Vào thời điểm đó, câu hỏi đặt ra đã có tới hai ngàn bốn trăm câu trả lời theo nhiều cách khác nhau, và một số người có những trải nghiệm vô cùng mới lạ. Có người thì nói thời gian như đông cứng lại tại đúng khoảnh khắc đó, có người thì bảo nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm hun hút. Thịnh Chiêu thích thú nằm đọc tới tận hai giờ sáng, đâu có ngờ đến một ngày chính mình cũng được tự trải nghiệm.
Lúc này, cậu chỉ muốn nói: Cảm ơn vì đã mời tui tới trải nghiệm, chắc không ai tin đâu nhưng hóa ra ánh sáng cuối đường hầm của tui lại chính là ông chủ của tui.
Một khắc chớp nhoáng đó không đủ để Thịnh Chiêu thấy rõ mặt mũi của đối phương trong đêm tối tù mù, nhưng cậu lại có thể nhìn thấy rõ nốt ruồi lệ nơi khóe mắt của người đó dựa vào chút ánh sáng le lói yếu ớt từ đèn pin.
Dáng vẻ của Hình Ứng Chúc chính là kiểu mà nhìn một lần nhất định sẽ không thể quên, thế nên dù chỉ là thoáng qua thôi, dù bản thân Thịnh Chiêu còn chưa kịp phản ứng lại, thì não bộ của cậu đã tự động điền vào chỗ trống để hoàn thiện toàn bộ hình ảnh của người đó rồi.
Tiếc là cậu còn chưa kịp hô cứu mạng với Hình Ứng Chúc thì toàn thân đã bị một lực lớn kinh người kéo tuột xuống sông ngầm.
Sợi xích sắt kia căn bản không biết bốn chữ “thương hoa tiếc ngọc” viết ra sao, dùng sức như muốn bẻ gãy Thịnh Chiêu làm hai nửa mà lôi đi, điên cuồng kéo xuống sông ngầm. Thịnh Chiêu lảo đảo chạm đất được mấy bước lại bị sợi xích lôi xềnh xệch, rơi ùm xuống nước.
Con sông ngầm chảy xiết, vào đêm đầu thu, nước lạnh thấu xương. Thịnh Chiêu có cảm giác như mình bị nện xuống một tấm phản bằng thép cứng, toàn thân bị dập cho bể tan tành.
Theo bản năng cậu muốn kêu cứu nhưng vừa há miệng đã bị sặc một ngụm nước, sặc muốn chết đi sống lại, hai mắt nổ đom đóm, tay chân lập tức tê dại hết cả đi.
Trong lúc thần trí mê mang, cậu nghe bên tai có tiếng rơi ào ào, giống như có thứ gì đó rơi xuống nước cùng mình.
Nhưng Thịnh Chiêu bị sặc thứ nước vừa lạnh như băng vừa hôi thối đến mức đầu óc choáng váng, phổi cũng sắp nổ tung, căn bản không rảnh để suy đoán tình hình đang diễn ra xung quanh mình.
Bản năng sinh tồn buộc cậu phải điên cuồng vắt kiệt chút sức lực còn sót lại trong cơ thể để khua tay khua chân tìm đường sống, nhưng đều vô ích. Khi ở trên bờ, cậu không thể chống cự lại sợi xích kì dị kia, đến lúc vào trong nước lại càng tệ hơn. Dù cậu có liều mạng giãy dụa thì vẫn bị sợi xích kia lôi đi như thế, không gặp chút trở ngại nào mà kéo cậu xuống đáy sông.
Có lẽ đã qua rất lâu hoặc có lẽ cũng chỉ mới qua vài giây ngắn ngủi, sức lực trên người Thịnh Chiêu đã cạn ráo, động tác khua khoắng cũng trở nên chậm chạp, phổi bị sặc nước đau như sắp vỡ ra, trước mắt tối sầm lại, cảm giác như chỉ một giây tiếp theo thôi sẽ bất tỉnh.
Thịnh Chiêu cảm thấy thời gian đột nhiên hóa thành một cuộn chỉ trước mắt mình, tốc độ se chỉ trở nên cực kì cực kì chậm, giác quan trên cơ thể lúc này lại càng nhạy bén hơn.
Cậu có thể cảm nhận được tay chân và cơ thể mình dần trở nên cứng ngắc và lạnh toát. Cậu thử giật giật đầu ngón tay, có ảo giác như mình đang bị đóng băng từ từ.
Khi nỗi sợ đã đạt đến cực điểm, nó lại giống như bị hút sạch ra khỏi cơ thể cậu chẳng rõ lí do. Không biết có phải bởi vì lúc này cơ thể đã chẳng còn sức chống chọi với phản ứng kịch liệt của cậu nữa hay không, mà Thịnh Chiêu chỉ cảm thây cả người như nhũn ra, đầu óc cũng nhũn ra theo, dính bầy nhầy như một đống hồ dán, một loạt ý tưởng kì quái khó hiểu cũng bắt đầu xuất hiện.
Con người có cảm giác gì sau khi chết không nhỉ? Thịnh Chiêu chợt nghĩ, nếu sau khi chết mà mình bị cho vào nhà xác đóng băng lại thì có phải cũng sẽ có cảm giác như bây giờ không?
Trong đầu Thịnh Chiêu tràn ngập những suy nghĩ vẩn vơ như thế, bản thân cũng bắt đầu thấy choáng váng. Cậu có thể cảm nhận được đau nhức dày đặc trong lồng ngực, như thể có ai đó vô cớ nhét một quả cầu lửa vào trong đó, muốn đốt lục phủ ngũ tạng của cậu thành tro vậy.
Cơn đau đớn và tê dại tranh giành cơ thể Thịnh Chiêu, như bị nhúng nước và đốt cháy cùng một lúc, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cơ thể mỏng manh này vỡ vụn.
—— mình sẽ chết ư, Thịnh Chiêu chợt nghĩ.
Không đợi cậu tìm ra được đáp án cuối cùng cho câu hỏi ấy, đột nhiên cậu cảm nhận được trạng thái rơi nhanh đột ngột của mình đã dừng lại trong một khoảng thời gian ngắn.
Theo bản năng cậu mở mắt ra, chịu đựng cảm giác đau nhói vì bị nước lạnh ập vào mắt, điều đầu tiên cậu thấy là nguồn gốc của sợi xích kia.
Trái ngược với tưởng tượng của cậu, thứ đó không tới từ đáy sông mà từ phía xa hơn nơi thượng nguồn. Đoạn cuối của sợi xích chìm trong bóng tối đặc sệt, trong một thoáng, Thịnh Chiêu thấy trong bóng tối hình như có một con vật khổng lồ nào đó.
“Hít thở.”
Giọng nói của Hình Ứng Chúc bất ngờ vang lên bên tai. Thịnh Chiêu không có thời gian để tìm hiểu xem làm thế nào mà hắn có thể nói chuyện trong nước được, chỉ vâng lời theo bản năng, hít một hơi thật sâu.
Sau đó… cậu chợt phát hiện ra không biết từ khi nào cậu đã có thể thở được trong nước.
Cậu quay phắt đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Hình Ứng Chúc đang “lơ lửng” bên cạnh, một tay ấn chặt vai cậu, tay còn lại vòng phía sau để tháo sợi xích quấn quanh người cậu ra.
Đù má——
Thịnh Chiêu nhìn hắn đầy sửng sốt, nhất thời không biết trong hai chuyện “Sao hắn lại xuất hiện ở đây” và “Sao hắn lại nhảy xuống cứu mình” chuyện nào kì quái hơn.
Sau khi hít vào thở ra hai lần, cuối cùng Thịnh Chiêu cùng hồi phục một chút khỏi cảm giác sắp chết ngạt, nhận ra rằng chẳng biết từ lúc nào trước mặt mình đã có một “lớp màng” mỏng bao phủ. Nó mỏng như cánh ve sầu, tỏa ra ánh huỳnh quang mờ nhạt, bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của cậu, giống như có thể quấn cậu thành một xác ướp vậy.
Cậu đưa mắt nhìn theo ánh sáng đó, dần dần mới phát hiện ra nguồn sáng kia đến từ trong túi áo mình.
Sắc mặt Hình Ứng Chúc rất tệ. Trông vẻ mặt của hắn, nếu không biết rằng hắn hăng hái làm việc trượng nghĩa có khi còn tưởng Thịnh Chiêu nợ hắn một ngàn tám trăm vạn không trả nên nhảy sông tự tử cũng nên.
Sợi xích kì quái kia rất e ngại hắn. Hình Ứng Chúc vừa đưa tay ra, chẳng đợi tới lúc hắn phải chạm vào thì sợi xích kia giống như có suy nghĩ riêng mà vụt một cái đã rời khỏi hông Thịnh Chiêu, liểng xiểng rút về lòng sông sâu.
Lực lôi kéo Thịnh Chiêu nãy giờ đột nhiên được nới lỏng ra, cậu không còn giữ được thăng bằng trong nước nữa, bị dòng nước xiết cuốn một vòng rơi thẳng vào vòng tay Hình Ứng Chúc.
“Ông chủ —— “
Đầu óc Thịnh Chiêu trì trệ, vô thức muốn hỏi tại sao hắn lại ở đây nhưng vừa mở miệng đã phun ra một chùm bong bóng, giống như đang diễn phiên bản người đóng của “Cá chép nhỏ phiêu lưu ký”, tức giận gì đó cũng bay biến hết.
Hình Ứng Chúc chỉ bình tĩnh nhìn cậu một cái, dường như muốn nói gì đó.
Thịnh Chiêu ngẩn ngơ nhìn hắn, trong đầu đã tự động mường tượng ra giọng thuyết giảng của Hình Ứng Chúc.
Có điều còn chưa nghe được giọng của Hình Ứng Chúc —— sợi xích kì quái đã rút lui ban nãy lại đột nhiên vươn ra, quấn quanh mắt cá chân của Thịnh Chiêu, nhanh chóng kéo cậu đi.
Giống như là nó vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối, chỉ chực chờ Hình Ứng Chúc lơ là cảnh giác là lập tức xông lên đánh lén.
Lần này đi cùng sợi xích còn có con vật khổng lồ kia, bất ngờ trồi lên từ đáy sông lao thẳng về phía sợi xích vươn tới.
Mãi tới tận lúc này, Thịnh Chiêu mới đột nhiên thấy rõ diện mạo của nó.
Con vật đó có hai cái sừng rất dài, đôi mắt sáng quắc, con ngươi dài hẹp, nhãn cầu màu vàng đục, trên mình phủ một lớp vảy đen xám. Những móng vuốt sắc nhọn cắm chặt trong cát dưới lòng sông, thân mình nó thon dài cuộn lại như đang chuẩn bị lao đi.
Thịnh Chiêu đưa ra đánh giá từ kiến thức huyền học ít hỏi của người theo chủ nghĩa duy vật —— thứ này là một con rồng không được đẹp trai cho lắm.
Khi nó trỗi dậy, dòng nước chảy xiết đột ngột bị nó phá vỡ, nước cuốn tứ phía, gần như ngay lập tức tạo thành một xoáy nước cực lớn.
Con sông này sâu và rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của Thịnh Chiêu. Trong nước trộn lẫn mùi tanh và mặn, giống như thể bọn họ đã rời khỏi khu vực thành thị, hướng ra cửa biển.
Biểu cảm trên mặt Hình Ứng Chúc thay đổi mấy lần, xoay người đuổi theo.
Vào khoảnh khắc bị kéo vào xoáy nước, Thịnh Chiêu nương theo ánh sáng huỳnh quang bọc quanh mình, có thể thấy rõ những biến đổi trên cơ thể Hình Ứng Chúc.
Đôi mắt đen như mực của hắn xẹt qua một tia sáng lờ mờ khó thấy, đồng tử co lại rồi kéo dài ra theo chiều dọc, tơ máu nhanh chóng bao trùm toàn bộ lòng trắng trong mắt.
Thì ra không phải là mình sắp chết, Thịnh Chiêu gần như tê dại, mình điên mất rồi.
Nếu không thì sao cậu lại thấy ông chủ có vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình khó ưa và thích trà sữa đậu đỏ sữa dừa của mình trong chớp mắt đã biến hình thành một con quái vật ngang ngửa con phía sau mình cơ chứ.
Con quái long kia dường như muốn đánh nhanh thắng nhanh, Thịnh Chiêu chỉ ngẩn người một thoáng đã bị nó kéo tuột tới đáy sông. Cậu co lại bảo vệ đầu theo bản năng nhưng vẫn cảm nhận được vai bị đập vào đá dưới lòng sông đau điếng.
Cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi của dòng nước xung quanh mình. Cái miệng đỏ như chậu máu của con quái long đã mở ra, Thịnh Chiêu thậm chí có thể loáng tháng thấy răng nanh đầy máu của nó.
Mùi thịt thối tanh hôi gần trong gang tấc, Thịnh Chiêu thấy buồn nôn, nhưng lại tuyệt nhiên không thấy sợ.
—— bởi vì răng của con quái long kia chỉ có thể dừng lại ở cách cậu đúng một gang tay, không thể nào tới gần hơn nữa.
Một con rắn khổng lồ dài hơn chục mét đã nhanh chóng táp ngang họng nó, rồi bất ngờ túng lực nhấn chìm nó xuống đáy sông.
Phù sa lắng đọng dưới đáy sông văng lên cao ba thước, nước sông lập tức trở nên đục ngầu. Thịnh Chiêu bị sức nước đó đẩy lùi lại, đập mạnh vào lòng sông, thiếu chút nữa thì ọe hết bữa cơm tối ra.
Con rồng kia phát ra một tiếng gầm trầm đục có vẻ giận dữ và sợ hãi. Thịnh Chiêu cố gắng đứng dậy khỏi lòng sông, nhưng bị tiếng gầm đó làm cho suýt ngất.
Con rắn khổng lồ kia đưa mắt nhìn về phía cậu, trông nó đẹp hơn con rồng kia một chút. Toàn thân nó đen nhánh, chỉ duy nhất ở cổ là có một vòng vảy bắt mắt, khi ánh sáng huỳnh quang chiếu vào lộ ra màu xanh lục lấp lánh.
Con rồng kia trời sinh đã dũng mãnh, nhưng tiếc rằng chỉ là một bình hoa di động. Với hai chiếc sừng rồng mọc ra vô dụng, bị một con rắn lớn đánh cho ra bã, lăn lộn hai vòng một cách khó khăn để cố gắng hất con rắn ra khỏi mình.
Thịnh Chiêu cũng không biết mình lấy đâu ra lá gan lớn thế, chật vật thò tay bám lấy một tảng đá nhô ra để không bị nước cuốn đi mất, khó khăn mở miệng hét lớn một cách run rẩy với con rắn khổng lồ bằng bong bóng nước, “Ông chủ, là anh đấy à?”