" Bé An bị làm sao vậy?"
" Cậu ấy mệt, không có việc gì đâu"
" Vậy được, bé An nhỏ nhắn như vậy, đi lại cả buổi chắc cũng mệt rồi. Đỡ em ấy xuống đi!"
An Nguyên Nguyên nghe thấy giọng nói thì thầm thì thầm, " Ưm~~~" một cái, vòng tay qua cổ Châu Vi Vũ ôm chặt, vùi đầu vào vai người ta tiếp tục say ngủ. Mọi người xung quanh đều không thấy gì hết nha, cũng không nghe thấy bé An vừa kêu cái gì nha, mặt đỏ mắt giật là do nắng hơi chói thôi à. Thề đó, phải tin.
Châu Vi Vũ ra hiệu cho cô An một cái, khẽ giọng gọi " An An...bé An. Dậy đi nào"
" An An cậu dậy đi.....Nguyên Nguyên"
An Nguyên Nguyên lập tức mở bừng mắt trừng trừng đôi mắt ngái ngủ với cái má hồng hồng về phía Châu Vi Vũ.
" Nguyên Nguyên là để cậu gọi sao? Vớ vẩn, ai cho!"
" Được được, là tôi sai, tôi sai rồi lần sau sẽ xin phép cậu" Châu Vi Vũ hạ thấp người thả An Nguyên Nguyên xuống.
" Lại còn có lần sau?"
" Không có không có" Châu Vi Vũ khẽ cười.
Mẹ nó, mấy người show ân ái có thể nhìn xung quanh một chút không? Cả cái lớp 11A1 này có mấy người yêu đương, đa số đều là chó ế có được không? Chói mù mắt chó rồi, lại còn Nguyên Nguyên, lại còn hờn nhau. Châu Vi Vũ có bao giờ cười sao, hầu hết là mặt than đen ai dám thân hắn, từ khi An Nguyên Nguyên có biết Châu Vi Vũ cười nhiều bao nhiêu không? Xem kìa bóng hồng bay bay, trái tim tung tóe kìa úi giời cái bọn yêu đương.
Hai người trong mắt các bạn trong lớp bị âm thầm khinh bỉ một trận. Khinh bỉ thì khinh bỉ, chụp ảnh thì vẫn phải chụp, nhiệm vụ thiêng liêng và cao cả như vậy trong mọi hoàn cảnh đều không thể dừng được. Mấy con người cầm máy tự suy tưởng tương lai đi làm phóng viên là quá hợp lý, chắc chắn giàu to.
Set ảnh này quá chất lượng, đăng lên nhất định hút thêm người lọt hố, bạn lớp trường cần máy nháy nháy miệng cũng cười biến chất, Cao Tinh Thần ngẩng đầu nhìn trời, bệnh thần kinh có thể lan truyền sao?
______________________
An Nguyên Nguyên ngủ dậy, tâm tình liền nhẹ đi không ít, cậu cùng mọi người nướng thịt ăn uống hò hét chán mới ngồi ngoan một chỗ ôm balo của Châu Vi Vũ. Đi chơi có một ngày mà sao vác cái balo to vậy? An Nguyên Nguyên ngó ngó Châu Vi Vũ, thấy hắn không có ở đây liền len lén mở balo ra. Woaaaaaaa, toàn đồ ăn ngon nè, còn là vị dâu nha, lúc đầu An Nguyên Nguyên không hề thích cái sở thích này của nguyên chủ chỉ là lỡ ăn một cái phát hiện toàn đồ ngon sau đó liền nghiện luôn. Châu Vi Vũ chuẩn bị thật nhiều đồ ăn, còn có cả loại nhập ngoại nè, trời ơi đồ ăn của hãng này mỗi năm sản xuất ít lắm ó, cậu không có dám mua. Ư ư...cái này nhìn cũng ngon nữa, thật nhiều thật nhiều, có thể ăn hết không???
An Nguyên Nguyên hai mắt phát sáng blinh blinh, Châu Vi Vũ đứng ở xa, cố ý để bé An phát hiện ra, Châu Vi Vũ giơ điện thoại chụp, còn rất có tâm thêm vào hiệu ứng blinh blinh tai thỏ, nhìn thật cute. Cao Tinh Thần vô tình đi qua phía sau Châu Vi Vũ, lỡ liếc mắt một cái tâm sinh nghi hoặc với nhân thế, bệnh thần kinh có phải ai cũng có mà chỉ có cậu không có hay không????(⊙_⊙)
Châu Vi Vũ thỏa mãn chụp ảnh mới bắt đầu lặng im không một tiếng động đi đến đằng sau An Nguyên Nguyên, bạn nhỏ đang ăn bánh dâu bọc socola, bên má dính đầy vụn bánh, nhưng em bé nào kia thấy ăn ngon quá, mải ăn vẫn chưa có phát hiện ra. Châu Vi Vũ đứng ở đằng sau An Nguyên Nguyên, trong mắt toát lên....cưng chiều???
" Nguyên Nguyên "
Í~~~~~~~~~~, An Nguyên Nguyên hết hồn hà, làm cái gì mà đứng sau lưng người ta, An Nguyên Nguyên nhanh trí giấu gói bánh ra sau lưng.
Cao Tinh Thần vừa cúi đầu nhặt đồ ngẩng đầu lên thấy cảnh này. Bé An cậu có thể giấu ở chỗ khác mà cứ nhất thiết phải giấu sau lưng không, người ta đang đứng sau lưng cậu đó có biết không? Cao Tinh Thần mệt tâm, Đông Kha đâu rồi hả, tại sao lại không thấy Đông Kha làm bóng đèn với cậu à? Các người tò mò sao? Nếu mà đang tìm Đông Kha thì làm ơn ngó xuống gầm bàn, cái tên đang ôm chân bàn ngủ chảy dãi ra kia chính là Đông Kha, không cần cảm ơn, tạm biệt! Cao Tinh Thần tự giác bịt mắt tìm một gốc cây ngồi nghỉ, tuyệt đối đừng bắt cậu nhìn cảnh chói mù mắt chó nào nữa.
" Cái...cái này...tôi..."
" Tôi mua cho cậu đó"
" Thật sao? Toàn bộ là của tôi à" An Nguyên Nguyên lấp lánh lấp lánh.
Châu Vi Vũ bất đắc dĩ, ây hắn không có nỡ trêu bé yêu nha " Ừ"
" Yêu cậu chết đi được Vi Vũ " An Nguyên Nguyên cao giọng hò hét, ôm bao đồ ăn ăn đến híp mắt.
Cao Tinh Thần: Xin chào! Nghe thấy sao! Tôi đã nhắm mắt rồi mà, có thể điếc luôn không? Tại sao bất công với tôi như vậy??? ( Cao Tinh Thần đã nghe thấy An Nguyên Nguyên nói yêu Châu Vi Vũ:))
______________________
An Như Anh bắt đầu nhúng tay vào hắc đạo, cô chỉ là một học sinh cấp ba nhỏ bé, chúng nghĩ An Như Anh chẳng thể gây nên sóng gió gì trong cái giới này cả. Nhưng bọn họ đã sai, cô gái một thân đồ da đen bó sát, khuôn mặt sát khí, tóc đen tuyền ngắn ngang vai, mắt phượng tỏa ra ánh sáng lạnh băng. Trêи tay An Như Anh là một con dao quân sự đã qua cải tiến của cô, lưỡi dao luôn tiết ra thuốc tê liệt, chột dao có thể bắn ra tối đa ba mươi cây kim tẩm thuốc mê, đám người này, còn quá non nớt.
" Không phục? Hơn trăm người ở đây tao đã đánh bại hết rồi, tao nói chúng mày sớm biết thân biết phận không nghe cứ phải chọc vào giới hạn của tao."
Đám người nằm la liệt dưới đất bắt đầu run rẩy, một nữ sinh cấp ba không ngờ có thể trở nên đáng sợ như vậy.
" Phục hay không phục, cái tao muốn là tâm của chúng mày chứ không phải âm mưa phía sau mưa đồ lật đổ tao"
" Anh Anh, được rồi!". một giọng nữ khác nhẹ nhàng vang lên.
Đám người kia kinh sợ, lúc nãy không hề thấy xuất hiện nữ nhân này.
" Linh Linh, chị ra ngoài đi, ở đây không sạch sẽ..."
An Linh mặc trêи người bộ váy nhung đen tuyền, khuôn mặt vẫn vậy ôn nhu nhưng lại khiến người sợ hãi.
" Sống với em bao nhiêu năm rồi, một chút chuyện như này chẳng là gì cả. Như Anh, chị biết em bận tâm chuyện An An bị sát hại, nhưng mọi chuyện vãn chưa diễn ra, chị sẽ bảo vệ thằng bé, em cứ chuyên tâm làm việc của mình là được, nghe lời được không?
An Như Anh im lặng, nhưng An Linh biết cô đã đồng ý rồi. Từ khi hai người có được ký ức của kiếp trước, An Linh đã hỗ trợ An Như Anh xây dựng hệ thống tình báo này, bây giờ đã trêи phạm vi quốc gia rồi. Xây dựng năm năm, năm năm không ngừng nghỉ đều đã thành công bước đầu tiên.
An Như Anh kế thừa sự thông minh của cả mẹ và bố, các thiết bị công nghệ tiên tiến nhất qua tay cô sẽ càng trở nên vượt xa hơn bản gốc, Tổ chức đều sử dụng các loại thiết bị này để tiến hành nhiệm vụ, không có ai có thể tìm ra nguồn gốc, tra ra bọn họ, nhờ đó mà tổ chức càng phát triển lớn hơn trong thời gian ngắn như vậy. An Như Anh không yên tâm, cô cảm giác người giết em trai mình không phải tên kia nhưng đến cuối vẫn không tra được gì, đứa con kia đã bị kết án tử hình, hắn suốt quá trình gây án không hề liên hệ với ai mà vẫn thực hiện chót lọt được hơn mười vụ án, nếu không phải hắn là người thông minh vậy chính là sau lưng hắn có người. Cô vẫn luôn không tra được, nút thắt cứ như vậy kéo dài từ kiếp trước đến khi quay lại chấp niệm của cô vẫn như vậy. Kiếp trước khi An An cô mới bắt đầu lập nên tổ chức, tin tức chưa tuyệt đối, để mất rất nhiều manh mối, kiếp này nếu ông trời đã cho cô cơ hội, cô phải nhanh tay chặt đứt cơ hội của mọi chuyện. An An bình an một đời, cô mới có tâm yên ổn một đời. Đã cô phụ tấm lòng của An Linh một lần, kiếp này nhất định cô sẽ tổ chức một cái hôn lễ thật long trọng cho An Linh.
An Như Anh quay lại liếc nhìn đám người đang loạng choạng ngồi dậy, xoay xoay con dao trong tay, An Như Anh khẽ cười một cái hết sức hiền dịu " Hải ca, tôi đã rất tốt tính rồi, anh cũng nên tỏ thái độ chút nhỉ, Hải ca định lấy cái gì ra trao đổi đây? Bàn tay phải của mày nhé, hay là chân phải? À, chân giữa cũng được nha, tôi rất vui lòng"
Người được xưng Hải ca thân mình run rẩy " Cô tốt nhất đừng động vào tôi, nếu không....Aaaaaaa" Tiếng thét dài vang lên một cách thảm thiết, An Như Anh từ vị trí của mình phi con dao đâm thủng cánh tay Hải ca, ghim tay hắn lên tường.
" Vào đây, xử lý hết đám này cho tôi" An Như Anh vẫy vẫy đằng sau " Còn mày Hải ca, không phải mày muốn chơi trai sao, lại còn muốn chơi em tao? Mắng mày súc sinh thật là sỉ nhục súc sinh. Tao đây liền thành toàn cho mày vậy."
An Như Anh rút dao, một nhát đâm xuống chân giữa của gã, Hải ca hét lên đau đớn sau đó liền ngất đi. An Như Anh ngoắc ngoắc ngón tay, gọi một người lại. " Ném đến đó đi", người kia khẽ gật đầu.
Thành viên của tổ chức đều phải tuân theo quy định, ai cũng mang trêи mặt một chiếc mặt nạ da người giống hệt nhau, chỉ có số hiệu dưới mắt trái là khác nhau, theo thứ tự, các thành viên không thể nói chuyện với nhau, nếu nói chuyện âm thanh đều được biến đổi nhờ vòng cổ. Chỉ khi ra ngoài mới được phép sử dụng chính cơ thể thật của mình. Họ cũng không rõ tổ chức có bao nhiêu người, chỉ biết có rất nhiều rất nhiều người, mỗi tin tức dù lớn hay nhỏ đều có thể thu thập được đủ biết lưới tình báo này lớn như thế nào.
Nơi mà Hải ca bị đưa đến chính là một nhà giam trêи đảo, dành cho những con người phản bội tổ chức, những người phạm tội lớn và loại người như Hải ca đây- có mưu đồ bất chính với người thân của An Như Anh. Nhà giam nằm ở trêи một hòn đảo thuộc khu vực thường xuyên đối mặt với mưa giông bão lớn, cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài, những người bị đưa đến đây chỉ có thể tự sinh tự diệt, quanh hòn đảo này là vòng đai cá mập, muốn thoát ra ngoài là không thể nào. Người bị đưa đến đây phải sống một cuộc sống như thời đồ đá, đồ ăn phải tự kiếm, nhà phải tự dựng, không có dụng cụ, không có dao dìu, muốn làm cái gì, thì phải tùy vào vận may của người đó thôi, hòn đảo đủ lớn, sống sót hay không ai mà biết được.
_________________
Tác giả:
Bàn về độ tàn nhẫn thì An Như Anh hoàn toàn có điểm giống Âu Dương Thụy. Nói chung là ai có suy đoán gì về cái chết của " An Nguyên Nguyên " Thò bình luận nhá(◍•ᴗ•◍)