Các công trình nối tiếp nhau, hết cái này đến cái khác. Từ thứ Hai đến thứ Sáu, mỗi ngày Đỗ Phong phải làm ít nhất mười bốn tiếng, thứ Bảy cũng không được nghỉ. Anh phải bàn bạc công việc với các bên đối tác, thảo luận dự án với giám đốc, vẽ bàn thiết kế sơ bộ, hoàn thành trên máy tính. Được giám đốc tin tưởng và coi trọng nên mọi việc lớn nhỏ Đỗ Phong đều phải đích thân làm. Anh vốn đã gầy nay lại càng gầy hơn. Thế nhưng, giống như anh hùng gặp được thời vận, có thé phát huy được hết tài năng của mình thì dù bận hơn nữa Đỗ Phong cũng thấy xứng đáng.
Hôm nay họp xong, giám đốc mời anh cùng đi ăn tối ở một khách sạn năm sao. Bên trong trang hoàng lộng lẫy sa hoa, tiện nghi đầy đủ, hiện đại và đều là hàng cao cấp, chất lượng phục vụ tốt hàng đầu, Đỗ Phong lần đâu được mở rộng tầm mắt.
“Tiểu Đỗ, nào, cạn ly! Chúc cậu tiền đề xán lạn.”
“Cám ơn giám đốc Bành, xin chúc anh làm ăn càng ngày càng phát đạt.” Đỗ Phong nâng ly và uống cạn một hơi.
“Trước giờ tôi chưa từng gặp ai có tốc độ vẽ nhanh như cậu, hiệu suất làm việc rất cao. Quả nhiên là thiên hạ nhân tài thời nào cũng có. Tầy bói nói năm nay tôi ra ngoài sẽ có quí nhân phù trợ, hóa ra là cậu. Cậu đã giúp công ty đạt được thành quả lớn trước giờ chưa từng có.”
“Cám ơn sự cất nhắc của giám đốc, em nào đã làm được gì nhiều.” Đỗ Phong được khen ngợi, nhiệt huyết lại sục sôi trong lồng ngực.
“Không cần khiêm tốn, các bên đối tác của công ty đều khen ngợi cậu, hứa hẹn sau này vẫn muốn được tiếp tục hợp tác với chúng ta. Họ còn giới thiệu rất nhiều người trong ngành cho chúng ta làm quen. Từ nay về sau, công ty ta không chỉ xếp vị trí dẫn đầu trong thành phố, mà còn đứng trong top đầu trên cả nước nữa.”
Thấy giám đốc tự tin như vậy, Đỗ Phong cũng cảm thấy tràn đầy hi vọng vào tương lai.
“Cậu phải tranh thủ lúc còn trẻ để làm lên nhiều thành công hơn nữa, sau này mới sung sướng. Tiết kiệm cũng tốt, nhưng sức khỏe mới là quí nhất, nên chú ý việc ăn uống. Thu nhập của cậu hơn mười nghìn tệ rồi, đừng có ăn cơm hộp bên đường nữa. Cậu cũng phải sắm thêm vài bộ đô hàng hiệu, đi gặp đối tác mới tạo được ấn tượng tốt. Tôi đã trọng dụng cậu như vậy, đừng làm tôi thít vọng nhé.”
Đỗ Phong gật đầu lia lịa, tiếp thu ý kiến của giám đốc.
“Ăn nhiều vào, nhìn cậu gầy đến thê thảm. Tôi có thằng con chạc tuổi cậu, giờ nó đang bên Mỹ. Không hiểu sao mỗi lấn thấy cậu là tôi lại nhớ đến nó.”
Tình cảm của giám đốc Bành khiến cho Đỗ Phong không khỏi xúc động.
Nguyễn Vân, chắc giờ này em đang thực tập ở quê. Em có nhớ anh như anh nhớ em không? Mấy tháng nay chỉ có vài ba cuộc điện thoại ngắn ngủi khiến anh bắt đầu thấy lo lắng cho tương lai chúng ta. Điều mà anh có thé làm cho em chi là cố gắng làm việc để sớm có thành quả, để bố mẹ em thay đổi cách nhìn về anh, chấp nhận việc chúng ta yêu nhau và chúc phúc cho chúng ta. Chỉ xin em đừng bao giờ từ bỏ. Ngoài em ra, anh không muốn yêu ai khác.
“A lô?”
“Cháu chào cô! Cô ơi, Nguyễn Vân có nhà không ạ?”
“Có. Cháu chờ chút.” Hàng ngày, mẹ Nguyễn Vân đểu giám sát điện thoại như vậy.
“Nguyễn Vân à, tớ Trình Ngọc đây. Báo cho cậu một tin tốt lành, cậu qua cấp bốn rồi. Học kì sau không cẩn phải lo nữa nhé.”
Trình Ngọc thực tập ở đơn vị công tác của Nguyễn Quân, khá gần trường nên vừa có kết quả thi cô đã biết đầu tiên.
“Thế à, cám ơn cậu.”
“Nghe giọng cậu có vẻ không vui.”
“Không có gì.”
Không gặp được Đỗ Phong làm sao có thể vui được.
“Mình trượt mất rồi, lại phải thi lại. Đành đi thực tập hai tháng xong quay về trường ôn tiếng Anh vậy.”
Nguyễn Vân chợt nảy ra một ý định. “Trình Ngọc, mình về trường cùng cậu”.
Bố mẹ tiễn cô ra ga tàu, Nguyễn Vân vội vàng nhảy xuống tàu, ba chân bốn cẳng chạy đến phòng chờ, đợi chuyến tàu đi đến một thành phố khác. Lí do rất đơn giản, cô nói với bố mẹ là vẫn chưa qua cấp bốn tiếng Anh, phải quay vê trường để ôn tập, chuẩn bị thi lại. Thế là cô mua hai chiếc vé tàu đi hai nơi khác nhau, thực hiện kế hoạch điệu hổ ly sơn.
Bố mẹ vốn dĩ muốn Nguyễn Vân ôn tập ở nhà, trước hôm thi mới quay lại trường. Thế nhưng cô nói ở nhà không thể tập trung ôn bài được. Không còn cách nào khác, bố mẹ đành phải chiêu theo ý cô. Đến trường lại phải nhờ bác hai quản lí cô.
Chen chúc trong phòng chờ đông đúc ồn ào, tâm trạng Nguyễn Vân rối bời đến khó tả. Vừa mới xa bố mẹ chưa đẩy một giờ, cô đã bắt đầu thấy nhớ ngôi nhà ấm áp, thoải mái của mình rồi. Thế nhưng, mỗi ngày đều bị nỗi nhớ anh bủa vây, gần như cô cũng nghẹt thở mà chết.
Nguyễn Vân luôn hi vọng một ngày nào đó được cùng với bố mẹ và Đỗ Phong sống hạnh phúc bên nhau. Thế nhưng ngọn núi băng khổng lồ này rất khó để làm tan.
Điều mà Nguyễn Vân sợ nhất đó là ngày cồ phải đối mặt với sự lựa chọn. Bố mẹ và Đỗ Phong đều là những người thân yêu nhất của cô, cả hai bên đều không thể từ bỏ. Lúc này cô tạm thời tự lừa dối mình, không nghĩ đến. Có thể như lời Đỗ Phong nói hay không, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng?
Đỗ Phong, em đã giữ lời hứa, em đến tìm anh đây.
Lần này gặp lại, dường như đã xa nhau cả một đời.
Nguyễn Vân và Đỗ Phong thật có duyên với ga tàu. Hơn một năm yêu nhau, biết bao lần họ gặp nhau ở ga tàu, buôn vui có cả. Có lần, Đỗ Phong hỏi cỏ, địa điểm hẹn hò nào mà cò khó quên nhất. Nguyễn Vân tinh nghịch đáp: “Ga tàu”.
Đỗ Phong quả nhiên đã không chọn nhầm nơi. Nguyễn Vân cũng thấy ngành Kiến trúc ở thành phố này phát triển hơn ở què. Nhờ sự chiếu cố của cấp trên, Nguyễn Vân được Đỗ Phong trực tiếp đưa đi thực tế.
“Đúng là đi cùng anh học được nhiêu điều hơn. Lúc em ớ nhà thực tập, cả ngày chi có chơi game, đến nỗi em cứ ngỡ mình là một kĩ sư chuyên vê phần mềm trò chơi điện tử chứ không phải là một kiến trúc sư.”
“Haha... Tiểu Đỗ, bạn gái cậu đúng là “hạt nhân hài hước” của phòng mình, chẳng lúc nào hết chuyện cười. Cậu thật là có phúc.” Đông nghiệp đều bị chọc cười hết thảy.
“Cô ấy không hiểu chuyện nên nói bừa, làm trò cười cho mọi người.” Đỗ Phong ngoài miệng thì trách nhưng trong lòng thực ra rất thỏa mãn.
Đỗ Phong và Nguyễn Vân được mọi người ở công ty đặt cho biệt danh “thần điêu hiệp lữ”, bởi vì hai người họ làm việc rất ăn ý. Tục ngữ có câu: “Làm việc có nam có nữ, hiệu quả gấp bội”, huống hồ họ lại là đòi tình nhân tâm đẩu ý hợp.
Có lúc hai người họ có thể vì một chi tiết nhỏ trong bản thiết kế mà tranh cãi kịch liệt. Thế nhưng, không thể phủ nhận rằng nhờ có sự trợ giúp của Nguyễn Vân, Đỗ Phong làm việc gì cũng suôn sẻ, làm ít mà hiệu quả cao.
“Hôm nay lại phải thức cả đêm rồi. Công việc làm mãi không hết.” Nguyễn Vân than vãn.
“Không làm việc thì sao có thé học hỏi được. Em tưởng kiếm tiền dễ vậy à.” Đỗ Phong chăm chú vẽ bản thảo.
“Em phát hiện ra rằng anh cứ khi thiết kế là không biết mệt. Công việc dù có yêu thích đến mấy nhưng làm nhiêu rồi cũng sẽ thấy chán, anh thì trước sau như một.”
“Hì... Chứng tỏ anh là người một lòng một dạ.” Đỗ Phong nháy mắt một cái.
Nguyễn Vân đứng hình vì cái nháy mắt ấy, cô ôm lấy cố anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn len mỏi anh.
"Đồ ngốc này, đây là phòng làm việc."
Nguyễn Van mím môi quay đi: “Giả bộ chính trực. Không có ai, sợ gì chứ”.
“Là em nói không có ai đấy nhé, không sợ anh làm chuyện xấu à?” Đỗ Phong đột nhiên kéo Nguyễn Vân lại, bế cô lên và đi về phía phòng họp tối om.
“Anh muốn làm gì?” Nguyễn Vân bị đặt ngôi lên bàn.
Đỏ Phong đứng đối diện cô, hai tay nâng khuôn mặt cô.
Nguyễn Vân cũng chạm vào mặt anh: “Hôm nay anh không cạo râu à?"
Đỗ Phong cố ý cúi thấp xuống, cọ cằm vào mặt cô.
Đòi mỏi bị khóa, tiếng cười cũng tắt.
Trong ánh sáng mờ ảo, anh nhẹ nhàng hôn cô.
Nguyễn Vân ôm Đỗ Phong thật chặt. Anh cảm nhận được sự yêu thương ấy, cũng bắt đầu đáp trả nồng nàn, hôn say đấm, lưỡi thăm dò khoang miệng cô...
Sau một hổi triền miên, Đỗ Phong ôm Nguyễn Vần vào lòng, thì thám: “Em tốt nghiệp xong mình kết hôn luôn nhé?”.
Nguyễn Vân ngẩng đầu nhìn anh một cách ngạc nhiên, nhịp thở hổn hển, chưa bình ổn lại.
“Anh muốn được bên em mãi mãi. Em thì sao?” Đỗ Phong nhìn cô với vẻ mặt trìu mến.
Nguyễn Vân hơi mất bình tĩnh, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Đỗ Phong dùng chiếc điêu khiển từ xa bật đèn lên, sau đó nhìn chằm chằm vào cô: “Anh biết em lo chuyện bố mẹ, anh cũng không muốn làm em khó xử. Em cũng biết anh không phải là người lỗ mãng. Anh sẽ lấy sự chân thành để cảm hóa bố mẹ em, để bố mẹ yên tâm gả em cho anh”.
Nguyễn Vân lại ngả đầu vào lòng anh: “Anh biết em luôn tin anh mà”.
“Vậy thì tốt rồi, anh nhất định sẽ không làm em thất vọng.” Đỗ Phong âu yếm vuốt tóc cô, “Nếu cứ cái đà này, có thể sang năm, khi em tốt nghiệp, anh sẽ mua được một căn hộ khoáng một trăm mét vuông. Nếu bố mẹ em muốn thì có thé chuyển đến sống cùng với chúng ta”.
“Anh thật tốt.” Nguyễn Vân cảm động, nước mắt ứa ra.
Sau khi gặp được Đỗ Phong, Nguyễn Vân đã gọi điện về nhà báo bình an nhưng bố mẹ cô vẫn rất lo lắng, đứng ngồi không yên.
Nhớ ra Đỗ Phong là bạn học của Nguyễn Quân, bố mẹ cô đã gọi điện cho nhà bác hai để hỏi thăm tình hình.
“A Quân, nhanh lên, chú ba muốn nói chuyện với con.”
“Chú ba ạ!”
“Tiểu Quân, chú hỏi cháu việc này, cháu phải trả lời thật cho chú biết.”
“Chú cứ hỏi ạ!”
"Đỗ Phong là người như thế nào?"
"Cháu cũng không biết nhiều về nó."
"Cháu thấy Nguyễn Vân kết bạn với một người mà cháu không rõ ràng, sao cháu không khuyên bảo em nó?"
"Chú ba, chú đừng tức giận. Thực ra cháu thấy Đỗ Phong là người đáng tin. Tuy trước đây cháu cũng từng hiểu lầm về nó, cháu thấy nó cũng không đến nỗi."
"Ý cháu là sao? Thế tính cách nó thế nào?"
"Có thế nói là một người chín chắn, chững chạc, chịu đựng được khó khăn gian khổ. Dựa vào năng lực của nó, tương lai sẽ mang lại một cuộc sống tốt đẹp cho Nguyễn Vân."
"Kiểu người như vậy thường hay suy tính. Biết đâu đến khi nó kiếm được nhiều tiền ròi, nó sẽ bỏ mặt Vân Vân nhà chúng ta. cho chú nói chuyện với bô cháu."
Bố của Nguyễn Vân kể lại nỗi lo âu của mình với ác hai, nhờ bác nhất định phải khuyên giải và thuyết phục con gái mình cắt đứt quan hộ với Đỗ Phong.
“Nhanh quá! Ngày mai em phải về nhà đón Tết rồi.” Nguyễn Vân bắt đầu thu xếp hành lí.
"Anh xin lỗi, mấy tháng nay không đưa em đi chơi nhiều được.” Đỗ Phong thấy áy náy nói.
“Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian mà.” Nguyễn Vân nhìn ngắm căn phòng với vẻ lưu luyến không muốn rời xa, “Căn hộ này có hai phòng ngủ, anh tìm một người thuê cùng đi, như vậy sẽ tiết kiệm hơn”.
“Anh quen sống một mình rồi. Tiền thuê nhà anh vẫn lo được. Đợi em đến, chúng ta sẽ mua nhà rôi kết hôn. Anh sắp không đợi nổi nữa rỗi.”
Nguyễn Vân đỏ bừng mặt: “Đợi không nổi làm chuyện xấu chứ gì?”.
“Đầu óc em thật là đen tối.” Đỗ Phong ngượng ngùng đáp.
“Tại sao ngày tháng chúng ta bên nhau lại ngắn ngủi thế!” Nguyễn Vân buôn bã nói, “Lẫn này xa nhau phải nửa năm nữa mới gặp lại”.
“Anh sẽ dành thời gian về trường thăm em. Anh cũng không chịu nổi những tháng ngày không có em bên cạnh.” Đỗ Phong vỗ về cô.
“Anh không được lừa em đâu đấy!” Nguyễn Vân đỏ hoe mắt.
“Anh đã bao giờ lừa em đâu.” Anh ôm cô vào lòng.
Rốt cuộc thì điều gì đã khiến một cô gái luôn tươi cười như Nguyễn Vần trở thành một người mau nước mắt đến vậy.