Trên ngọn đồi là cây cối che mất tầm nhìn, Tuấn Kiệt tập kích từ sau lưng người đang nhắm về phía chiếc xe đen kia chuẩn bị bắn, anh dứt khoát đá một cước, kẻ đó không kịp phòng bị mà té lăn ra đất. Bản lĩnh của một sát thủ, hắn ta nhanh chóng đứng lên đánh trả, Tuấn Kiệt nhanh nhẹn né tránh, dùng tay đánh mạnh vào bụng hắn ta, theo đà nhanh tay gỡ khăn đen che mặt tên đó xuống.
Trên xe, Tinh Nghiên vô lực dựa vào người Thiên Kỳ, vì cô mặt áo đen nên không thấy màu của máu, chỉ biết chiếc áo đã ước vì máu rồi hôn mê lúc nào cũng không hay.
Xe dừng lại, hắn bế cô xuống xông vào bệnh viện. Các y tá có mặt thấy vậy thì hoảng hốt chạy lại, Thiên Kỳ lạnh lùng nói: "Gọi toàn bộ bác sĩ ra đây."
Vị tiên sinh này, bác sĩ đang hội chuẩn..."- Một nam phụ tá chưa kịp nói hết thì Hữu Quân đã nắm lấy cổ áo cậu ta: "Lời Quách Diệp lão đại nói cậu nghe không rõ sao?"
"Quách Diệp Lão đại? Tôi nghe rõ, để tôi đi gọi bác sĩ..."- Nam phụ tá cả kinh nhìn người đàn ông trước mặt rồi cuồng quýt van nài.
"Có chuyện gì?"- Một âm thanh vang lên, dáng người phụ nữ trung niên trong bộ đồ bác sĩ bước đến. Bà dùng ánh mắt kì lạ nhìn qua Thiên Kỳ rồi không hỏi mà ra lệnh cho các y tá: "Đưa cô gái này vào phòng cấp cứu."
Các y tá nhanh chóng hỗ trợ Thiên Kỳ đưa Tinh Nghiên vào phòng.
"Sẽ không sao..."- Vị nữ bác sĩ kia định bước lên vỗ vai Thiên Kỳ thì hắn lại né tránh sang một bên. Bà chỉ lắc đầu thở dài một tiếng sau đó bước vào bên trong.
Hành lang dài nhu hòa hơn trong ánh đèn dịu nhẹ, tiếng chân gấp gáp của Dainel nghi trượng truyền đến, ông dẫn theo Kithy đến đây, tay cô ta bị băng một lớp vải trắng.
"Lão đại, ngài không nguy hiểm gì chứ? Tôi thật rất xin lỗi, tại Kithy nó quá mến mộ ngài nên mới hồ đồ..."- Daniel dè dặt nói.
Minh Triều đứng bên cạnh trầm giọng nói: "Lão đại không sao, người có sao là Tinh Nghiên tiểu thư, nếu lão đại mà có chuyện gì, hai cha con ông còn có thể đứng đây sao?"
Kithy không phục: "Gì mà cô ta có sao? Rõ ràng cô ta đánh tôi thành ra thế này cơ mà. Chắc là cô ta đang giả tạo để chiếm lòng thương của lão đại thôi."
"Kithy!"- Daniel gằn giọng răng đe: "Lão đại, Tinh Nghiên tiểu thư không sao chứ?"
Thiên Kỳ nãy giờ im lặng, đôi mắt chim ưng như muốn nhìn xuyên qua lớp cửa màu xanh, lãnh khốc nói: "Tốt nhất ông nên cầu trời cho cô ấy không sao, nếu Tinh Nghiên có chuyện gì, tôi nhất định lấy mạng hai người."
Kithy rùng mình một cái rồi chạy đến nắm lấy cánh tay Thiên Kỳ nũng nịu: "Đừng vậy mà... Thiên Kỳ..."
Thiên Kỳ vung tay khiến Kithy ngã mạnh xuống đất, quyết tuyệt nói: "Kithy, nếu cô không phải con gái, tôi đã cho cô vài bạt tai rồi."
Kithy hoảng sợ đến nỗi che miệng mình lại, Thiên Kỳ không dời mắt khỏi căn phòng nơi cô vừa được đưa vào, hắn không muốn cũng không cho phép Tinh Nghiên xảy ra chuyên gì, vừa nghĩ đến khả năng tay phải của cô sẽ không giữ được thì hắn không kìm được ý định phanh thây tên bắn lén kia ra.
Bốn tiếng trôi qua, ánh đèn bên trong tắt, vị nữ bác sĩ tháo khẩu trang bước ra, Thiên Kỳ lo lắng nhìn bà: "Cô ấy sao rồi?"
"Cánh tay có dấu hiệu chấn thương nặng, cũng may là còn cứu được, trong khoảng thời gian sắp tới bệnh nhân phải bó tay và không được làm việc nặng."- Nữ bác sĩ từ tốn nói. Ánh mắt bà nhìn Thiên Kỳ luôn nồng đậm nỗi buồn: "Thiên Kỳ, chúng ta đến phòng riêng nói chuyện đi."
Thiên Kỳ khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, hắn trực tiếp bước qua vị bác sĩ và đi vào bên trong, chỉ quăn lại một câu: "Quân, cậu đi đi."
Vị bác sĩ thở dài chán nản, Hữu Quân thấy vậy bước lên nhẹ giọng nói: "Dì Quyên..."
"Không sao, tôi quen rồi."- Nguyễn Tú Quyên cười thê lương, mắt bà nhìn qua cánh cửa kính, trong đó là đứa con trai của bà, Nguyễn Tú Quyên nói với Hữu Quân: "Đã lâu rồi tôi không thấy dáng vẻ lo được lo mất này của tiểu Kỳ."
Hữu Quân cũng đưa mắt nhìn vào bên trong: "Có lẽ... cô gái đó đã có vị trí trong lòng lão đại. Nhưng không hẳn là tình yêu."- Đối với anh em, nếu một người bị thương, thì chắc lão đại cũng lo lắng. Tóm lại, tuy rằng cậu không có tư cách phán xét chuyện của lão đại, như bản thân Hữu Quân cũng khó chấp nhận người nào ngoài thiếu phu nhân.
Tinh Nghiên cố gắng dùng một tay để ngồi dậy, quả thật vướng víu khó khăn hơn cô tưởng. Thiên Kỳ đi đến bên cạnh, không nói một lời giúp cô ngồi dậy.
"Cảm ơn."- Tinh Nghiên không nhìn hắn, giọng điệu có chút ngượng ngùng: "Thật ra tôi chỉ muốn đi tolet..."- Cô dừng lại một chút, phát hiện ánh mắt như chim ưng đang nhìn mình, Tinh Nghiên thầm mắng bản thân. Thật là, nói vậy chẳng phải muốn lão đại dẫn cô đi vệ sinh sao? Hắn sẽ tức giận bây giờ, trời ạ, mất mặt quá.
Đang lúc cô lúng túng thì cánh tay được đỡ lên, Tinh Nghiên ngây ngốc nhìn Thiên Kỳ, thấy vậy Thiên Kỳ cố tình hỏi: "Không phải muốn đi tolet sao?"
"Hả? À, đi tolet..."- Tinh Nghiên được cánh tay rắn chắc kia bao phũ, cả người cô tựa hẳn vào Thiên Kỳ. Đến trước cửa tolet hắn lại hỏi: "Tôi có cần vào dội nước giúp cô không?"
"Không cần..."- Tinh Nghiên dứt khoát trả lời.
Sau khi trở về giường, cô nhìn hắn: "Đám người đó là ai?"
Thiên Kỳ chỉnh lại chăn cho cô, bâng quơ đáp: "Khả năng lớn nhất là người của Samuel Jok."
Tinh Nghiên khó hiểu chau mày: "Samuel Jok? Không thể nào, Tuấn Kiệt cũng có mặt mà."
Thiên Kỳ xoa đầu cô, hành động này lộ ra bao nhiêu yêu chiều mà cả hắn cũng không biết: "Con trai của kẻ thù thì không thể tin tưởng. Cho nên, em tốt nhất là giữ bán kính trên 100m với cậu ta."
Tinh Nghiên định nói gì thì một hộ tá nam bước vào, cầm trên tay một kim tiêm thuốc an thần. Cậu ta lịch sự nói: "Tới giờ bệnh nhân nghĩ ngơi rồi."
Tinh Nghiên không nói gì, cô đưa tay cho cậu ta tiêm nhưng khi mũi kim gần đụng vào thịt thì Thiên Kỳ lên tiếng: "Khoan đã!"
Hộ tá nam không hiểu gì thì bị Thiên Kỳ giật lấy kim tim, rồi ra lệnh: "Cậu ra ngoài đi."
"Quách Diệp chủ tịch, đây là thuốc an thần, phải tiêm đúng vị trí nếu không sẽ ảnh hưởng đến hệ thần kinh..."- Hộ tá vừa sợ vừa khó xử nói.
"Nè, anh làm gì đó?"- Tinh Nghiên cũng khó hiểu vì hành động của anh.
"Ra ngoài!"- Sắc mặt Thiên Kỳ vẫn không thay đổi nhìn cậu ta khiến cậu ta xang mặt rời khỏi.
Tinh Nghiên nhìn Thiên Kỳ từng bước đi đến chỗ Tinh Nghiên, cô cảnh giác hỏi:
"Anh làm gì?"
Thiên Kỳ ngồi xuống cạnh giường, rất từ tốn nói' "Tiêm."
Tinh Nghiên giấu đi cánh tay mình: "Tôi muốn hộ tá tiêm, anh tiêm bậy bạ sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh gì đó."
Thiên Kỳ bất mãn, hắn không vừa mắt chút nào cái bộ dáng đỏ mặt lén nhìn Tinh Nghiên của tên hộ tá kia
"Tôi tiêm được"- Thiên Kỳ cầm kim tiêm nhìn cô.
"Anh không có kiến thức chuyên môn."- Tinh Nghiên quật cường.
"Tôi có tiêm cho tù nhân."- Những phản đồ hay nội gián đều được Thiên Kỳ tiêm cho mà, hắn cũng được tính là lão luyện rồi mới phải.
"Nhưng đó là thuốc độc."- Đùa sao? Tiêm vào để chết à?
"Đưa tay!"
"Không!"
"Nghe lời."
"Không!"
Thiên Kỳ nhếch môi có chút gì đó gian tà, hắn không nói một lời đứng lên lật úp người Tinh Nghiên lại một cách dễ dàng. Cô hoảng sợ hét: "Anh muốn làm gì?"
Thiên Kỳ thản nhiên nói: "Không phải muốn sợ chạm dây thần kinh sao? Ở dưới mông chắc ít dây thần kinh nhất."
Thiên Kỳ không đợi Tinh Nghiên trả lời, hắn tuột quần cô xuống, trực tiếp cắm vào.
Tinh Nghiên lắc mạnh đầu: "Không, á! Đau..."- Tuy Tinh Nghiên không xem đau đớn ra gì nhưng không hiểu sao kim tiêm lạnh lẽo xuyên vào da thịt cũng không đáng sợ bằng ánh mắt đang nhìn chằm vào mông cô. Tinh Nghiên cảm nhận bàn tay Thiên Kỳ như có như không lướt qua da thịt mình. Tinh Nghiên sợ hãi lấy chăn che lại.
Thấy cô sợ như vậy, Thiên Kỳ chỉ biết cười khổ một tiếng, trước giờ hắn luôn tự hào vì khả năng kiềm chế của mình, khi nào hắn cần phụ nữ, điều đó luôn nằm trong kiểm soát của hắn. Khi hắn không cần thì cho dù phụ nữ có khỏa thân đứng trước mặt hắn cũng không động tâm, hắn muốn Quách Diệp Thiên Kỳ phải là người làm chủ tình thế.
Vậy mà...
Mặc dù Tinh Nghiên đã là người của hắn, nhưng khi nhìn thấy thân thể của cô, bờ mông trắng như bạch ngọc đó không khỏi làm hắn nảy sinh cảm giác quen thuộc. Mà Thiên Kỳ lại là gã đàn ông bản chất nguyên thủy nhất nên loại cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hắn không khó nhận ra, vật bên dưới hạ thân đã bắt đầu cử động. Lại cười khổ một tiếng.
"Nghiên, nếu không phải em đang bị thương, tôi thật sự không có lý do nhẫn nhịn như vậy."
Tinh Nghiên không hiểu nhìn hắn: "Gì cơ?"
Thiên Kỳ chật lưỡi một tiếng rồi nói: "Ngủ đi."
Thiên Kỳ thật không hiểu, rốt cuộc bản thân bị làm sao vậy? Sao lại mê luyến tư vị của cô như vậy? Không lẽ vì đã lâu hắn không đụng vào phụ nữ sao? Nói mới nhớ, kể từ đêm triền miên hôm đó với Tinh Nghiên, Thiên Kỳ chưa từng đụng cũng không còn hứng thú với bất kì phụ nữ nào, cho dù lúc đi làm việc luôn có nhiều người chủ động tiếp cận nhưng hắn lại luôn có cảm giác chán ghét. Thiên Kỳ nhận thức được, điều này rất đáng sợ.