Nói thật thì Hình Ứng Chúc cũng chẳng quá để tâm chuyện Điêu Lạc Ngữ mất tích. Với hắn, ấy là do người khác không tuân thủ quy định mà hắn đặt ra. Nếu đã là người khác vi phạm quy tắc thì hắn cũng chẳng rảnh quan tâm tới ‘nỗi khổ tâm’ của ai.
Hôm nay, cấp cao như hắn lại nhân nhượng trước người cấp dưới đồng ý ra ngoài tìm người cùng Thịnh Chiêu thật ra cũng bởi chính trận mưa này.
Thành phố Thương Đô có khí hậu kiểu lục địa, bốn mùa xuân hạ thu đông tương đối rõ ràng. Tuy mùa hè cũng nhiều mưa nhưng chưa bao giờ mưa rơi nhiều như thế này, trông có vẻ sắp có nạn lụt đến nơi.
Trận mưa này không minh bạch, không có xu hướng sẽ dừng lại trong thời gian gần, Hình Ứng Chúc cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Có chuyện khác thường nghĩa là phải có điểm kì dị, huống hồ chuyện khác thường này đã được đem đặt tới dưới mí mắt hắn rồi.
Thịnh Chiêu cũng không biết toan tính trong lòng Hình Ứng Chúc. Kể từ sau khi Hình Ứng Chúc đồng ý đi cùng cậu rồi cùng nhau đi xuống, suốt một đường đi cậu cứ vô tình cố ý liếc trộm hắn.
—— người này không giống như lời những người khác nói gì cả, Thịnh Chiêu nghĩ thầm.
“Đồng nghiệp” tiền nhiệm của cậu từng bảo rằng làm ở đây ba năm cũng chưa từng thấy Hình Ứng Chúc bước chân ra khỏi cửa. Hùng Hướng Tùng cũng bảo rằng Hình Ứng Chúc là người rất nguyên tắc, hễ là sau 8 giờ tối thì chuyện lớn mấy cũng không được phép ra ngoài.
Nhưng mà… như thế này chẳng phải là người dễ nói chuyện lắm à?
Thịnh Chiêu lại không nhịn được liếc trộm Hình Ứng Chúc một cái.
Hắn cao lớn, chân dài, trong tay cầm một cây dù lớn và vững chãi, cái cằm thon gọn giấu sau cổ áo gió. Lúc im lặng không nói gì thoạt trông có vẻ rất lãnh đạm.
Bất chợt, đầu óc của Thịnh Chiêu không hề báo trước mà lại nhảy số tới cái chuyện ‘chơi gấu nai bia đia’ kia—— cậu thầm nhủ, người này tuy rằng đôi lúc nói năng thô lỗ nhưng ít ra trong những lúc như thế này thì có vẻ là người đáng tin cậy. Cộng thêm mặt mũi như kia, cho dù có chơi bê đê thật thì cũng hiếm ai có thể từ chối được.
Ủa không đúng, tự nhiên nghĩ cái này làm gì, Thịnh Chiêu lắc lắc cái đầu, tự phỉ nhổ mình: đàn ông quả nhiên là động vật nghĩ bằng mắt.
“Từ cửa tòa nhà đi ra tới đây, khoảng cách chưa tới 20m, cậu đã nhìn tôi sáu lần.” Hình Ứng Chúc nói: “Nhìn cái gì?”
“Anh Hùng bảo là những người thuê ở đây cứ sau tám giờ là không được ra khỏi cửa ạ?” Thịnh Chiêu hiếu kỳ hỏi: “Tại sao thế?”
“Chẳng tại sao cả.” Hình Ứng Chúc đáp: “Là quy định tôi đặt ra.”
Có vẻ như đây là siêu năng lực của Hình Ứng Chúc, chỉ cần mở miệng ra là có thể lập tức giết chết câu chuyện, chặn nghẹn họng người ta đến mức người ta có thể quên phắt luôn lực sát thương chết người của gương mặt kia.
Thịnh Chiêu nhìn hắn cạn lời: “Người trưởng thành trong xã hội hiện đại cả rồi ai lại nghiêm túc tuân thủ giờ giới nghiêm nữa chứ, nếu bọn họ không tuân thủ thì anh tính thế nào?”
“Chẳng thế nào hết.” Hình Ứng Chúc dừng bước, quay ra nhìn Thịnh Chiêu, nét cười như có như không, “Không theo thì vĩnh viễn không cần quay lại nữa.”
Thịnh Chiêu: “…”
Xin rút lại suy nghĩ ban nãy, Thịnh Chiêu nghĩ, đây là người nào mà bá đạo quá đi mất.
“Không phải cậu muốn tìm người à?” Hình Ứng Chúc hỏi: “Còn đứng đó làm gì?”
Thịnh Chiêu nhớ ra việc chính, vội vàng đáp lời rồi rút điện thoại trong túi ra.
Trước khi ra khỏi cửa, Hùng Hướng Tùng sợ bọn Thịnh Chiêu ra ngoài tìm người mà chẳng có đầu mối nào nên đã cho cậu địa chỉ chỗ làm việc và số điện thoại di động của Điêu Lạc Ngữ.
Trước tiên, Thịnh Chiêu gọi hai cuộc tới số điện thoại kia, nhưng máy luôn trong trạng thái tắt máy và không liên lạc được.
Chỗ làm việc của Điêu Lạc Ngữ lại ở bên trong thành phố, là một công ty vận hành mạng. Theo hiểu biết của Thịnh Chiêu về mấy công ty kiểu này, mười giờ tối thể nào cũng vẫn còn người ở đó. Cậu lên mạng tìm kiếm số điện thoại của lễ tân công ty, gọi tới mới biết Điêu Lạc Ngữ đã tan làm từ lâu rồi.
“Từ trung tâm thành phố về đây cũng chỉ có một chuyến xe bus. Chuyến xe cuối cùng đến lúc 7 giờ 45. Theo như thời gian trả thẻ mở cổng mỗi ngày của cô ấy thì hẳn là đi chuyến đó.” Hình Ứng Chúc vừa nói vừa rảo bước đi, ra khỏi tiểu khu rẽ trái.
Một người không bao giờ ra khỏi nhà như hắn mà hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh thật. Theo bản năng Thịnh Chiêu muốn đi theo hắn, nhưng vừa cất bước lại chợt có một cảm giác không thể giải thích được dâng lên trong lòng.
“Ông chủ.” Thịnh Chiêu gọi Hình Ứng Chúc lại, chần chừ chỉ về phía bên phải, nói: “… Tôi có cảm giác nên đi bên này.”
Hình Ứng Chúc dừng bước lại, quay đầu nhìn cậu.
Hắn quan sát Thịnh Chiêu một lượt, không nói là cậu đúng hay sai chỉ hỏi, “Tại sao?”
“Không biết nữa.” Thịnh Chiêu lắc đầu, nói: “Trực giác thôi.”
Nói xong, chính Thịnh Chiêu cũng cảm thấy không thể giải thích được, thế nên vội vã xua tay, bảo rằng không cần để ý, cứ theo ý Hình Ứng Chúc đi.
Ai ngờ Hình Ứng Chúc lại nhanh chân hơn bước thẳng tới trước mặt cậu, vươn tay ra nắm lấy vai Thịnh Chiêu rồi xoay cậu nửa vòng, để cậu đối mặt với con đường kia, hỏi lại một câu, “Cậu cảm thấy là hướng này à?”
“Dạ?… À, mới vừa rồi đột nhiên tôi cảm thấy như vậy.” Thịnh Chiêu nói.
Hình Ứng Chúc không nói thêm nữa. Hắn quan sát Thịnh Chiêu vẻ hết sức nghiền ngẫm một lát, sau đó đi về phía mà cậu chỉ.
Bước chân của hắn kiên định, không chút do dự, như thể hắn không cảm thấy cái lí do “trực giác” là một lí do thiếu tính tin cậy đến mức nào.
Bản thân Thịnh Chiêu cũng không biết vì sao ban nãy mình lại muốn gọi Hình Ứng Chúc lại, chỉ là bản năng mách bảo cậu rằng phải đi bên phải. Mà đối phương lại có vẻ tin tưởng trực giác của cậu, chẳng hề nghi ngờ. Cứ mỗi khi đi đến ngã rẽ, hắn lại quay ra hỏi xem cậu có “cảm giác” nên đi bên nào.
Sau vài lần như thế Thịnh Chiêu cũng bắt đầu thấy rối mù lên, dần dần không nắm rõ phương hướng nữa.
Cuối cùng, tại một đầu đường nọ khi Hình Ứng Chúc lại dừng bước hỏi cậu xem nên đi hướng nào, Thịnh Chiêu bối rối toàn tập. Cậu nhăn nhó nhìn Hình Ứng Chúc nói: “Đừng nghe theo tôi hết ông chủ à. Tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ bừa đấy.”
Hình Ứng Chúc quay sang nhìn cậu một lúc, thầm nghĩ một lát rồi không nói không rằng nhét cây dù trong tay mình vào tay Thịnh Chiêu.
Sau đó, hắn dùng bàn tay phải che kín mắt cậu.
Nhiệt độ cơ thể hắn lạnh lẽo khác hẳn người bình thường. Thịnh Chiêu bị giật mình, theo bản năng muốn lùi về phía sau nhưng lại bị Hình Ứng Chúc đè vai ngăn lại.
Hắn giữ tư thế đó, đẩy vai Thịnh Chiêu cho cậu xoay vòng tròn hai ba vòng, xoay đến mức Thịnh Chiêu bắt đầu thấy choáng váng, không phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc nữa, hắn mới lại hỏi cậu, “Cậu cảm thấy nên đi hướng nào?”
Hắn chưa nói dứt câu, Thịnh Chiêu đã giơ tay lên chỉ về một hướng.
Hình Ứng Chúc nhìn theo hướng tay cậu chỉ, phát hiện ra đó là một đường nhỏ cực kì vắng vẻ giữa hai tòa nhà.
Hình Ứng Chúc đã biết gì đó. Hắn buông Thịnh Chiêu ra, lấy cây dù trong tay cậu rồi đi về phía đường nhỏ kia.
Thịnh Chiêu vẫn còn đang đầu váng mắt hoa, trước mắt nổ đom đóm lập lòe, cố gắng lắm mới đi theo Hình Ứng Chúc được mấy bước, suýt nữa thì đã đi thành một hình chữ S. Cậu có cảm giác như mình là công cụ chỉ đường chạy bằng cơm của Hình Ứng Chúc vậy.
Cậu đứng lại, vỗ vỗ mặt, lại lắc lắc đầu, tìm lại cảm giác thăng bằng rồi mới bước tiếp, nhảy trái nhảy phải để tránh những vũng nước đọng.
Lúc Thịnh Chiêu đuổi kịp Hình Ứng Chúc, họ đã tới đầu đường nhỏ.
Con đường này vắng vẻ, lại ngược hướng với trạm xe bus, cách đường chính chỉ một con đường. Tuy nói là đường nhỏ nhưng thực chất là một con ngõ hẹp nằm giữa các cửa hàng bán lẻ phía trước và các tòa dân cư phía sau. Bởi vì cửa chính của hai tòa hai bên đều mở ở phía còn lại nên lối hẹp này thường ngày chẳng ai qua lại.
Bước chân Hình Ứng Chúc dừng ở đầu con ngõ. Vừa thấy đường ngõ nhỏ hẹp này, Thịnh Chiêu liền cảm thấy trực giác của mình không đáng tin cho lắm, bèn uyển chuyển thuyết phục Hình Ứng Chúc nên ‘dừng cương trước hẻm núi’ tại đây.
“Ông chủ à, tôi thấy hay là chúng ta báo cảnh sát đi, hoặc là đi hỏi thăm ở khu vực xung quanh chỗ làm của tiểu Điêu trước, xem có phải là cô ấy thật sự không quay về nhà không?”
Hình Ứng Chúc không lên tiếng, ánh mắt của hắn rơi trong con ngõ, lướt qua từng tấc đất như thể đang tìm kiếm gì đó.
Tối muộn, ở phía trước hay sau khu vực này đều không có đèn. Trước mắt Thịnh Chiêu tối sầm, chẳng nhìn thấy gì cả, không hiểu Hình Ứng Chúc nhìn ngó gì ở đây.
Qua một lát, tầm mắt Hình Ứng Chúc dừng lại ở một vị trí nào đó, giống như đã tìm thấy mục tiêu, sải bước đi vào trong.
Thịnh Chiêu luống ca luống cuống rút điện thoại trong túi ra, mở đèn pin rọi vào phía trong con ngõ. Người đâu chẳng thấy, chỉ thấy có một bóng trắng mờ mờ trên đất ở cách đầu con ngõ không xa.
Thịnh Chiêu thoáng sững sờ, vội vàng đi vào.
Đến gần, cậu mới phát hiện ra cái bóng trắng mờ kìa là một con vật gì đó nhìn không rõ là con gì. Con vật nhỏ không biết bị thương ở đâu, máu me be bét, cũng chẳng biết đã dầm mưa bao lâu rồi.
Nó nằm trên bậc thang phía sau tiệm cắt tóc, nửa người ướt sũng, mắt khép hờ, trông thoi thóp như sắp chết.
Thịnh Chiêu luôn yếu lòng trước những con vật nhỏ có lông mềm mại, thấy thế thì đau lòng lắm.
“Ôi trời ——” Thịnh Chiêu nhíu chặt mày ngồi xổm xuống, nhìn như muốn chạm vào mà không dám, “Sao trông giống một con chuột lớn thế nhỉ, tội nghiệp quá.”
“Là chồn họng vàng*” Hình Ứng Chúc đứng bên cạnh sắc mặt cũng không tốt lắm. Hắn dùng mũi chân ủn nhẹ cái đuôi nhỏ của chồn, bổ sung thêm một câu, “Trực giác của cậu chuẩn đấy. Đây là… thú cưng của Điêu Lạc Ngữ.”
(*con chồn này tiếng anh là marten, trong tiếng Trung là 貂 – điêu, đồng âm với chữ Điêu trong Điêu Lạc Ngữ nhưng viết khác nhau)
Nhắc tới Điêu Lạc Ngữ, Thịnh Chiêu lập tức tỉnh táo.
“Vậy có phải là tiểu Điêu về nhà phát hiện thú cưng mất tích nên mới ra ngoài tìm không?” Thịnh Chiêu càng nói càng thấy hợp lý. “Vội quá nên chưa kịp báo cho anh Hùng cũng có thể lắm —— hay là chúng ta gọi điện hỏi anh Hùng một chút trước?”
Hình Ứng Chúc khẽ gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý.
Thịnh Chiêu đứng trên bậc thang trong tư thế không được tự nhiên, nghẹo đầu dùng bả vai để kẹp cán cây dù, vừa mở điện thoại tìm tên Hùng Hướng Tùng trong danh bạ, vừa chọt nhẹ chú chồn nhỏ sống dở chết dở kia, có vẻ khá quan tâm đến con vật nhỏ.
Thịnh Chiêu không biết nó bị thương ở đâu, thế nên cũng không dám đụng mạnh, chỉ xác nhận là nó vẫn còn thở là vội rụt tay về ngay.
Tuy nhiên, ngay vào lúc Thịnh Chiêu rụt tay lại, chỉ trong một cái chớp mắt đó, dưới màn đêm mù mịt, đột nhiên có một con giun màu đen to bằng ngón tay lặng lẽ chui ra từ phía dưới chồn nhỏ, men theo sống lưng của chồn nhỏ và bậc thang, chầm chậm bò vào trong nước.
Thứ đó dường như khá kiêng kỵ Hình Ứng Chúc, bò cực kì cẩn trọng, trong màn đêm tối đen rất khó phát hiện ra.
Nửa người thứ đó chìm trong vũng nước đọng trên mặt đất. Vòng qua nửa bậc thang lại đột nhiên bộc phát, như một mũi tên đã căng dây, từ vũng nước lao nhanh về phía trước, hướng thẳng về phía Thịnh Chiêu.
Đôi mắt Hình Ứng Chúc phóng ra như đao, vừa quay đầu lại đã nhấc chân giẫm một cách chuẩn xác lên thứ giun đen đó.