Mọi người đồng tâm hiệp lực bố trí vị trí công tác cho Thích Dạ Tiêu, bàn làm việc mới gần bàn làm việc của cục trưởng, ghế dựa cũng giống như đúc của cục trưởng, bàn ghế đều sạch sẽ bóng loáng.
Bốn người 'Tứ thần tổ' đầy vẻ ta đây có kinh nghiệm, nụ cười trên mặt đầy cảm giác 'Cắn đường', vây quay thành viên Thích Dạ Tiêu mới tới Hồng Hỉ Tư này, câu trước nối câu sau:
"Chén trà của anh đặt ở đây này, là một cặp với cục trưởng á."
"Giá để tài liệu cùng con dấu, đều giống cục trưởng luôn."
"Tôi lát nữa pha trà cho anh nhá, là lá trà bình thường cục trưởng thích nhất."
"Còn có yêu cầu gì, cứ việc nói cho tụi này biết, hoặc nói với Tiểu Hoắc cũng được, cục trưởng đã phân cho cậu ta kiêm chức hậu cần."
Tiểu Hoắc nghe xong vội vàng gật đầu, còn cười vô cùng vui vẻ.
Thích Dạ Tiêu có hơi ngại, lễ phép nói cám ơn với mọi người.
Tiểu Âu Dương cười hì hì: "Về sau còn phải mong được chiếu cố nhiều hơn nha, cục trưởng phu nhân."
Ba thần còn lại đồng loạt tỏ vẻ: "Mong cục trưởng phu nhân chiếu cố nhiều hơn."
Thích Dạ Tiêu: ".... Chiếu cố lẫn nhau. Ặc, mọi người về sau gọi tên tôi là được rồi."
Tiểu Âu Dương: "Này có chút không thích hợp đâu, cục trưởng phu nhân."
Lúc này Hoàng Phủ Tĩnh Quân từ lầu hai đi xuống: "Đã dọn xong phòng rồi."
"Ha~~~~" 'Tứ thần tổ' cùng nhau kéo dài tiếng, so với hợp xướng còn dài hơn.
Mặt Hoàng Phủ Tĩnh Quân nháy mắt đỏ chót, "Không phải như mấy người nghĩ!"
"Đúng đúng đúng, chúng ta nhanh về làm việc thôi." 'Tứ thần tổ' bay nhanh về vị trí làm việc của chính mình.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân từ từ đi tới bên cạnh Thích Dạ Tiêu, nhỏ giọng nói: "Đi, em dẫn anh đi dạo mấy nơi gần đây."
"Được." Thích Dạ Tiêu cười nắm tay Hoàng Phủ Tĩnh Quân, mười ngón đan xen vào nhau.
"Sau Hồng Hỉ Tư của chúng ta có một nơi rất trống trải, ở đó không có kiến trúc gì, tầm nhìn rất tốt, đặc biệt thích hợp xem bình minh cùng hoàng hôn." Hoàng Phủ Tĩnh Quân vừa sóng vai tản bộ cùng Thích Dạ Tiêu vừa nói.
Thích Dạ Tiêu dịu dàng nói: "Tụi mình về sau mỗi ngày đều cùng nhau xem bình minh và hoàng hôn có được không em?"
"Đương nhiên được rồi nha." Hoàng Phủ Tĩnh Quân cười vô cùng ngọt ngào.
Cùng nhau đi tới chỗ đám mây hình thành trước sườn núi nhỏ, cả hai cùng nhau ngồi xuống, Hoàng Phủ Tĩnh Quân an tĩnh dựa đâu lên vai Thích Dạ Tiêu.
Hầu kết Thích Dạ Tiêu khẽ nuốt xuống, "Tĩnh Vân, anh hôn em có được không?"
".....Dạ."
Thích Dạ Tiêu chờ không nổi mà giữa chặt mặt Hoàng Phủ Tĩnh Quân hôn xuống, môi răng cùng nhau dây dưa...
Hô hấp của Thích Dạ Tiêu ngày càng dồn dập: "Ở chỗ này có thể bị.... Bị nhìn hay nghe thấy không?"
Hoàng Phủ Tĩnh Quân ôm chặt cổ Thích Dạ Tiêu, đôi mắt khép hờ, lông mi rung động: "Không có đâu, em vừa rồi đã bố trí kết giới."
Thích Dạ Tiêu ôm eo Hoàng Phủ Tĩnh Quân, cùng nhau nằm ngã xuống giữa đám mây bông...
Ban đêm, ngân hà lộng lẫy.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân và Thích Dạ Tiêu cùng nhau về Hồng Hỉ Tư.
Mọi người còn đang làm việc, tiểu Âu Dương nhìn kỹ hai người mới vừa về nghi ngờ hỏi: "Hai người vừa đi leo núi à? Sao dáng vẻ có chút mệt thế. Quần áo trên người cục trưởng hình như còn thiếu mấy cái nút..."
Hoàng Phủ Tĩnh Quân: "... A, đúng, nãy đi núi bị rớt mất."
Nói xong liền trở về bàn làm việc của mình từ từ ngồi xuống, một tay không phát ra tiếng động đè đè sau eo.
"Anh đi lấy đệm cho em nhé." Thích Dạ Tiêu ở bên cạnh nhỏ nhẹ nói.
Tiểu Hoắc: "Cục trưởng, ghế dựa của ngài không thoải mái sao?"
Hoàng Phủ Tĩnh Quân: "Không có không có, rất thoải mái."
Tiểu Âu Dương: "Cục trưởng, eo anh không thoải mái hở?"
Bên tai Hoàng Phủ Tĩnh Quân đỏ lên, "À ừ, có lẽ lúc leo núi không cẩn thận cạ trúng chút đi."
Tiểu Âu Dương như hiểu thấu gật gật đầu.
Thừa dịp lúc Hoàng Phủ Tĩnh Quân cùng Thích Dạ Tiêu không chú ý, 'Tứ thần tổ' tiến tới gần nhau, lặng lẽ nói chuyện, sau đó mọi người nhất trí đưa ra kết luận ----- Về sau phải gọi Thích Dạ Tiêu là 'Cục trưởng phu quân."