"Lão đại, đợt hàng kì này gặp chút trục trặc, bên phía giao dịch không cẩn thận để Interpol* nắm bắt được hành tung nên tạm thời chúng ta chưa thể nhận hàng được. ”- Trần Hoàng vừa nhận một cú điện thoại, nghe xong thì quay xuống báo cáo với Thiên Kỳ.
Hắn khẽ 'ừm' một tiếng, âm thanh từ tận yết hầu truyền đến, uy nghiêm mà lạnh nhạt: "Bảo bọn họ cẩn thận, đừng xung đột trực tiếp với đám cảnh sát."
"Dạ!"- Trần Hoàng quay lên nói vào điện thoại những lời của hắn.
(*) Interpol là tên gọi thường dùng của Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế (tiếng Anh: International Criminal Police anization), một tổ chức liên chính phủ thi hành luật quốc tế.
"Lão đại..."- Minh Triều vừa định thông báo gì thì bị hắn giơ tay cản lại, Thiên Kỳ lạnh giọng ra lệnh: "Chạy chậm lại."
Tài xế lặp tức làm theo, chiếc xe chạy chậm theo tốc độ người đi bộ, ánh mắt Thiên Kỳ đăm chiêu nhìn ra bên ngoài.
Tinh Nghiên bước đi chân trần trên con đường, vì vừa mưa lớn nên con đường này chưa kịp thoát nước, đôi chân nuột nà hòa lẫn vào dòng nước bên dưới, cô bận một chiếc quần sọt ngắn cùng chiếc áo phông trắng dài theo phong cách giấu quần. Cô vô định bước đi trong vô thức, thần thái như là lạnh nhạt lại như đang hờ hững, vạn vật xung quanh dường như không lọt vào mắt cô được, làn da nhờ chăm sóc kĩ mà đã trắng nõn nà như da em bé, một khung cảnh tinh khiết, tựa hồ không hề vương chút bụi trần nào hiện ra trước mắt khiến Thiên Kỳ dần bị thu hút bởi cô gái ngoài kia.
Chợt đầu mày chau lại khi nhì thấy người đang đi tới...
Thiên My? Nó tới đây làm gì? Thiên Kỳ ra lệnh dừng xe cách một quãng không xa, Minh Triều thấy vậy thì hỏi: "Lão đại, có cần gọi tiểu thư không?"
Thiên Kỳ quan sát tình hình bên ngoài, thấy Thiên My đẩy mạnh cô vào lề đường thì nói: "Không cần!"
Tinh Nghiên như một con búp bê hết pin, bị đẩy mạnh khiến suýt nữa là đứng không vững, đối với người cố tình gây sự này, cô thật sự không kiên nhẫn, Tinh Nghiên lạnh giọng: "Bây giờ tâm trạng tôi không tốt, tuyệt đối đừng đụng vào tôi."
Thiên My khoanh tay, bước tới từng bước, điệu bộ khinh khỉnh nói: "Bà cô đây muốn tìm cô để hành hạ giờ nào thì cô phải phụng bồi giờ đó, sao, phục vụ anh trai tôi đến không còn sức sao?"
"Cô nói lại lần nữa."- Tinh Nghiên đưa mắt nhìn Thiên My.
Thiên My nhếch môi khinh thường: "Tôi nói, cô là con điếm chỉ biết leo lên giường đàn ông kiếm chát, có nghe rõ không? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng đụng vào anh trai tôi, vậy mà tiện nhân như cô đúng là không có da mặt, chẳng biết nhục nhã là gì. Cô căn bản không bằng một góc chị dâu tôi."
Tinh Nghiên nhếch môi cười nhạt: "Cô đang giữ chồng cho chị dâu sao? Tôi có cảm giác cô rất giống người đang đi giữ chồng mình thì đúng hơn."- Tinh Nghiên vốn rất tức giận, nhưng khi nghe Thiên My nói câu cuối cùng thì muốn giận cũng không được, suy cho cùng con bé cũng vì cô mà thôi.
Thiên My nào biết đến suy nghĩ của cô, khi nghe Tinh Nghiên nói xong thì sắc mặt cô nàng lặp tức xanh mét, hừng hực lửa giận, nghiến răng vung tay về phía gương mặt nhỏ của đối phương.
Tay Thiên My chưa chạm được vào mặt người kia thì xảy ra chuyện khiến cô nàng không thể tin nỗi. Cổ tay cô bị một lực giữ chặt, cả người trong tích tắc bị ép vào tường thay thế vị trí của Tinh Nghiên. Cổ Thiên My bị cánh tay nhỏ kia ép chặt, cô nàng kinh ngạc cùng hoảng sợ nhìn người trước mặt, lại nghe âm thanh lanh lẽo có phần quen thuộc vang lên.
"Tôi nói rồi, sức chịu đựng của tôi có hạn, đừng khinh thường câu nói đó."
Sắc mặt Thiên My khó coi đến cực điểm, cô nàng dùng hết sức vùng ra nhưng sức của cô nàng căn bản không chút tác động đến Tinh Nghiên.
Tinh Nghiên không dư kiên nhẫn, cho dù có là đứa em cô thương yêu đi chăng nữa thì khi nó vượt quá ranh giới của cô thì Tinh Nghiên sẵn sàng động thủ. Đó chính là lý do người trong Tinh bang luôn e dè cô.
"Cô tưởng có được cái tên giống chị ấy thì có thể thay thế vị trí của chị ấy sao? Đừng có mơ!"-Thiên My phẫn hận nhìn cô.
Tinh Nghiên không nói gì, có một câu nói không hề sai, tranh cãi với một kẻ ngốc sẽ chứng minh cho hai kẻ ngốc. Cô quay đi, Thiên My bị buông ra thì tích cực hít thở, nói thật, ngoài chị dâu cô chưa từng thấy con gái mạnh như vậy. Vốn chỉ là đi ngang qua nhìn thấy Tinh Nghiên, lại nhớ đến việc tình thám báo lại là hôm qua anh trai và cô gái này gặp nhau ăn tối. Thiên My định qua cảnh cáo chút thôi, không ngờ...
Thiên Kỳ nhìn qua Minh Triều, cậu hiểu ý liền bước xuống xe, gọi một cuộc điện thoại ngắn sau đó đi sang qua chỗ Thiên My, cô nàng ngạc nhiên nhìn anh rồi lại nhìn xung quanh: "Anh ở đây vậy anh trai..."
"Ngài ấy vừa rời đi, tiểu thư mời!"- Minh Triều nghiêm túc chỉ tay về phía một chiếc xe riêng vừa chạy đến, Thiên My định hỏi gì nhưng lại thôi, cô không ngờ anh trai lại nhìn thấy cảnh này, nhưng có sao đâu, cô không làm sai gì cả.
Tinh Nghiên không biết mình đã đi bao xa, cô ngồi tại một trạm xe buýt, nhớ đến lúc nhỏ cha mẹ thương cô bao nhiêu, nhớ đến cảm giác hạnh phúc khi được gả cho người mình yêu thế nào, rồi đau lòng ra sao. Tất cả như hiện ra trước mắt.
Có những lúc con người ta là như vậy, sự tĩnh lặng vốn là mầm móng của cô đơn. Tinh Nghiên mệt quá, cô rất mệt mỏi lẫn thể xác và tâm hồn.
Tầm nhìn trở nên tối dần đi, cả thân thể vô lực ngã xuống. Trời lại mưa, ngày càng nặng hạt.