Edit: Wishella | Beta: Daisy
“Hoàng Thượng đây là —” Chương phu nhân muốn nói rồi lại thôi, do dự hỏi.
Ngón tay Ngu Lệnh Phi lướt qua bề mặt túi gấm, thản nhiên nói: “Thế lực Đoạn gia lớn, muốn khống chế mọi chuyện trong tay. Từ khi chọn ra ngự sử, Chương phủ đã bị theo dõi, để tránh phiền phức, Hoàng Thượng mới muốn ta gặp cô mẫu một lần.
“Có vài lời gặp mặt sẽ dễ nói hơn.”
Nàng không đề cập đến túi gấm do ai đưa, nhưng lời nói đều ám chỉ đến vị tôn quý nhất kia, khơi dậy sự tưởng trượng của người ta.
Chương phu nhân hiểu ý, nhận lấy túi gấm: “Cẩn thận chút vẫn hơn, làm Quý nhân khó xử rồi.”
Sau khi Chương phu nhân cất túi gấm cẩn thận, Ngu Lệnh Phi sai Tinh Đấu dẫn bà đến chỗ Chương Bảo Lâm. Cố thị đứng cạnh chứng kiến cả quá trình, không khỏi hỏi nhiều một câu: “Tại sao Hoàng Thượng lại sai con làm chuyện này?”
Ngu Lệnh Phi tự mình châm thêm trà cho Cố thị, đẩy điểm tâm về phía trước: “Mẫu thân nếm thử món này xem, ngọt mà không ngấy. Con nghĩ mẫu thân sẽ thích vị này nên sai Ngự Thiện Phòng chuẩn bị rất nhiều, chờ lát nữa người lấy một ít mang về.”
Tri kỷ nói mấy lời xong nàng mới trả lời câu hỏi của bà: “Hoàng Thượng có tính toán riêng, người sai con làm gì thì con làm vậy là được, không có con đường khác để chọn.” Tránh cho Cố thị đau lòng với tình cảnh của mình, nàng vội bổ sung thêm một câu: “Có thể là con nghĩ nhiều, ngày thường Hoàng Thượng đối xử với con rất tốt.”
Cố thị biết nữ nhi bà ngày càng quyết đoán, huống hồ địa vị bây giờ khác trước, không quản nổi nàng, chỉ thở dài: “Nghe nói hậu cung không được nhúng tay vào chính sự, không ngờ lại…”
“Hậu cung cũng có chỗ tốt của hậu cung, mẫu thân đừng lo lắng.”
“Nói đến thì bên ngoài đều lan truyền tiếng xấu về Hoàng Thượng…” Ngu Lệnh Phi nghĩ trong lòng, ngoài miệng chậm rãi nói: “Nhưng theo như con tiếp xúc, tin đồn nói quá sự thật. Có lẽ có người cố ý phóng đại, thậm chí có thể là bịa đặt vô căn cứ.”
Nàng nhìn sang Cố thị, kể cho mẫu thân nghe những chuyện nàng đã trải qua trong thời gian này, ánh mắt đầy thâm ý.
Cố thị kinh hãi, người thao túng ngôn luận trong dân chúng không cần nói cũng biết là ai.
“Nương không mong gì khác, chỉ cần con khỏe mạnh, tự bảo vệ được bản thân là được, bọn họ — chuyện bọn họ cũng coi là chuyện nhà, nhưng đừng liên lụy đến nữ nhi ta.” Giọng điệu Cố thị có mấy phần oán trách, tựa như đang trách người khiến hậu cung không được yên bình.
Ngu Lệnh Phi bật cười: “Mẫu thân, nữ nhi vào cung cũng trở thành người của Hoàng Thượng, mẫu thân quên rồi sao.”
Cố thị thở dài, chạm vào trán nàng: “Con thật là, nói ra cũng không ngượng ngùng!”
Hai mẫu tử vui vẻ nói cười, chẳng mấy chốc đến thời điểm Cố thị rời cung.
Ngu Lệnh Phi sai người chuẩn bị đồ vật chất đầy nửa xe ngựa, chỉ riêng cung hoa* cũng đã có hai hộp đựng đủ loại kiểu dáng thịnh hành một thời trong cung, đủ để Cố thị dùng và tặng người khác.
*Cung hoa: Làm bằng vải lụa, gắn trên đầu làm vật trang sức, thường dùng để ban thưởng trong triều, trong tiểu thuyết xưa, người đứng đầu khoa cử có một chiếc trâm cài tóc màu đỏ, chính là vật này.
Gấm vóc có năm sáu tấm đủ loại, đều là vật tốt hiếm có ngoài cung. Ngoài ra còn có mấy hộp bột trân châu, phấn phù dung, đều là công thức chỉ có ở trong cung, màu sắc rất đẹp.
Ở góc khuất không nói, tóm lại Chương phu nhân thấy đám cung nhân bưng theo ban thưởng đi phía sau Cố thị, cảm thấy nữ nhi của mình và nữ nhi nhà người khác khác nhau một trời một vực. May mắn Chương Uyển Oánh không đưa đồ cho bà mang đi nếu không chỉ có mình bà bưng tráp ra thì chẳng bằng không mang!
Ngu quý nhân nhận được sủng ái đúng là trăm nghe không bằng một thấy, chỉ là Quý nhân, phẩm vị còn chưa tăng đã ra tay hào phóng như vậy!
Chương phu nhân cảm thán, sờ túi gấm trong tay áo lại cảm thấy lòng kiên định thêm một chút.
Trong lòng bà hiểu rõ, chỉ cần làm tốt chuyện Hoàng Thượng giao phó, dù không thể thăng quan thì nữ nhi trong cung cũng sẽ không bị bạc đãi.
Cung nhân mang đồ chất lên xe ngựa của An Tây Bá phủ, một đám công công đi về phía bên này.
Công công dẫn đầu có khí thế khác thường, hai người Cố thị không dám đáp lời tùy tiện, Thường Lưu đang chỉ huy cung nhân nhìn thấy vậy, vội nói: “Đây là Vân công công ở Dưỡng Tâm Điện, là người bên cạnh Hoàng Thượng.”
Ở trước mặt tổng quản Lư Đức Tân là “Tiểu Vân Tử”, ra ngoài không ai không gọi môt tiếng Vân công công.
Nhắc nhở hai người xong, Thường Lưu nhanh chóng đi lên tiếp đón: “Hôm nay mặt trời lớn, Vân công công sao lại đến đây?”
Ỷ Trúc Trai đang được lòng thánh, Tiểu Vân Tử nhìn đĩa thức ăn, lập tức cười nói: “Đương nhiên là có chuyện tốt, chờ nhận thưởng cho Quý nhân nhà ngươi đi.”
Nói xong, hắn quay sáng nói với Cố thị: “Hoàng Thượng có thưởng, Ngu quý nhân đoan trang thuần lương, tuân theo quy tắc, thưởng một ngọc như ý, một đôi ngọc bội bạch liên, một bộ sưu tập danh sơn. Chương Bảo Lâm phẩm hạnh hiền hậu, thưởng một ngọc như ý, một cặp bình hoa thanh hoa hai tai ôm nguyệt bình.”
Trong lòng nhóm người Cố thị vui mừng, hành lễ nói: “Tạ Hoàng Thượng ban thưởng.”
Tiểu Vân Tử cười tủm tỉm nói: “Hai vị phu nhân xin đứng lên, ban thưởng đã đưa đến rồi, nô tài quay về phục mệnh.”
Thường Lưu nói: “Tiểu chủ mà biết sẽ vui vẻ biết bao.”
“Quý nhân vui mừng, Hoàng Thường cũng thấy vui.” Tiểu Vân Tử không nói thêm nữa, hắn ta còn việc phải làm nên lập tức dẫn người rời đi.
Thường Lưu ở lại thu xếp đồ vật ổn thỏa, Chương phu nhân đều thấy hết. Hạ nhân bên dưới cũng thân thiết hòa thuận như thế, điều này có thể thấy được địa vị của Quý nhân.
Không so sánh được.
Trong lòng Chương phu nhân thở dài, nhìn qua Cố thị. Hai người đều có tài quản gia, quen nhìn bộ dáng hạ nhân. Mày Cố thị giãn ra, trong lòng cũng an tâm nhiều.
Hai người đều tự lên xe ngựa của mình chậm rãi về nhà. Thương Lưu dẫn người trở về Ỷ Trúc Trai, chưa kịp uống ngụm trà đã đến bẩm báo lại với Ngu Lệnh Phi.
Cố thị vừa đi, Ngu Lệnh Phi lưu luyến khôn nguôi, nhưng Cố thị được vào cung đã là ân huệ lớn, nàng nên cảm thấy hài lòng.
Chỉ cần dỗ ngọt khiến Hoàng Thượng vui vẻ, làm việc khiến y hài lòng, Cố thị còn có thể vào cung.
Một khi có hi vọng trong cuộc sống sẽ cảm thấy khác biệt.
Ngu Lệnh Phi đã bắt đầu suy nghĩ nên làm thế để lấy lòng Hoàng Thượng, phải làm y biết được Cố thị quan trọng với nàng như thế nào. Tốt nhất là đừng thưởng cho nàng những đồ dùng không hết, mà cho Cố thị vào cung. Bà đến còn khiến nàng vui vẻ hơn so với nhận được hộp trang sức.
Thường Lưu tiến vào, hành lễ nói: “Bẩm Quý nhân, phu nhân đã ngồi xe ngựa quay về Bá phủ, mọi việc đều ổn thỏa.”
“Ừm.” Ngu Lệnh Phi đáp lời, định sai Đại Lục thưởng cho hắn.
“Còn có một chuyện, Hoàng Thượng sai Vân công ban thưởng cho các vị phu nhân.” Thường Lưu thuật lại chuyện ban thưởng.
Ngu Lện Phi ngoài ý muốn đứng lên, tóc mai buông xuống vai, lộ ra dáng vẻ lười biếng nhu mì: “Hoàng Thượng có lòng rồi.”
Nàng hồi tưởng lại, cười nói: “Cái khác không nói, bộ sưu tập kia đúng là khó có được, nhẹ nhàng thanh thoát, còn lưu lại hương thơm, phụ thân nhất định sẽ thích.”
“Ngươi làm việc gọn gàng, thưởng.” Ngu Lệnh Phi vừa dứt lời, Đaị Lục đã đi lấy bạc thưởng về.
“Tạ ơn tiểu chủ ban thưởng.” Thường Lưu hành lễ, ban thưởng là phụ, làm việc khiến chủ tử hài lòng sau này sẽ còn nhận nhiều chỗ tốt hơn.
Thường Lưu nhận thưởng rồi lui ra ngoài, Ngu Lệnh Phi chợt nhớ ra: Thường Lưu có thưởng, Hoàng Thượng có biểu hiện càng tốt hơn vậy cũng có phải là nên “Thưởng”?
Nhưng Hoàng Thượng thiếu cái gì nhỉ?
Hết thảy nàng có đều là y ban cho.
Ngu Lệnh Phi ngẫm nghĩ, thấy đĩa anh đào mới ở trên bàn đã nảy ra ý tưởng.
Sau khi sai Tuyết Thanh đi tìm đồ vật nàng muốn, nàng lập tức trang điểm thay y phục, dẫn theo Giang ma ma đi đến Dưỡng Tâm Điện.
Lư Đức Tân không ngờ sẽ gặp Ngu Quý Nhân, suy nghĩ cẩn thận lại, trừ khi Hoàng Thượng cho gọi Quý nhân đến, Quý nhân thường ngày cũng sẽ không đến nơi này, đây là lần đầu nàng chủ động đến Dưỡng Tâm Điện để hầu hạ.
“Quý nhân đến thật đúng lúc, Hoàng Thượng vừa nghỉ trưa dậy, nô tài lập tức đi thông báo.”
“Làm phiền công công.”
Lư Đức Tần vào một lát rồi đi ra, cười nói: “Hoàng Thượng cho mời người vào trong.”
Ngu Lệnh Phi dẫn theo Giang ma ma đi vào trong, liếc mắt nhìn qua Yến Lan đang phê sổ con, trong lòng thầm than hoàng đế đúng là khó làm, phê duyệt tấu chương mãi không xong thật tra tấn người.
Yến Lan cúi đầu nên Ngu Lệnh Phi không nhìn rõ biểu cảm, nhưng lại thấy rõ khớp xương tay y còn rõ ràng hơn khi cầm tấu chương. Khi y phê duyệt tấu chương cũng không uy nghiêm như lúc đông người mà lộ ra vẻ nhàn nhã bình thản, toát ra khí chất tôn quý bẩm sinh.
Cùng với vẻ u ám kéo dài, luôn khiến người khác cảm thấy kinh sợ.
Ngu Lệnh Phi chưa tận mắt nhìn thấy một mặt tàn nhẫn của y bao giờ, hiện lại quen với khí thế này rồi nên không cảm thấy sợ, càng nhìn càng thấy dung mạo y tuấn mỹ.
Ngẫm lại những lời đồn trong dân gian, sao lại không có cái nào nhắc đến dáng vẻ phong độ của Hoàng Thượng.
Ngu Lệnh Phi không nghĩ nhiều nữa, bước lên hành lễ.
“Bệ hạ vạn phúc kim an.” Ngu Lệnh Phi khom người.
“Đứng lên.”
Yến Lan nói rồi mới ngẩng đầu lên, giọng điệu đầy thâm ý: “Ái phi nhớ trẫm sao?”
Ngu Lệnh Phi thầm mắng y ngày càng không đứng đắn, ngọt ngào nói: “Thần thiếp nhớ đến thức ăn lúc trước được nếm qua, lại nghĩ đến bệ hạ vất vả vì quốc sự nên đặc biệt mang đến cho bệ hạ thưởng thức.”
Lúc này ánh mắt Yến Lan mới dời ra khỏi người nàng, thấy Giang ma ma bưng một khay gỗ đỏ: “Vậy bưng qua đây.”
“Vâng.”
Giang ma ma bước từng bước nhỏ tiến đến trước, đặt khay thức ăn xuống bàn.
Là một chén lưu ly chứa đầy anh đào và một chiếc nồi vàng đựng kem phô mai.
Anh đào đỏ mọng, ngọc lưu ly trong veo, phô mai trắng ngà đẹp mắt.
“Trông rất đẹp, nhưng có gì đặc biệt sao?” Yến Lan gõ bàn, nhìn nàng.
Giang ma ma đã sớm lui ra ngoài, Ngu Lệnh Phi tiến về trước, ngồi xuống cạnh Yến Lan.
“Hoàng Thượng nhìn kỹ một chút, anh đào này đã được lấy hạt ra.” Ngu Lệnh Phi nói, tay cầm lấy nồi vàng rưới phô mai lên thịt anh đào từng chút một như rưới nước sốt.
Động tác nàng thong thả, ngón tay cong lên như hoa lan nở rộ, động tác đơn giản nhưng đẹp đẽ.
Dưới thao tác của nàng, lớp phô mai béo ngậy phủ lên che hết sắc tươi của anh đào, lại theo khe hở chảy xuống.
Ánh mắt Yến Lan tối dần.
Một nồi phô mai rất nhanh đã đổ hết, Ngu Lệnh Phi đặt nồi vàng xuống, cầm muỗng vàng bên cạnh, lấy lòng nói: “Hoàng Thượng mau dùng thử, anh đào này thiếp đã nếm thử, rất thơm ngon, thêm phô mai thì càng ngon hơn.”
Nàng mong chờ nhìn Yến Lan.
Nàng thân ở trong cung không có của cải gì, cũng chỉ có thể làm vài món mới lạ để đổi lấy sự vui vẻ của Hoàng Thượng.
Đây là cách ăn thịnh hành ở phương Nam, nhưng qua hai ba năm sau mới truyền đến thượng kinh, bây giờ nàng đã dùng để mượn hoa hiến phật.
Yến Lan hồi lâu vẫn không động, trong lòng Ngu Lệnh Phi có chút không yên.
“Nhưng Hoàng Thượng không thích đồ ngọt…” Ngu Lệnh Phi do dự nói.
Yến Lan cảm thấy đôi môi khép hở kia còn đỏ mọng hơn anh đào, chà xát ngón tay, không kìm lòng được, trực tiếp vươn tay nâng cằm trắng nõn của nàng lên.
Ngón tay y vuốt ve đôi môi đỏ mọng, dùng chút sức cảm nhận sự mềm mại ở tay, giọng nói cũng trở nên khàn khàn:
“Theo trẫm thấy, ái phi còn thơm ngọt hơn phô mai anh đào.”