Đông Cung có sân riêng, trại nuôi ngựa, luyện võ trường thậm chí là đội vệ binh, còn quan viên các loại, nghiễm nhiên chính là một hoàng cung nhỏ trong hoàng cung.
Từ đại môn đi đến nội điện, Hoa Lưu Ly liền nhìn thấy mấy quan viên tỏ vẻ lấy lòng trước mặt Thái Tử. Khó trách các hoàng tử đều muốn làm Thái Tử, loại cảm giác cao cao tại thượng này dụ hoặc quá lớn.
"Quận chúa, mời dùng trà." Một ly trà nóng đặt vào tay Hoa Lưu Ly, nàng che miệng ho nhẹ vài tiếng: "Xin lỗi, ta không dùng được."
"Thỉnh quận chúa thứ tội, nô tỳ liền đi đổi."
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cung nữ. Ngón tay của nàng non mịn trắng nõn, vô lực nắm chặt, thoạt nhìn không có nửa điểm sức lực: "Không cần phiền toái, ta không khát."
Thái Tử nhìn về phía cung nữ này, sắc mặt lãnh đạm: "Người tới!"
"Xin điện hạ thứ tội." Cung nữ đột nhiên quỳ rạp xuống đất, mà lúc này tay của Hoa Lưu Ly vẫn còn đang để trên tay của nàng ta, bị động tác quỳ xuống của nàng ta liên lụy cùng nhau ngã xuống, đụng vào đoạn cánh tay áo của nàng.
Một quả ám tiễn từ trong tay áo cung nữ rớt ra ngoài.
Thấy hành thích bại lộ, cung nữ sắc mặt hung ác, một phen đứng dậy từ bên hông rút ra nhuyễn kiếm, phi thân về phía Thái Tử.
Ánh mắt của nàng ta rất lạnh, động tác mau lẹ chỉ thấy tàn ảnh, nàng ta là sát thủ cao cấp nhất. Nàng ta cũng biết, hôm nay chỉ cần ra tay, sẽ không có cơ hội sống sót, nhưng nàng ta không hối hận.
"Thích khách!" Hộ vệ thấy thích khách xông thẳng phía Thái Tử, hận không thể bay tới thay thế Thái Tử chặn lại một kiếm này. Chỉ là động tác của sát thủ quá nhanh, bọn họ đã không kịp ngăn nàng ta lại.
Xoẹt xẹt!
Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên ở trong điện, Hoa Lưu Ly quỳ rạp trên mặt đất tay cầm vải vụn, sắc mặt trắng bệch nhìn thích khách phi thân bay ra thật soái khí, bộ dáng té ngã của nàng lại rất chật vật, tay cầm vải vụn run rẩy không ngừng, giống như tiểu bạch hoa lung lay trong gió.
Bí quyết của một sát thủ hàng đầu chính là tốc độ, chỉ là ưu thế này lại bị Hoa Lưu Ly đánh vỡ. Vì tới gần Thái Tử, sát thủ ngụy trang thành cung nữ ở Đông Cung ẩn núp gần nửa năm, thật vất vả mới có cơ hội tới gần Thái Tử, lại bị hủy ở trên người một nữ nhân không uống trà.
Nàng ta oán hận nhìn Hoa Lưu Ly, hận không thể một ngụm cắn chết nàng.
"Ta nói không phải ta cố ý giữ chặt ngươi, ngươi có tin hay không?" Hoa Lưu Ly vội vàng không ngừng ném vải vụn trong tay xuống, che ngực liều mạng thở dốc, chờ Hoa Trường Không lại gần đây, liền mềm oặt nằm trên mặt đất
Mệt tim quá, tới Đông Cung còn chưa kịp ăn cơm.
"Tiểu muội, tiểu muội." Hoa Trường Không chạy tới bế muội muội từ mặt đất lạnh lẽo lên, vừa mới chuẩn bị mở miệng rống "Thỉnh thái y", Thái Tử đã trước một bước mở miệng: "Lập tức truyền ngự y lại đây."
Thái tử không để ý đến thích khách đã bị chế phục, bước nhanh đi đến bên người Hoa Trường Không, ánh mắt dừng lại trên người Hoa Lưu Ly: "Cô sẽ an bài ngự y tốt nhất trị liệu cho quận chúa."
"Vi thần thất thố, xin thái tử thứ tội." Hoa Trường Không nói, "Xá muội nhát gan, chịu không nổi kinh hãi. Không dám quá mức làm phiền ngài, thực ra đây đều là bệnh cũ của nàng, nghỉ ngơi một hai ngày là có thể tốt lên."
"Trước đưa quận chúa đi trắc điện nghỉ ngơi." Thái tử nhìn dáng vẻ Hoa Lưu Ly yên lặng tựa ở trong ngực Hoa Trường Không, "Phái trọng binh trấn giữ, không thể để cho bất kỳ người khả nghi nào tới gần quận chúa."
Cấm vệ quân nhanh chóng lĩnh mệnh, đông cung phát sinh sự kiện ám sát, là bọn họ thất trách. Nếu như thái tử xảy ra chuyện, bọn họ không dám tưởng tượng, sẽ dẫn tới rung chuyển lớn như thế nào.
*****
"Cơ Nguyên Tố, ngươi cho rằng tránh được một kiếp hôm nay, ngươi có thể kê cao gối đầu không lo nữa ư?" Sát thủ hai mắt đỏ ngầu, "Anh vương điện hạ chúng ta, mới là chủ nhân tương lai chân chính của Đại Tấn."
Nói xong, nàng ta cắn nát túi độc cất giấu trong hàm răng, chờ chết.
"Anh vương?" Thái tử nhìn bên trong miệng sát thủ không ngừng phun máu tươi, "Thích khách cũng làm không được, còn muốn làm loại công việc châm ngòi ly gián cần có đầu óc này sao?"
"Ai cho ngươi tự tin như vậy, chủ tử sau lưng ngươi sao?" Thái tử tiếp nhận khăn cung nữ đưa tới, chậm rãi lau tay, "Từ nhỏ đến lớn, muốn ám sát Cô không ít người, nhưng ngu xuẩn giống ngươi lại không nhiều."
Sát thủ trừng to mắt, trong miệng phát ra âm thanh"Ôi ôi", nàng ta không sợ chết, nhưng lại không thể chịu đựng người khác phủ nhận địa vị của nàng ta trong giới sát thủ, đây là tôn nghiêm của nàng ta!
"Ngươi cho rằng Cô sẽ hiếu kì chủ tử sau lưng ngươi là ai sao?" Thái tử dùng khăn lau ngón tay, thần thái bình tĩnh, "Dựa vào một sát thủ vô dụng mà đã muốn thành công, thế thì có khác gì phế vật đâu?"
Sát thủ phun ra một ngụm máu cuối cùng, trừng hai mắt thật to rồi tắt thở.
Cũng không biết nàng ta cuối cùng là bị tức chết hay là bị độc chết.
Thích khách chết rồi, tay thái tử cũng đã lau sạch sẽ, hắn quay người đi về phía thiền điện.
Hoa Trường Không đặt Hoa Lưu Ly lên giường, nhẹ giọng thở dài. Kinh thành thật sự là một vũng nước đục sâu sờ không tới ngọn nguồn, cũng không biết thích khách hôm nay là cố ý chọn thời điểm có bọn họ mới xuống tay, hay chỉ là trùng hợp.
Hài tử Thánh thượng thích nhất chính là thái tử, nếu như thái tử ở trước mặt bọn họ gặp chuyện bỏ mình, bệ hạ khẳng định sẽ giận lây sang Hoa gia.
Quân thần không hợp chính là tối kỵ của triều đình, nhưng bây giờ lại có người ngóng trông triều Tấn đại loạn.
Mặc kệ là Lâm Huy Chi mém bị độc chết tại dịch trạm, hay là muội muội ở Lâm Thúy cung suýt chút nữa uống phải rượu độc, hay là ám sát hôm nay, chỉ cần có một sự kiện thành công, đều sẽ lưu lại cho Đại Tấn muôn vàn phiền phức.
Mấy vị hoàng tử mặc dù đều có dã tâm, nhưng hẳn là sẽ không làm loại chuyện khiến địch quốc cao hứng này.
Cho nên đây là độc kế của tiểu quốc xung quanh làm?
Tác giả có lời muốn nói:
Sát thủ: Chó thái tử, để cho ta chết không nhắm mắt!