Tiểu Hồ Điệp vội xin lỗi ông lão : “Xin lỗi, ông à, cháu không cố ý đâu!”
“Hừ! Xin lỗi thì có ích gì? Đền đi!” Lão ăn xin vô cùng tức giận.
Tiểu Hồ Điệp lục cái tay nải của mình một lượt, không có một đồng xu dính túi, cô đành lấy cái gương đồng trông có vẻ đáng giá ra đưa cho lão : “Cháu không có tiền, chỉ có cái gương này, nếu ông không chê thì cầm nó tạm đi ạ!”
Lão ăn xin cầm lấy chiếc gương, ngắm trước ngó sau rồi tiện tay vứt phịch một cái : “Cái gương cũ rích này ai mà thèm, cô nương có thấy gã ăn mày nào đem đồ nữ trang đi xin ăn bao giờ chửa?”
“Vậy phải làm sao bây giờ ạ?” Tiểu Hồ Điệp không chú ý đến điều này.
Lão ăn xin đã sớm nhìn thấu từng món đồ trong tay nải của cô, biết rằng cô không có đồng nào trong người : “Xem như ta gặp xui xẻo đi. Cô nương đưa cho ta đống đồ ăn trong tay nải, coi như là bồi thường tổn thất cho ta!”
Mấy đồ ăn đó là đồ cúng cô lấy từ miếu Nguyệt Lão, là khẩu phần ăn hai ngày nay của cô, nếu đưa hết cho ông lão, thì cô lại phải nhịn đói tiếp nữa rồi. Nhưng, cô có lỗi trước, làm vỡ bát ăn cơm của người ta, bồi thường là chuyện tất nhiên. Tiểu Hồ Điệp thở dài, đành mang hết đống đồ ăn đó giao cho lão, lão ăn mày không chút khách sáo, đỡ luôn đống đồ rồi cho vào miệng nhai ngấu nghiến, giống như bị bỏ đói từ lâu lắm rồi ấy. Chỉ một loáng, lão đã chén sạch bách.
Tiểu Hồ Điệp sờ cái bụng rỗng của mình, nuốt nước bọt đánh ực, thở dài thườn thượt, toan quay người bỏ đi. Ai dè, lão ăn mày liền gọi cô lại : “Tiểu cô nương, đừng đi vội!”
“Ông à, giờ cháu không có tiền cũng chẳng còn đồ ăn, nếu ông muốn cháu bồi thường thì cháu cũng không còn gì để đưa cho ông cả”
Lão ăn mày vặn eo, vỗ bụng bộp bộp : “Lão tuổi già sức yếu, mắt mờ chân chậm, cô nương có thể cõng lão tới căn nhà tranh ở bên kia để nghỉ ngơi không?”
“Dạ, được ạ!” Tiểu Hồ Điệp chẳng cần nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý luôn.
Đến khi lão leo lên lưng rồi, cô mới thấy hối hận, trông lão gầy gò hom hem là thế nhưng khi cõng mới biết lão còn nặng gấp mấy người cộng lại, đã vậy, xương lão vừa cứng vừa nhọn, dọc đường cứ đâm vào lưng cô đau điếng. Tiểu Hồ Điệp là con gái, cộng thêm hai ngày nay chưa có gì bỏ bụng, vừa cõng lão đi được một đoạn cô đã thấy hoa mắt chóng mặt, hai chân mềm nhũn, thở hồng hộc như trâu : “Ông à, cái nhà tranh mà ông nói còn bao xa nữa ạ?”
“Không xa nữa đâu, chỉ lát nữa là tới ấy mà!” Lần nào cũng là câu nói đấy, song, cả hai người đã đi được một canh giờ rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng ngôi nhà tranh theo lời lão tả đâu cả.
Tiểu Hồ Điệp lấy tay lau mồ hôi, xiêu xiêu vẹo vẹo bước tiếp, ai dè chân cô bỗng dưng chùng xuống, cả hai liền ngả chổng chiêng ra đất.
“Ái ya! Cô nương à, xương cốt của lão sắp gãy hết rồi!!!”
“Xin lỗi ông, ông không sao chứ ạ???” Tiểu Hồ Điệp cuống cuồng đỡ lão dậy, lo lắng kiểm tra xem lão có bị thương hay không, tay mình bị chà xuống đất ứa cả máu cô cũng chẳng hay.
Bên đường có một ngôi nhà cực lớn, qua ô cửa trên tường có thể trông thấy những trái đào đỏ mọng, to đùng, mọc chi chít trên hai cái cây trong vườn, nhìn mà thèm chảy nước miếng.
“Lão khát quá!” Lão ăn mày nói.
“Vậy để cháu đi xin ai đó chút nước cho ông uống nhé!”
“Không cần đâu, lão muốn ăn đào!”
Tiểu Hồ Điệp khó xử cực độ : “Ông à, cháu không có tiền, không có cách nào mua đào cho ông ăn được đâu!”
Lão ăn mày chỉ vào hai cây đào trong vườn : “Cô nương trèo tường hái trộm mấy trái đào cho lão ăn là được”
“Hái trộm ạ???” Tiểu Hồ Điệp kinh hãi, vội lắc đầu từ chối : “Chúng ta không thể làm việc đó được đâu, như thế là làm trái với đạo tu hành…….” Cô bắt đầu tuôn ra một tràng về đạo làm người, lão ăn mày nghe mà đau hết cả đầu.
“Lão muốn ăn đào!!!!” Lão kiên trì đến cùng.
“Vậy…..” Tiểu Hồ Điệp vò đầu bứt tai : “Để cháu hỏi thử xem họ có cho mình xin mấy trái để ông ăn giải khát không nhé!” Nói rồi, cô chạy đi gõ cửa.
Lão ăn mày lắc đầu, lẩm bẩm một mình : “Quả là nha đầu tốt tính, nhưng có hơi ngốc một chút, nha đầu đó tưởng rằng người trên thế gian này ai cũng lương thiện như mình sao?”
Quả nhiên, chủ hộ không bằng lòng với thỉnh cầu của Tiểu Hồ Điệp, đã thế còn thả chó xồ ra đuổi, sợ quá, cô vắt chân lên cổ chạy thục mạng về phía lão ăn mày. Được một phen hú vía, cô vuốt ngực thở hổn hển : “Oa! Con chó dữ thật đó…… Còn ác hơn cả con Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần….Ông à, chúng ta mau đi thôi, kẻo nhà họ thả chó ra cắn thì khổ, để cháu lên núi hái ít quả dại về cho ông ăn, cháu biết nhiều loại quả ngon lắm, đảm bảo ông ăn là thích liền!” Cô là bươm bướm thành tiên, cái khác thì không bàn, nhưng nếu hỏi loại quả nào ngon miệng thì cô nắm rõ mười mươi.
Lão ăn mày vịn vào cây Đả Cẩu Bổng để đứng lên, bộ dạng bệnh tật của lão thoắt cái liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bừng bừng tức giận : “Bụng dạ quá độc địa, chẳng qua chỉ là hai quả đào cỏn con, không cho thì thôi, lại còn thả chó ra cắn người, tiểu cô nương, lão sẽ đòi lại công bằng cho cháu!”
Tiểu Hồ Điệp vội vàng khuyên nhủ nhưng lão ăn mày chỉ bỏ ngoài tai, lão kéo Tiểu Hồ Điệp đi theo, hai bước của lão bằng ba bước của cô. Đến cánh cổng lớn của chủ hộ, lão lấy cây Đả Cẩu Bổng gõ cồng cộc vào cửa, mạnh đến nỗi hai cánh cửa bằng đồng phải rung lên bần bật, tưởng chừng lúc nào cũng có thể bị phá vỡ.
“Ai thế??” Một gã trông giống quản gia ra mở cửa : “Lại là mi à, muốn gì hả? Muốn ta thả chó ra cắn mấy cái mới chịu đi hả???”
Lão ăn mày thản nhiên nói : “Ngươi cứ thử thả con chó dữ của nhà ngươi ra coi!”
“Hừ…” Tên quản gia cười khẩy : “Lão ăn mày nhà ngươi chán sống rồi hả? Muốn sang Tây Thiên sớm phải không? Được! Ta sẽ cho ngươi toại nguyện! Thả chó ra!!!”
Lời vừa dứt, một con chó dữ, mình dài năm thước bỗng xồ ra, gầm gừ nhe nanh định lao vào cắn lão ăn mày, lão ăn mày cầm Đả Cẩu Bổng, đẩy nhẹ một cái, cây gậy trúc liền đâm xuyên qua yết hầu của con ác thú, máu tươi bắn tung tóe, vấy cả lên mặt tên quản gia.
“Chó cậy thế chủ, có chết cũng đáng!” Lão ăn mày buông một câu, không biết từ “chó” ở đây là mắng con chó thật hay là mắng tên quản gia….
Tên quản gia khiếp đảm cực độ, nói không thành lời : “Ngươi…..ngươi….”
“Ta chỉ muốn xin hai quả đào để giải khát, ngươi có cho hay không?”
“Ngươi có biết đây là nơi nào không hả? Dám ở đây mà hỗn xược với ta? Người đâu!!!” Tên quản gia vừa hô hoán, mười tên gia đinh liền xông ra vây lấy Tiểu Hồ Điệp và lão ăn mày, tên nào tên nấy đều lăm le hai thanh đao trong tay, chực chờ nhào vào đánh một trận một mất một còn.
Lão ăn mày mỉa mai : “Chỉ dựa vào mấy tên đệ tử Song Đao Môn của các ngươi mà bắt lão ăn mày ta phải xuống tay dạy bảo sao? Nghiêm Túc đâu? Gọi hắn ra đây cho ta!!”
Nghiêm Túc là ai? Là bang chủ của Song Đao Môn. Theo quy củ trong võ lâm, một khi bang chủ bị người ta chỉ đích danh thì đó là một nỗi sỉ nhục, quả nhiên, mấy tên đệ tử của Song Đao Môn lập tức nổi xung, chẳng cần biết ỷ đông hiếp yếu có phạm vào quy tắc trong võ lâm bang phái hay không, bọn chúng quay đao vù vù, sau đó công kích trực diện vào lão ăn mày và Tiểu Hồ Điệp.
Lão ăn mày vẫn cầm Đả Cẩu Bổng điềm nhiên như không, đứng yên tại chỗ xoay một vòng, chỉ thấy bóng gậy chém xuống vun vút, trong nháy mắt, hơn hai chục thanh đao của mười mấy tên đệ tử đều rơi “keng keng” xuống đất.
“Dừng tay!!!” Một tiếng hô lớn vang lên, một gã bận trường sam màu táo vội vã tiến đến, từ xa đã chắp tay hành lễ với lão ăn mày : “Nghiêm mỗ không biết Thạch lão tiền bối giá đáo, thật vô cùng thất lễ, thất lễ!”
Lão ăn mày hừ một tiếng : “Đám đệ tử do Nghiêm bang chủ dạy dỗ quả nhiên là có quy củ, lão ăn mày ta khát nước, muốn xin hai quả đào ăn cho đỡ khát, vậy mà các ngươi: đầu tiên là thả chó ra sau đó là ỷ đông hiếp yếu, dốc tận lực để đối phó với một lão ăn mày và một tiểu cô nương yếu đuối như hai chúng ta.”
Nghiêm bang chủ hoảng hốt khom lưng chắp tay thi lễ : “Nghiêm mỗ dạy đệ tử không nghiêm, hôm nay đã mạo phạm Thạch lão tiền bối, thật là tội đáng muôn chết!” Sau đó y quay ra quát đám đệ tử đang quằn quại dưới đất : “Còn không mau đứng dậy xin Thạch lão anh hùng lượng thứ!!! Vừa nãy, nếu không phải Thạch lão anh hùng giơ cao đánh khẽ thì hôm nay đôi tay của các ngươi đã bị tàn phế rồi!!!”
“Không cần đâu” Lão ăn mày phất tay : “Trong võ lâm bang phái, nếu bàn về đạo hạnh thì phải lấy đức làm trọng, công phu làm thứ yếu. Mấy năm gần đây Song Đao Môn ngày càng có thanh thế trong giang hồ, Nghiêm bang chủ đừng vì mấy tên đệ tử quen thói “chó cậy thế chủ” mà hủy hết tâm huyết bao năm nỗ lực gây dựng.”
“Thạch lão anh hùng giáo huấn chí phải ạ. Từ giờ trở đi Nghiêm mỗ sẽ dạy bảo đám đệ tử thật nghiêm khắc.” Nghiêm Túc chỉ cúi đầu, không dám cãi lại một câu, vội quay đầu sang căn dặn quản gia : “Lập tức thông báo với nhà bếp, chuẩn bị một mâm tiệc rượu, ta muốn kính Thạch lão anh hùng vài ly!”
Lão ăn mày liền từ chối : “Không cần đâu. Trước đó có hai quả đào cũng không xin được, giờ ngươi lại bày vẽ dọn tiệc rượu ra, lão ăn mày ta nuốt không trôi! Để sau này đi!” Nói rồi, lão bèn dẫn Tiểu Hồ Điệp rời khỏi chốn thị phi này.
*
Tiểu Hồ Điệp thở hổn hển bám theo lão ăn mày : “Ông à, tại sao bọn họ lại sợ ông vậy?”
“Mấy tên đó thích hiếp đáp kẻ yếu, nếu gặp kẻ mạnh hơn sẽ rụt cổ như rùa, vì chúng ta mạnh hơn bọn chúng nên bọn chúng mới sợ chúng ta!”
Tiểu Hồ Điệp sực nhớ ra điều gì đó : “Ông à, rõ ràng ông rất khỏe, sao lúc nãy lại lừa cháu cõng ông một quãng xa thế ạ?”
Lão ăn mày cười ha hả : “Lâu lắm rồi lão mới gặp được cô nương tốt tính như cháu, nên nổi hứng trêu cháu một chút đó mà. Cháu gái à, trên người cháu không có một xu dính túi, cháu từ đâu tới và muốn đi đâu vậy?”
“Cháu từ…….” Tiểu Hồ Điệp đang định nói : cháu từ trên trời xuống thì sực nhớ lời căn dặn của Nguyệt Lão liền đổi sang : “Cháu ra khỏi nhà là muốn học hỏi, nhưng học đâu chả thấy, giờ đến nhà cũng không về được ông à…..”
“Sao lại không về được? Có phải là không có tiền làm lộ phí không?” Lão ăn mày tò mò : “Trên người lão vẫn còn một ít ngân lượng phòng thân, lão cho cháu đó!”
Tiểu Hồ Điệp than thở : “Là do cháu bất cẩn gặp phải kẻ xấu nên mới phạm vào sắc giới, cho nên người nhà không cho cháu về!”
Lão ăn mày nghe thế, tưởng rằng cô bị một tên dâm tặc nào đó ức hiếp nên người nhà cô mới coi cô là nỗi sỉ nhục, cấm cô về nhà. Máu “hành hiệp trượng nghĩa” của lão liền nổi lên : “Là tên nào ức hiếp cháu, để ta trị cho nó một trận!!!”
Tiểu Hồ Điệp nhìn bộ dạng hành khất từ đầu đến chân của lão, lại càng thêm chán nản. Là ai hiếp đáp cô? Là bang chủ của bọn họ hiếp đáp cô chứ ai, cô buồn bã trả lời : “Vô ích thôi ạ!” Vừa khéo, cái bụng của cô réo lên ùng ục, lão ăn mày đứng bên cũng nghe thấy.
Lão ăn mày phá lên cười : “Cháu gái à, lão đã ăn đồ của cháu, vậy để lão mời cháu ăn một bữa nhé, cháu muốn ăn gì thì cứ nói ra!”
Tiểu Hồ Điệp lại không tỏ ra vui vẻ cho lắm : “Ông à, ý tốt của ông, cháu xin nhận, nhưng đồ ăn do mấy tên đầu bếp trong tửu lâu nấu không có tâm huyết gì cả, cháu ăn được một miếng là đã ói ra, nếu không phải vì thế thì cháu đã không gặm trái cây cả ngày để trừ bữa rồi!”
Nha đầu này lại kén ăn thế cơ à? Lão ăn mày thầm ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một lúc lão nói : “Có cách rồi. Chỉ cần lão ăn mày ta mở lời, nhất định sẽ có cái ăn!” Nói rồi, lão rút trong người ra một đoạn trúc, châm ngòi đốt, sau đó ném lên trời, một đốm lửa màu xanh lam theo sau đoạn trúc bắn lên trên không, ban ngày mà cũng thấy rõ mồn một : “Cháu gái à, cháu cứ yên tâm đợi một lúc, chỉ một lát nữa là có cái để ăn ngay!”
Khoảnh một tuần hương, một bóng áo trắng lao đến như tên bắn, người chưa kịp đứng đã quỳ sụp xuống : “Đệ tử tham kiến sư phụ, không biết sư phụ triệu đệ tử tới là có việc gì gấp ạ?”
Lão ăn mày cười khà khà : “Đừng có căng thẳng như thế, hôm nay sư phụ con mới quen được một người bạn, muốn nhờ con làm chút thức ăn đãi người bạn đó, con có bằng lòng không?”
“Chỉ cần sư phụ mở lời, đệ tử tất nhiên là bằng lòng ạ!” Người đang quỳ dưới đất chậm rãi đứng lên, vừa hay, mặt đối mặt với Tiểu Hồ Điệp.
“Là ngươi!!!” Cả hai đều đồng thanh hô lên.
Thì ra, đệ tử của lão ăn mày không phải là ai khác, chính là oan gia của Tiểu Hồ Điệp, Tư Không Tiểu Mễ.