Khi nàng từ từ đáp xuống đất, Tư Không Tiểu Mễ mới được ngắm rõ nàng hơn, da dẻ nàng trắng muốt láng mịn như bạch ngọc, mái tóc đen dài óng ả như đang múa cùng làn gió, đôi mắt trong veo quyến rũ mê hồn, mùi hương dịu ngọt toát ra từ người nàng càng khiến người ta mê đắm, quan trọng nhất là, dung mạo của nàng cực giống với người con gái trong bức họa.
Chỉ có một điểm khác biệt, đó là người trong bức họa có mặc quần áo còn nàng thì giống hệt đứa trẻ sơ sinh, không có lấy một manh vải che thân. Tư Không Tiểu Mễ tự nhủ mình rằng: mi không được xem, nhưng đôi mắt lại không chịu nghe lời cứ dán chặt vào người nàng, nhìn nàng đến ngây dại, chàng hỏi trong vô thức: “Nàng là ai?”
Nàng liền nhoẻn miệng cười, nụ cười vô cùng trong sáng thuần khiết, hễ nhìn thấy là hồn xiêu phách lạc.
“Nàng là ai?” Tư Không Tiểu Mễ lẩm nhẩm hỏi lại, chàng cảm thấy mình không thể kiểm soát nổi giọng nói nữa.
Nàng chỉ tự nhiên bước đến bên chàng, như một cô bé nghịch ngợm, đưa tay lên sờ vào má chàng, chẳng kiêng dè gì cả…..Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay lan tỏa khắp người, rồi từ từ ngấm sâu vào trái tim chàng, chưa bao giờ chàng cảm thấy dễ chịu như lúc này, thoắt cái, cả người chàng chìm vào cõi hư ảo.
“Nàng là…”
Nàng ghé sát miệng lại, chàng giật mình vội nuốt lời muốn hỏi vào bụng, đầu chàng nổ “ầm” một tiếng, mọi thứ đều trở nên rối tung, lòng tự trọng của chàng, thói kiêu ngạo của chàng đều bị nụ hôn đó cuốn đi mất tăm mất tích, chàng cảm thấy lý trí đang mỗi lúc một rời xa cơ thể của mình….
*
Mở mắt, Tư Không Tiểu Mễ thấy mình vẫn ngủ trên cành cây như tối qua, quần áo ngay ngắn chỉnh tề, còn Tiểu Hồ Điệp thì ngủ ngon lành dưới gốc cây, cô vừa chảy nước miếng vừa chóp chép cái miệng: “Um….Ngon quá!”
Người đâu? Cô gái, chàng gặp đêm qua đâu? Tư Không Tiểu Mễ tìm khắp trong rừng vẫn không thấy bóng dáng cô gái đó đâu cả, chàng quay trở lại nắm lấy vai Tiểu Hồ Điệp lắc mạnh: “Tỉnh dậy mau!!!”
“Cái gì thế?” Tiểu Hồ Điệp bực bội, miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền.
“Ngươi có nhìn thấy không?” Giọng của chàng hơi kích động.
“Nhìn thấy cái gì?” Cô vẫn muốn ngả lưng nằm tiếp.
“Cô gái ấy! Cô gái đó đấy!” Tư Không Tiểu Mễ ra sức lắc Tiểu Hồ Điệp, lắc muốn gãy xương luôn.
Tiểu Hồ Điệp điên tiết vằng tay chàng ra: “Cái nơi khỉ ho cò gáy này lấy đâu ra con gái hả??? Ý, không đúng, ta cũng là con gái mà!”
Tư Không Tiểu Mễ vô cùng sốt sắng: “Người ta nói không phải là ngươi, là tiểu công chúa Lang quốc trong bức họa, đêm qua ta đã thấy cô ấy!”
“Thật ư?” Tiểu Hồ Điệp cuối cùng cũng tỉnh ngủ: “Thấy ở đâu thế? Người đâu?”
“Ở trong khu rừng này, đêm qua ta đi tìm ngươi thì gặp cô ấy, giờ thì biến mất rồi!” Tư Không Tiểu Mễ nghĩ tới nụ hôn của nàng, trong đầu chàng liền hiện ra cảnh xuân tình phơi phới…
Còn Tiểu Hồ Điệp thì như người được nghe kể chuyện: “Đêm qua ngươi tìm ta lúc nào? Sao lại tìm ta?”
“Đêm qua lúc ta tỉnh dậy thì không thấy ngươi, cho nên mới đi tìm và….”
“Thế thì rõ rồi” Tiểu Hồ Điệp cắt ngang lời chàng: “Đêm qua ta ngủ ở đây, cứ thế ngủ thôi, chưa hề rời đi nửa bước, chắc chắn là ngươi nằm mơ rồi”
“Đêm qua rõ ràng là ngươi có biến mất một lúc!” Chàng còn nhớ rất rõ, chàng vội chú ý đến thần sắc của cô, cảm thấy cô không hề nói dối.
Tiểu Hồ Điệp trợn mắt: “Là do thâm tâm ngươi luôn hi vọng ta biến mất thì có, ta hỏi ngươi, sao đêm qua nhìn thấy cô công chúa đó rồi lại không giữ cô ta lại?”
“Ta hỏi cô ấy là ai, sau đó…” Mặt chàng bỗng đỏ ửng: “sau đó tự dưng ta ngủ thiếp đi mất, lúc tỉnh dậy thì không thấy cô ấy nữa!” Chẳng lẽ mình ngủ mê thật? Nếu là mơ, vậy tại sao giấc mơ đó lại chân thực như thế?
Tư Không Tiểu Mễ đột nhiên tóm lấy cô, lấy tay kéo má cô bạnh ra hai bên, cô đau điếng la oai oái: “NÀY! Ngươi làm cái quái gì thế hả?”
“Ta muốn kiểm tra xem ngươi có đeo mặt nạ da người hay không?”
“Ta đeo thứ đó để làm gì? Aiya! Bỏ tay ra! Đau quá!” Não tên tiểu tử này có vấn đề à?
Tư Không Tiểu Mễ lại kéo áo cô dí sát mũi mình, ngửi lấy ngửi để, qua một lúc, chàng thất vọng bỏ áo cô ra: “Không phải ngươi, ngươi không có mùi hương của cô ấy!”
Vừa được tự do, cô vội né xa chàng nửa mét, vừa chỉnh quần áo cô vừa mắng sa sả: “Đêm qua ngươi nằm mơ thấy cái khỉ gì thế hả? Sáng sớm bảnh mắt ra đã như tên điên, còn chẳng để người khác ngủ yên tí nào! Này! Ngươi có biết thế nào là “nam nữ thụ thụ bất thân” không hả? Ngươi là loại người quái quỷ gì thế hả? Cứ vào đêm trăng tròn là mơ thấy mình ôm đàn bà à?”
“Ngươi nói cái gì cơ?” Tư Không Tiểu Mễ chợt phát hiện ra điều gì đó.
“Không có gì” Vừa thấy vẻ mặt hung dữ của chàng, cô vội ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng chàng lại chẳng dễ dàng buông tha cho cô, chàng nắm lấy cánh tay cô hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Câu nào mới được chứ?” Aiya, ta nói nhiều thế, làm sao biết được ngươi muốn nhắc đến câu nào.
“Câu cuối cùng đó” Chàng vô tình siết mạnh, tay cô đau nhói, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Ta nói là hễ đến đêm trăng tròn là ngươi lại nằm mơ thấy mình ôm đàn bà…..Đau…Đau quá….Mau buông tay ra, nếu ngươi không buông ra, ta sẽ đi tìm Thạch lão tiền bối để tố cáo ngươi tội ngược đãi ta!!”
Cuối cùng thì chàng cũng chịu buông tay, chàng ghép chuyện xảy ra lần này và lần trước vào với nhau rồi rút ra kết luận: Hai lần chàng bị hôn mê đều do nhìn thấy cái kén to đùng phát sáng đó mà ra, hai lần đều xảy ra vào đêm trăng tròn, lần đầu chàng tỉnh lại thì thấy mình nằm cạnh Tiểu Hồ Điệp, lần thứ hai là do chàng đi tìm Tiểu Hồ Điệp nên mới xảy ra chuyện đêm qua, điều đó chứng tỏ, Tiểu Hồ Điệp chắc chắn là có liên quan tới chuyện này.
“Tiểu công chúa của Lang quốc đang ở đâu?” Chàng hỏi cô.
“Ai cơ? Là cái người mà ngươi luôn đi tìm đó hả? Ngươi không biết thì ta làm sao biết được?”
“Ngươi biết mà! ” Tư Không Tiểu Mễ gần như phát điên, chưa bao giờ chàng mất thể diện như lúc này, khẩn thiết van nài cô: “Ta xin ngươi đó, ngươi nói cho ta biết cô ấy ở đâu đi, ta không có ác ý với cô ấy mà!!!”
Thái độ van nài của chàng khiến cô sợ khiếp vía: “Ta thật sự không biết, ta cũng chỉ biết đến cô công chúa đó qua lời ngươi kể thôi, vả lại, ta cũng không rõ cô ta trông như thế nào, làm sao mà ta có thể quen cho được?”
Tư Không Tiểu Mễ lôi cô dậy, quay người kéo cô đi.
“Ngươi làm gì thế? Chúng ta đi đâu vậy hả?”
“Đi đến hoàng cung, tìm thái tử để đòi bức họa, ta muốn ngươi xem công chúa Lang quốc trông như thế nào!”
*
Thật không may, hai người họ đã không đạt được mục đích, thái tử nói hai bức họa trong tay y đều biến mất rồi, không chỉ có bức tranh mà hai cô gái Hàm Phong Hàm Vũ cũng biến mất luôn. Có lẽ là hai người họ không tìm thấy công chúa trong cung nên lén lấy trộm hai bức tranh đó để ra ngoài tìm rồi.
Thái tử cực kỳ tức giận: “Không thể ngờ rằng ta lại trúng kế của hai ả đàn bà đó. Ta cứ đinh ninh nghĩ rằng chúng đã an phận thủ thường không dám gây sóng gió gì trong cung”
“Nếu chỉ dựa vào sức của hai ả đó thì không thể dễ dàng tìm được tiểu công chúa trong lãnh thổ rộng lớn của Tư Không hoàng triều chúng ta, chắc chắn hai ả đó còn có đồng bọn ở bên ngoài.” Tư Không Tiểu Mễ phân tích cho thái tử nghe, chàng bỗng chợt nhớ đến Niệm Nhi trong Niệm Hương Lâu….