• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm lại lần nữa hành lễ, Hoa Lưu Ly lảo đảo, làm như thể lực có chút chống đỡ hết nổi.

Cũng may quận chúa trẻ tuổi đứng ở bên cạnh đỡ nàng.

"Làm phiền." Hoa Lưu Ly cười cảm kích vị quận chúa này.

"Không cần khách khí." Vị quận chúa này có gương mặt tròn tròn, cười rộ lên trông rất dễ gần.

Nghi thức Tế thiên kết thúc, Hoa Lưu Ly chuẩn bị cùng nhóm mệnh phụ cùng nhau rời đi, lại bị nữ quan bên người Thái Hậu kêu trở về.

"An Ninh, đừng nhìn." Gia Mẫn quận chúa liếc mắt nhìn vị quận chúa mặt tròn này một cái, "Nàng ta là nữ nhi ngoại thần, cho dù được phong làm quận chúa, thì sao có thể so sánh với hoàng thân quốc đúng đắn như chúng ta."

"Lại nói." Gia Mẫn cười lạnh, "Thân phận của Hoa Lưu Ly, nếu ngươi giao hảo với nàng, có thể hòa nhập được sao?"

An Ninh quận chúa mí mắt run rẩy, thu hồi ánh mắt đang nhìn bóng dáng Hoa Lưu Ly lại.

Thời điểm Hoa Lưu Ly đi theo nữ quan lại đây, Thái Tử phát hiện hai túi gấm trống không bên hông nàng, hắn khẽ cười một tiếng. Anh Vương đứng ở bên cạnh hắn oán hận nghĩ, còn không phải là phụ hoàng bảo hắn đọc tế văn thôi sao, có cái gì mà đắc ý chứ.

"Nguyên Tố." Xương Long đế quay đầu nói với Thái Tử, "Con theo trẫm tới đây."

Mắt thấy phụ hoàng dẫn theo Thái Tử cùng nhau ngồi ngự kiệu trở về, mắt Anh Vương thiếu chút nữa muốn lòi ra khỏi hốc mắt, chỉ là nhìn đến Hoa Lưu Ly, hắn lại lật tròng mắt trở về.

Nói như thế nào nữ nhân này thiếu chút nữa cũng trở thành Vương phi của hắn, mặt mũi vẫn là muốn.

"Thần nữ gặp qua bệ hạ, Thái Hậu nương nương, Thái Tử điện hạ, chư vị điện hạ." Hoa Lưu Ly hành lễ với mọi người, nàng đảo mắt nhìn mọi người, cũng thấy được Tứ hoàng tử vẫn luôn chưa có cơ hội nhìn thấy.

Tục truyền thân phận mẹ đẻ Tứ hoàng tử cũng không cao, nhưng tương đối truyền kỳ chính là, y có một cữu cữu thi đậu Trạng Nguyên, hơn nữa năng lực xuất chúng, còn được hoàng đế tín nhiệm.

Dung mạo của Tứ hoàng tử không bắt mắt bằngThái Tử, nhưng cũng được xưng là mặt như quan ngọc, tuấn tú xuất chúng, chỉ là thoạt nhìn có chút trầm mặc ít lời, lạnh lùng không dễ ở chung.

"Tới đây." Thái Hậu dắt tay Hoa Lưu Ly, thấy tay nàng ấm áp, yên lòng: "Đi, bồi ai gia hồi cung."

Thái Tử đi tới đỡ Thái Hậu: "Hoàng tổ mẫu, bà để ý bậc thang dưới chân."

"Được được được." Thái Hậu rất thích tôn nhi thân thiết thế này, bà nói với Thái Tử, "Lăn lộn hơn nửa ngày, con cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Hoàng tổ mẫu ngài đều tinh thần sáng láng như vậy, tôn nhi cho dù mệt mỏi, cũng ngượng ngùng nói ra ở trước mặt lão nhân gia ngài." Thái Tử thở dài, "Tôn nhi còn muốn thể diện."

Thái Hậu bị Thái Tử chọc cười: "Ai gia nhìn bộ dáng này của con, chính là không biết xấu hổ."

Hoa Lưu Ly đi theo bên cạnh cong khóe miệng cười, trước kia nàng cho rằng hoàng gia nơi chốn đều giảng quy củ, sau khi ở Thọ Khang cung một thời gian, mới phát hiện hoàng gia cũng là người, cũng có thời điểm lén thân thiết vui đùa.

"Hoa tiểu nha đầu, nàng đang cười cái gì?" Thái Tử chú ý tới Hoa Lưu Ly cười.

Hoa Lưu Ly vô tội lắc đầu: "Điện hạ, thần nữ nghĩ đến một năm mới Đại Tấn sẽ mưa thuận gió hoà, liền nhịn không được vui vẻ."

Thái Tử nhìn chằm chằm Hoa Lưu Ly, Hoa Lưu Ly mở to hai mắt nhìn lại.

"Bệ hạ, ngài nhìn Thái Tử đi." Hiền phi đi đến bên người Xương Long đế, mỉm cười nói, "Cười thật vui vẻ."

Xương Long đế vui vẻ gật đầu: "Nguyên Tố đứa nhỏ này mẫu thân mất sớm, cho nên vẫn luôn thân thiết với Thái Hậu."

Hiền phi: "......"

Bà ta đâu có nói cái này đâu?

Bệ hạ không thấy được Thái Tử gần gũi với Hoa Lưu Ly à, không có hoài nghi hai người này có tư tình nam nữ sao?

Hiền phi đột nhiên rất muốn túm Xương Long đế lắc lắc mấy cái, sau đó làm cho bệ hạ hạ chỉ ban hôn cho hai đứa tai họa Thái Tử và Hoa Lưu Ly này.

Bà ta cũng không tin, nếu Thái Tử cưới nữ nhi Hoa gia, trong lòng bệ hạ còn có thể không có khúc mắc mà tín nhiệm ông ấy.

"Đúng vậy, không chỉ có Thái Tử vui vẻ, Phúc Thọ quận chúa cùng Thái Hậu, Thái Tử ở chung cũng thực hòa hợp nhỉ." Hiền phi cảm thấy, đề tài này bà ta còn có thể dũng cảm cứu giúp một chút.

"Ừ." Xương Long Đế mặt mang ý cười, "Lưu Ly đứa nhỏ này, tính cách thuần thiện, ở chung với Thái Hậu thật tốt, Thái Hậu đối đãi nàng như cháu gái ruột."

Hiền phi: "......"

Ánh mắt nam nhân này, hơn phân nửa là có vấn đề.

"Đúng rồi." tươi cười trên mặt Xương Long đế chợt tắt, "trước khi sự kiện đầu độc ở Lâm Thúy Cung còn chưa điều tra rõ, nàng tạm thời không cần quá mức tới gần Phúc Thọ quận chúa, hài tử kia thân thể yếu ớt, chịu không được kinh hách."

Hiền phi: "......"

"Hử?" Thấy Hiền phi không nói gì, Xương Long đế khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn bà ta.

"Bệ hạ nói phải, thiếp cũng rất là đau lòng thân thể Phúc Thọ quận chúa." Hiền phi mặt mang cảm kích, "Nhưng bệ hạ nguyện ý tin tưởng độc không phải thiếp hạ, trong lòng thiếp ...... Thật sự quá cảm động."

"Trẫm biết nàng làm không được loại sự tình này." Xương Long đế thần sắc nhàn nhạt, với đầu óc của Hiền phi, cũng không kiếm được loại cấm dược Tam Tức Tán này, trong lòng ông thập phần hiểu rõ.

Chờ Thái Hậu bệ hạ đi, Anh Vương tiến lên đỡ Hiền phi: "Mẫu phi."

Mẹ con hai người tới gần cỗ kiệu, Hiền phi kìm nén không được kích động trong lòng nói: "Con à, chúng ta còn có cơ hội."

Anh Vương thấy mẫu thân hớn hở, nhỏ giọng hỏi: "Phụ hoàng vừa rồi nói gì với ngài vậy?"

"Bệ hạ chưa bao giờ hoài nghi ta hạ độc Hoa Lưu Ly, chứng minh ở trong lòng bệ hạ, vẫn luôn tín nhiệm mẹ con chúng ta." Hiền phi vỗ vỗ tay Anh Vương, "Con à, con cần phải nỗ lực nhiều hơn."

"Nhi tử đã biết." Anh Vương nghĩ, hắn khác Thái Tử.

Mẹ đẻ Thái Tử chết sớm, ngay cả thế lực mẫu tộc để dùng cũng không có.

Hắn và Thái Tử không giống nhau.

Hắn còn có rất nhiều cơ hội

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK