Thích Dạ Tiêu cả người mặc áo blouse sạch sẽ đứng bên ngoài một căn phòng hoạt động giải trí, an tĩnh quan sát trạng thái của nhóm người bệnh, sau đó đi về văn phòng của mình, cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn, đi tới chỗ lấy nước ấm.
"Bác sĩ Thích." Hộ công Bành đang pha cà phê ở đó chủ động cười chào hỏi.
Thích Dạ Tiêu lễ phép mỉm cười gật đầu đáp lại, "Cậu làm việc ở đây cũng gần hai tháng rồi đi, thế nào, đã thích ứng chưa?"
Hộ công Bành: "Cũng tạm ổn, thật ra thì không giống tưởng tượng trước đây của em cho lắm, ở đây không có loại bệnh nhân đáng sợ dọa người, cũng tốt~"
"Đúng vậy. Cậu có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tôi. Tôi đi trước..."
"Bác sĩ Thích." Hộ công Bành nhìn thấy anh muốn đi, liền nhanh chóng đoạt lời: "Nhà anh không có giục kết hôn hả? Nhà em gần đây cứ giục mãi, em nói giờ mình quan trọng sự nghiệp, bọn họ liền bảo em tìm nữ y tá cũng được, haiz."
Thích Dạ Tiêu cười cười, "Người nhà cậu nói cũng không sai, y tá Lưu cùng y tá Bàng cũng độc thân như thế. Nhưng nhà tôi không giục tôi kết hôn, thật không dám giấu, thật ra tôi cũng chuẩn bị sẵn tốt tâm lý làm dân FA rồi, tôi trước kia còn nói 'Chỉ sợ tới thần tiên còn không giúp được tôi', ha ha. Cậu cũng đừng vội, tôi về làm việc trước." Nói xong liền xoay người rời khỏi khu pha nước.
Nhìn bóng dáng Thích Dạ Tiêu tiêu sái rời đi, hộ công Bành nghĩ thầm: Lớn lên vừa đẹp vừa nỗ lực, thật không cho người con trai khác đường sống mà, may mắn anh ta cũng không nóng vội thoát kiếp độc thân.
Đúng lúc Thích Dạ Tiêu sắp đi vào văn phòng, y tá trưởng Mang đã đi tới, đi sau cô là hai bóng người.
"Bác sĩ Thích, đây là người bệnh mới vừa làm thủ tục xong, trung tâm đánh giá bệnh tình bên kia nói cậu ấy đã thông qua, không phải cố tình nói dối, hơn nữa thế giới quan còn vô cùng kiên cố, viện trưởng bảo tôi nói anh phụ trách, đây là tài liệu cơ bản của cậu ấy." Sau đó y tá trưởng đưa một sấp tài liệu qua.
"Được, cám ơn." Thích Dạ Tiêu nhận lấy mở ra, xem lướt một chút, "Hoàng Phủ Tĩnh Quân, 28 tuổi, ông chủ của công ty môi giới Hồng Hỉ..." Thấp giọng nói xong sau đó nhìn phía sau y tá trưởng.
Ý thức được Thích Dạ Tiêu nhìn về phía này, Hoàng Phủ Tĩnh Quân cùng Tiểu Hoắc đứng bên cạnh còn muốn để anh nhìn rõ hơn một chút mà đi vài bước tới gần. Hoàng Phủ Tĩnh Quân thoải mái đón nhận ánh mắt của Thích Dạ Tiêu, cậu lúc này đã thay đồ của bệnh nhân, hai màu xanh trắng hòa hợp với nhau, hơn nữa khuôn mặt trẻ trung trắng nõn mang theo khí chất nhóc đẹp trai của người trần gian.
Cảm giác tuyệt vời không thể tả, Hoàng Phủ Tĩnh Quân nghĩ thầm, người con trai mình ở trên Thiên giới quan sát lúc này gần trong gang tấc, hơn nữa khí chất năm năm sau đã không còn hơi thở vườn trường, đã thành thục không ít, trong lòng vui vẻ như nhìn đứa nhỏ nhà mình đã lớn lên một mình đảm đương một nơi.
Tiểu Hoắc chỉ liếc mắt nhìn Thích Dạ Tiêu một cái đã dời tầm mắt đi, dù sao bây giờ cũng đang giả bộ làm bệnh nhân lừa người ta nên trong lòng không khỏi chột dạ, huống chi ánh mắt của đối phương vừa cơ trí vừa sắc bén, giống như có thể nhìn thấu vạn vật, thật không hổ phàm nhân ưu tú mà cục trưởng để ý.
Thích Dạ Tiêu cứng đờ đứng tại chỗ linh hồn như bị xuất ra, đôi mắt cũng không chớp, vẻ mặt còn có hơi ngu ngu, không nói lời nào nhìn Hoàng Phủ Tĩnh Quân, cho tới khi y tá trưởng Mang nhẹ nhàng chạm chạm cánh tay mới hồi phục lại ý thức.
Y tá trưởng Mang: "Các người quen nhau?" Cô vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Phủ Tĩnh Quân không giống như đang nhìn một người xa lạ mới gặp lần đầu.
Thích Dạ Tiêu: "Hả? Không, không phải, không quen." Anh nhanh chóng cúi thấp đầu, lại lần nữa khôi phục lại trạng thái làm việc thường ngày, nhìn y tá trưởng Mang: "Người nhà người bệnh đâu?"
Y tá trưởng Mang: "Ở bên cạnh cậu ấy chỉ có vị Hoắc tiên sinh kia, hình như là trợ lý của cậu ấy."
Thích Dạ Tiêu đi tới trước mặt Tiểu Hoắc, lễ phép mỉm cười: "Xin chào Hoắc tiên sinh, có tiện nói chuyện một chút không?"
Tiểu Hoắc lại khẩn trương, "Hả, ờ, tiện tiện."
Sau đó đi tới góc tường bên cạnh, Thích Dạ Tiêu: "Người nhà bệnh nhân hiện tại ở đâu, có cách liên hệ với bọn họ không?"
Tiểu Hoắc gãi tóc, "Ông chủ của tụi tôi, hình như không cha không mẹ, dù sao tôi, tôi trước đây cũng không thấy ngài ấy nói tới người nhà."
"Vậy bạn bè của ngài ấy đâu, hoặc người ngài ấy quen biết nào đó?"
"Ặc... Những người đó đều ở nơi xa." Nói xong nhịn không được liếc liếc nhìn đối phương, "Bọn họ không có khả năng tới đây, cũng rất khó liên lạc."
Nói này nọ xong, mồ hôi lưng của Tiểu Hoắc bắt đầy chảy xuống.
Thích Dạ Tiêu nháy mày, giọng vẫn dịu dàng như cũ: "Thế à, được, tôi biết rồi." Sau đó nhìn tài liệu cá nhân trên tay, "Xin hỏi tình trạng của bệnh nhân bắt đầu từ khi nào?"
Tiểu Hoắc vội vàng xin cục trưởng giúp đỡ, sau khi đạt được đáp án: "Đại khái... Khoảng năm ngày trước đó."
Thích Dạ Tiêu gật gật đầu, "Xem ra vẫn còn kịp. Yên tâm đi, Hoắc tiên sinh, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức trị liệu cho ngài ấy."
Tiểu Hoắc: "Tốt, tốt." Nghĩ thầm thật ra cũng không cần cố hết sức đâu.
Sau đó tá trưởng Mang dẫn Tiểu Hoắc đi ra bên ngoài.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân cười tủm tỉm đi tới trước mặt Thích Dạ Tiêu, ăn ngay nói thật nói: "Xin chào nha, tui là thần tiên chuyên quản lý nhân duyên, lần này hạ phàm chủ yếu là đi tìm đối tượng cho anh đó nha."
Thích Dạ Tiêu giật mình, ngay sau đó mỉm cười gật đầu: "Được được, cám ơn cám ơn." Sau đó yên lặng ghi nhớ: Bệnh tình phức tạp, còn cần quan sát một thời gian.