Doanh Nương quả thực có dáng vẻ dịu dàng, làm việc có nề nếp, khiến lão phu nhân vui vẻ, sau này người thiếp nào của Hứa Anh Khuyết cũng mạnh mẽ hơn nàng.
Ngu Lệnh Phi nhìn Doanh Nương sinh hạ đứa con đầu lòng cho Hứa Anh Khuyết, nhìn Doanh Nương mua chuộc người ở phòng bếp hạ dược mình, lại nhìn Doanh Nương mẫu bằng tử quý được nhẹ nhàng bỏ qua chuyện đó.
Ngay lúc đó An Tây Bá làm Thánh Thượng tức giận bị tước tước vị, toàn gia trở thành dân thường, cả nhà phải chuyển về nhà cũ.
Sau khi mất đi chỗ dựa nhà mẹ đẻ, Cố thị tự mình tới cửa muốn gặp Ngu Lệnh Phi cũng bị khách khí đuổi đi.
Cuối cùng vì phòng ngừa Thánh Thượng âm tình bất định giận chó đánh mèo lên Hứa Anh Khuyết, ảnh hưởng đến hưng thịnh của Hứa gia, Hứa lão phu nhân tự mình làm chủ đưa Ngu Lệnh Phi đến thôn trang ở, không để ý tới nữa.
Hứa Anh Khuyết đối với nàng có yêu, lại cũng chỉ là yêu nàng đánh đàn thêu hoa, yêu diện mạo hiếm gặp của nàng.
Hắn đối với Doanh Nương có tình nghĩa, đối với những thiếp thất sau này có thương tiếc, tâm ý của hắn, thật sự không đáng một xu.
Mà ở kiếp đầu tiên Ngu Lệnh Phi lại trong vô vọng chọn thắt cổ tự vẫn —— lúc này Ngu Lệnh Phi bình tĩnh mà nhìn một “bản thân” khác yếu đuối tìm chết, thương hại trong mắt càng nhiều.
Sau khi chết, mới là ác mộng chân chính.
Nàng sống lại, lần trọng sinh này vừa đúng lúc Hứa Anh Khuyết cầu hôn mình.
Ở kiếp thứ hai Ngu Lệnh Phi không hề động tâm với Hứa Anh Khuyết, lúc Cố thị hỏi đến thì lập tức cự tuyệt. Nhưng bởi vì Hứa Anh Khuyết thuyết phục lão Hầu gia Trường Nhạc hầu đích thân tới cầu hôn, tổ phụ lập tức đồng ý.
Sau khi Ngu Lệnh Phi biết được thì khóc nháo không muốn gả, lại nói không được nguyên do, bị tổ phụ giận mắng: “Quả thực hồ nháo”.
Tuy cha mẹ yêu thương nàng, nhưng lão bá gia nói bọn họ cũng không thể không nghe, nhìn thấy Hứa Anh Khuyết cũng được xem là rể hiền, liền khuyên nàng thuận theo.
Việc hôn nhân trở thành kết cục đã định, sau khi Ngu Lệnh Phi gả đến Trường Nhạc Hầu phủ xử sự công bằng, cật lực lấy lòng bà bà, lại tìm thấy Doanh Nương trước, tìm cho nàng ta một người để gả đi, có thể nói là mọi chuyện thoả đáng, cả nhà khen ngợi.
Nhưng không có Doanh Nương, người mới vẫn nườm nượp vào phủ, có người nàng quen thuộc, cũng có người đời trước nàng chưa từng thấy qua, Ngu Lệnh Phi đối với Hứa Anh Khuyết đã chẳng còn chút tình ý nào, tạm thời xem như chăn dê mà nuôi dưỡng thiếp của hắn, đề phòng thủ đoạn ngầm. Lại căn cứ vào những thứ đã chứng kiến ở kiếp trước dặn dò An Tây Bá phủ hành sự, tránh được nhiều tình thế chắc chắn phải chết.
Nhưng cũng chỉ sống lâu hơn kiếp đầu tiên hai năm, An Tây Bá phủ lại một lần nữa bị Thánh Thượng ghét bỏ, phế đi tước vị, theo sau đó, Ngu Lệnh Phi kiếp thứ hai cũng kết thúc thảm đạm. Nàng thậm chí không biết cuối cùng kết cục của mình do ai gây ra, cũng có thể là quá nhiều người mong nàng chết.
Ngu Lệnh Phi sống đến đây thật sự đã đủ rồi, hai kiếp làm người đều không thắng được cục diện, nàng cười bản thân ngu dốt, cười một hồi, lại sống kiếp thứ ba.
Bất kể ba bốn năm, hay là sáu bảy tám, bất kể là Hứa Anh Khuyết, hay là gả cho người khác, nàng cũng không thể ở lại thế gian này tham sống sợ chết.
Ngu Lệnh Phi nhìn bản thân hết lần này đến lần khác chết đi rồi sống lại, ánh mắt thiếu nữ từ kinh hỉ lúc đầu, về sau trở nên bình tĩnh, cuối cùng chết lặng. Nàng run rẩy vươn tay về phía đôi mắt đã mất đi sức sống kia, lại thấy bóng dáng thiếu nữ vỡ ra trước đầu ngón tay mình, tan thành nhiều mảnh.
Cặp mắt đào hoa phủ đầy tử khí nổi bồng bềnh trong không trung, nhìm chằm chằm nàng, quái dị đến đáng sợ.
Ngu Lệnh Phi bỗng dưng cười.
“Phật nói lục đạo luân hồi, lại vây ta cô đơn ở nơi này, không gặp ma quỷ, không vào địa ngục, sống như một quái vật giữa đất trời.”
Ngu Lệnh Phi nói xong câu đó, liền bị hắc ám ném khỏi giấc mơ trốn tránh nhân thế, nằm trên giường từ từ tỉnh lại.
Tuyết Thanh trông coi nàng thấy nàng tỉnh, liền buông chuỗi ngọc chưa lau xong trên tay xuống tiến đến đón: “Đã lâu rồi tiểu thư không ngủ sâu như vậy, có lẽ bệnh cũng sắp khỏi rồi.”
Ngu Lệnh Phi chớp hàng mi, nếu người khác biết được giấc mơ của nàng, còn sẽ cho rằng nàng chìm sâu vào hương vị ngọt ngào sao. Nàng không nói gì, với nàng mà nói, nàng giống như con hát du tẩu trên sân khấu kịch hồng trần, thói quen che giấu bản thân kỳ lạ đã trở thành thói quen dung nhập cốt tủy. Mặc dù người bên cạnh có ôn nhu thế nào, cũng không dám để cho bọn họ cảm thấy mình khác lạ.
Ngu Lệnh Phi đưa tay ra để Tuyết Thanh đỡ mình dậy, nàng ngủ quá lâu rồi, hơi choáng váng, tóc mây hơi tản, vài sợi tóc mai bên má hơi rối làm bật lên vài phần phong tình không thuộc về thiếu nữ, Tuyết Thanh ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, đỡ tiểu thư ngồi dậy.
“Nằm lâu trên giường cũng lười nhác, chi bằng đi lại một chút.”
“Vâng.” Tuyết Thanh phân phó cho hai tiểu nha hoàn Kim Hạm, Kim Hạ đi chuẩn bị.
Kim Hạ bưng thau đồng tiến vào, Tuyết Thanh hầu hạ Ngu Lệnh Phi rửa mặt chải đầu, nói: “Mấy ngày nay hải đường vừa nở, làm người yêu thích.”
“Vậy thì đi thưởng hoa.” Ngu Lệnh Phi thuận theo nàng nói, trong lòng lại biết không thể làm được.
“Tóc tiểu thư thật mượt.” Tuyết Thanh vuốt ve một lọn tóc trong tay khen.
Ngu Lệnh Phi cười nhạt, nhìn Tuyết Thanh trong gương lưu loát búi tóc cho mình, chọn bốn cây trâm bạc hồ điệp cài tóc, hai bên điểm hai chuỗi trâm hoa ngọc nhỏ xinh đáng yêu. Kim Hạm lấy khuyên tai vàng có hạt châu rũ xuống đưa qua, Tuyết Thanh thấy cũng hợp, liền đeo lên cho Ngu Lệnh Phi. Hạt châu kia là đá mắt mèo, hai viên nho nhỏ sáng long lanh, lộ ra gương mặt trắng nõn của Ngu Lệnh Phi thêm hai phần.
Thời gian Kim Hạm hầu hạ Ngu Lệnh Phi ngắn ngủi, ở bên cạnh nhìn đến ngây người, chỉ cảm thấy cô nương nhà mình giống như lưu ly bạch ngọc, lại phảng phất bầu trời đầy tuyết, chạm vào một cái sẽ làm bẩn, xinh đẹp thanh thuần.
Một loạt tiếng bước chân làm nàng bừng tỉnh, ra là Đại Lục trở về, thấy Ngu Lệnh Phi đã trang điểm mới nói: “Phu nhân vừa mới phái Thái Hồ tỷ tỷ tới, nói là muốn đi Vinh Huyên Viện dùng cơm, nếu tiểu thư nếu có thể dậy cũng nên qua đó.”
Vinh Huyên Viện là viện của lão phu nhân, lão bá gia, đây là có ý muốn người một nhà cùng dùng gia yến.
“Vừa khéo tiểu thư đã dậy, nếu không thì thiếu mất một người đẹp rồi.” Tuyết Thanh nói.
Ngu Lệnh Phi cũng không phản bác: “Cũng thật không đúng lúc.”
Lão phu nhân thích tiểu bối mặc đồ rực rỡ, Tuyết Thanh liền chọn cho Ngu Lệnh Phi một bộ áo váy phần trên có hoa văn màu vàng cam, váy thêu hoa thạch lựu màu hồng, sợ ra cửa gặp gió, lại phủ thêm áo choàng lông thêu hoa sen.
Da Ngu Lệnh Phi trắng trẻo, mặc xiêm y thế này càng tôn lên làn da của nàng. Nàng vừa mới đến Vinh Huyên viện lão phu nhân liền kéo tay nàng lại khen, chờ mọi người đến đông đủ liền bắt đầu gia yến.
Đều là người trong nhà nên chỉ dùng bình phong ngăn cách nam nữ hai bên, khẩu vị của Ngu Lệnh Phi không được tốt, nếm vài miếng thịt gà đã lột da, những món còn lại thì ăn mỗi thứ một chút.
Đột nhiên gọi cả nhà tới Vinh Huyên Viện, trừ vài người đã biết trước ra, những người còn lại cũng có chút thắc mắc.
Sau khi dùng xong gia yến, mọi người lại chuyển qua phòng khách của Đông Khóa Viện để nghị sự.
Đến lúc này Ngu Lệnh Phi mới nhìn thấy phụ thân của mình Ngu Thừa Cảnh, Ngu nhị gia để râu ngắn, tuổi trung niên nhưng phong thái vẫn nhanh nhẹn, khi nhìn thấy nữ nhi thì mặt đầy quan tâm.
Vành mắt Ngu Lệnh Phi nóng lên, nhưng vẫn cười ngọt ngào để phụ thân yên tâm.
Sau khi Lão phu nhân và Lão bá gia ngồi xuống, Ngu Lệnh Phi cũng đỡ Cố thị ngồi xuống, còn mình thì đứng sau lưng Cố thị.
Lão phu nhân nhìn mấy cháu gái của mình, cười nói: “Hôm nay nghị sự đáng lẽ không để các con tham dự, nhưng tổ phụ các con lại nói, đã là nghị sự, sao đương sự có thể không có mặt?”
Lão bá gia đang ngồi đùa nghịch cái bạch ngọc như ý, như ý kia lớn bằng bàn tay, trông rất tinh xảo, sự chú ý của lão bá gia dường như đều đặt trên vật đó, không nghe thấy thê tử nói gì.
Mọi người cũng đã quen việc nghe mình lão phu nhân nói, Ngu gia chia ba phòng, phòng nào cũng có nữ nhi, vừa nghe có quan hệ với kiều nữ nhà mình thì đều để tâm tới.
Đến nỗi mấy đương sự ——
Ngu Lệnh Phi nhìn sang, Ngu Lệnh Sơ đại phòng sắc mặt bình tĩnh, chắc là đã sớm nghe tin từ mẫu thân mình, Ngu Lệnh Mạn tam phòng trông khẩn trương hơn nhiều, vò khăn thêu nhìn chằm chằm lão phu nhân. Mẫu thân của nàng ta, Tam phu nhân Phùng thị ánh mắt quét qua người Ngu Lệnh Sơ và nàng, ánh mắt thật sắc bén, trông như muốn lột cái gì đó trên người các nàng xuống vậy.
Đại phu nhân Hứa thị đặt chén trà xuống, nói: “Việc này không phiền mẫu thân mệt nhọc, cứ để con nói. Là chất nhi của ta đưa tin tới, trong cung muốn tuyển tú, ý chỉ ước chừng nửa tuần nữa sẽ ban xuống.”
Có một tiếng kinh hô nho nhỏ phát ra, là Ngu Lệnh Mạn, sắc mặt nàng ta trắng bệch hỏi: “Ý của bá mẫu là —— muốn chúng con vào cung sao?”
Còn không đợi Hứa thị trả lời, Phùng thị liền nhanh chóng cắt ngang: “Đứa nhỏ này nói bậy gì thế! Trên con còn có hai tỷ tỷ, muốn vào cung cũng không tới phiên con!”
Hứa thị khựng lại, nhìn về phía lão phu nhân.
Lão phu nhân nâng mí mắt lên nhìn về phía Phùng thị: “Lệnh Mạn đầu năm đã nghị thân cùng tiểu tử Lâm gia rồi, chỉ đợi hạ sính.”
“Còn có Lệnh Phi.” Phùng thị lập tức tiếp lời: “Bên ngoài ai chẳng biết đến mỹ danh của Lệnh Phi, nàng còn có danh hiệu Trường An song thù*, nàng nên vào cung.”
* 姝: người con gái đẹp.
Cố thị tính tình tốt nhưng nghe thấy câu này cũng giận dữ: “Lời này của ngươi là có ý gì? Cái gì gọi là ‘nàng nên vào cung’?!”
Phùng thị cũng không xé rách da mặt, ngượng ngùng nói: “Ta nói cũng không sai mà……”
Ngu tam gia mặt đỏ lên, nhìn Phùng thị nghẹn nửa ngày mới nói được một câu: “Bà nói ít một câu đi.”
Phùng thị cười mỉa, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Ngu tam gia, trừng đến độ hắn cúi đầu thấp xuống.
Mắt lão phu nhân lướt qua Phùng thị, lại nhìn Ngu Lệnh Mạn cắn môi đầy vẻ không muốn, cuối cùng rơi xuống trên người Ngu Lệnh Phi.
Những người có trong phòng này thần sắc đều bất đồng, đại phòng thấy chuyện không liên quan đến mình thì an an ổn ổn, nhị phòng thì cha mẹ của nàng mặt trầm như nước, người của tam phòng thì náo nhiệt khẩn trương, chỉ có Ngu Lệnh Phi vẫn đứng đoan trang, như là căn bản không nghe thấy lời Phùng thị nói sắc mặt như thường, tuy bệnh nặng mới khỏi hơi ốm yếu, nhưng vẫn đẹp động lòng người.
Lão phu nhân tán thưởng trong lòng, ngoài mặt nói: “Ngươi cũng quá nóng ruột rồi, làm trò trước mặt tiểu bối cũng không thấy xấu hổ.” Đây là nói Phùng thị, lão phu nhân vẫn luôn ôn hòa, lời này đã coi là nặng nề: “Hôm nay các ngươi là đương sự, có thể tự mình làm chủ, không phải tất cả đều ở đây sao? Chính là muốn hỏi ý của các ngươi.”
“Nếu như không muốn cũng không ai ép buộc các ngươi, chỉ là cách tránh tuyển tú này, các ngươi đã nhắm được mối nào chưa?”
Phùng thị lanh mồm lanh miệng, nhưng trong chốc lát bảo bà ta tìm con rể thì biết đi đâu để tìm, cái này muốn cũng không có biện pháp, dưới ánh mắt cầu xin của nữ nhi thì lập tức suy tư.
Cố thị cố nén khó chịu trong lòng xuống, nói: “Hôm nay đại tẩu có cùng con bàn về việc hôn nhân, con cùng với lão gia đã thương lượng qua, thật ra cảm thấy tốt hơn so với tất cả những người trước đó, đang muốn để phụ thân, mẫu thân xem một chút.”
Lão phu nhân hứng thú: “Vậy sao? Là người nào?”
“Đích trưởng tử Trường Nhạc Hầu phủ, Hứa Anh Khuyết.”
Lời Cố thị vừa nói ra, Hứa thị cười nhấp chén trà, cảm thấy bản thân cũng không phụ gửi gắm.
Lão bá gia vẫn luôn tự đắc nghe thế thì ngẩng đầu lên nhìn Ngu Lệnh Phi, tán thưởng: “Tiểu tử kia miễn cưỡng cũng xem như xứng đôi với nha đầu Lệnh Phi.”
Lão phu nhân liếc ông ấy một cái: “Hứa Anh Khuyết phẩm mạo phi phàm, chỉ là Trường Nhạc Hầu phủ ——”
Giống với Cố thị, lão phu nhân cũng am hiểu đạo lý khi quý gia cưới con dâu, để ý thái độ những người khác trong Hứa gia.
“Đặt ở tình hình trước mắt, cũng là nhân duyên hiếm gặp, những việc nhỏ không đáng kể thì bỏ qua, nhân dịp này chúng ta chỉ dạy Lệnh Phi nhiều chút là được.”
Ngu gia tuy có một lão bá gia hồ đồ nhưng gia phong nghiêm cẩn, hôm nay ở trước mặt cô nương chưa gả nói đến việc hôn nhân, mặt Ngu Lệnh Sơ và Ngu Lệnh Mạn mặt đều đỏ lên, cúi đầu lãng tránh.
Chỉ có Ngu Lệnh Phi, vẻ mặt vẫn bình thường, quá mức bình tĩnh.
Cố thị vừa nói xong liền lo lắng nhìn về phía nữ nhi, lại thấy dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, còn chưa nghĩ ra là lạ ở đâu thì thấy nữ nhi luôn ngoan ngoãn nghe lời lại đi đến giữa phòng khách quỳ xuống.
“Lệnh Phi không muốn gả.”