn đi!"

Đám nhóc đã sớm thèm chảy nước miếng, Khổng Quân sờ đầu bọn nhỏ: "Đừng vội, để chín vớt ra rồi ăn." Nghe sư phụ nói xong đám nhóc liền làm theo Thẩm Dứu kẹp thịt nhúng vào nồi.

Trừ thịt dê, Thẩm Dứu còn chuẩn bị một ít thịt heo, cải trắng, rau dưa, thịt lợn ở cổ đại không thiến nên vẫn còn mùi rất tanh nhưng sau khi được nhúng qua nước lẩu thì đã bị gia vị át hết hoàn toàn.

Đám nhóc từ đầu đến cuối chỉ ăn bên nồi nước hầm xương, thấy Thẩm Dứu không ngừng nhúng bên nồi tê cay thì cũng muốn thử. Thẩm Dứu đưa một ít cho mấy đứa lớn nếm thử còn mấy nhóc nhỏ như Tiểu Đậu thì không cho ăn sợ nhóc bị đau dạ dày.

Bọn nhỏ lần đầu ăn cay thì không quen vị này, đồng loạt thò lưỡi ra ngoài, Khổng Quân cũng không theo kịp Thẩm Dứu trên đầu đổ mồ hôi còn liên tục hít mũi.

Nhưng dù như thế, nồi tê cay lại như có ma lực hấp dẫn bọn họ thử một lần rồi lại lần nữa.

Quá mức nghiện!



Một đám người ăn uống thỏa thích, lại không biết bên ngoài có không ít người vô tình "đi ngang qua" cửa tiệm. Hiện giờ cũng đang là giờ cơm, phố ẩm thực cũng có rất nhiều người qua lại, tiệm của Thẩm Dứu còn chiếm vị trí đầu đường, cái vị tê cay bay đi khắp phố. Đám người chảy nước miếng đi theo mùi hương mới phát hiện vậy mà lại phát ra từ một tiệm chưa mở hàng.

Chưa khai trương còn làm thơm như vậy là ý gì?!!

Rốt cuộc có bán đâu! Chờ tới khai trương phải tới xem thử.

Lúc Thẩm Dứu còn vui vẻ ăn uống chưa định ngày khai trương thì đã có rất nhiều người nhìn tửu lầu của y chằm chằm.

....

Lâm Cảnh Hành không mấy vui vẻ.

Hôm nay buổi sáng đùa quá trớn, Thẩm Dứu còn chưa nấu cơm cho hắn đã chạy chối chết, làm hắn phải phái thuộc hạ tới đưa cơm cho mình.

Đần độn, vô vị, ăn được hai miếng Lâm Cảnh Hành đã ném đũa.

Tiểu- đầu gỗ- Lục lần đầu thấy bất lực vì năng lực của bản thân liền biện giải: "Thuộc hạ nghe nói có một tửu lầu nổi tiếng nhưng chưa khai trương nên bèn tới quán bên cạnh mua.."

Lâm Cảnh Hành càng không vui, nhìn chủ nhân ngươi có giống như vì không có cơm ngon ăn nên mới không vui à? Trong lòng ta có chuyện ngươi không thấy à?

Nếu là tên bát quái Tiểu Ngũ ở đây thì hắn chỉ muốn cậu ta im miệng. Nhưng giờ chỉ có cái hũ nút ngốc nghếch Tiểu Lục ở đây, bỗng nhiên hắn lại có chuyện muốn nói, dù sao hắn tin là dù hắn nói gì thì Tiểu Lục cũng sẽ không nói ra ngoài.

Lâm Cảnh Hành hỏi Tiểu Lục: "Ngươi nói... Nếu ta cưới Thẩm Dứu làm chính thê thì cha ta sẽ nói sao?"

Tiểu Lục: "A?"

Lâm Cảnh Hành tiếp tục: "Phu nhân bên kia không cần lo lắng, dù sao bà ta từ trước đến nay đều không nhúng tay vào chuyện của ta. Nếu muốn nhúng tay tự ta sẽ có cách giải quyết, nhưng cha ta... Tuy rằng cha ta đã tu đạo nhưng chuyện thành thân của nhi tử chắc chắn vẫn sẽ có ý kiến nhỉ? Làm thế nào để ông ấy chấp nhận Thẩm Dứu? Địa vị của hai ta có chút xa..."

Tiểu Lục: "....A?"



Lâm Cảnh Hành lầm bà lầm bầm, Tiểu Lục có phản hồi hay không thì hắn cũng không để ý: "Aiz, giờ chưa nghĩ xa như vậy được, người còn chưa đuổi tới tay nữa. Ta nói ngươi biết, Thẩm Dứu rất khác so với những quý nữ e thẹn ở kinh thành, rất khác, y thật sự rất đặc biệt."

Tiểu Lục: "A."

Lâm Cảnh Hành buồn rầu: "Ta phải làm sao mới theo đuổi Thẩm Dứu đây? Hình như y có hứng thú với thân thể ta... Ngươi! Ngày mai mang ta chút quần áo mới, phải đẹp, phải gợi cảm, gợi cảm ấy, ngươi hiểu không?...Cổ áo phải tới đây--" Lâm Cảnh Hành bắt đầu khoa chân múa tay, quyết tâm quyến rũ Thẩm Dứu!

Tiểu Lục không giống Tiểu Ngũ, cậu không được Thẩm Dứu cứu, cũng chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Dứu, càng chưa ăn qua cơm Thẩm Dứu nấu. Đối với bộ dáng chủ tử nhà mình bị condi tình yêu quật có chút ngu: "Chủ tử, Thẩm tiểu ca nhi kia thật sự rất tốt sao?"

Lâm Cảnh Hành cho cậu một ánh nhìn xem thường: "Câu hỏi vô nghĩa."

Tiểu Lục là người thành thật, tuổi cũng quá nhỏ, có đôi khi cậu cũng nghĩ đến bản thân có nên lấy vợ không, người đó có thể là đại nha hoàn trong phủ hoặc là một gia nữ bình dân, nhưng cậu đối với ái tình thì ngây thơ mù mịt, cũng không biết thích là gì. Vì thế đỏ mặt đánh bạo hỏi Lâm Cảnh Hành một câu: "Vậy ngài thích y vì cái gì?"

Lâm Cảnh Hành sửng sốt một chút.

Thẩm Dứu có ưu điểm vô số, y lớn lên dễ nhìn, tính cách cũng rất tốt,... Nhưng chuyện thích một ai đó rất khó nói, cũng không phải vì y nắm được cái dạ dày của hắn. Lâm Cảnh Hành nhớ lại lần đầu được Thẩm Dứu cứu, y là một người có tâm địa thiện lương, giống như thiếu niên mang theo một vầng hào quang. Lần thứ hai là thiếu niên dùng đôi bả vai đơn bạc tự cõng hắn.

"Ta cũng không biết." Lâm Cảnh Hành ngơ ngẩn nói: "Khả năng là định mệnh đã an bài."

"Tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng ta cảm thấy... nếu sống không có y ta sẽ chết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK