“Mẹ kiếp, hình như bỏ hơi quá tay!” Nhìn cái hố to trước mặt, Triệu Tĩnh có chút đờ đẫn.
Hết cách, kiếp trước hắn là người thường, cùng lắm là thích coi mấy quyển sách đó đây, ngày lễ thì đốt pháo chúc mừng, thứ có uy lực nhất mà hắn từng thấy là pháo Đại Tây, nào từng chơi thử loại hàng cấm thuốc nổ đen này.
Nghĩ ngợi một lúc, trong lòng Triệu Tĩnh có chút hoảng, may mà mình lùi xa, bằng không chắc giờ đã đi đầu thai rồi.
Chân Trương Long mềm nhữn suýt không đứng vững, môi cứ va vào nhau: “Lão, lão gia, đó là thứ gì? Sao lại đáng sợ như vậy, vừa rồi là thần tiên nổi giận à?”
“Đúng... đúng đó! Là là là Thiên Lôi lão gia ngứa mắt việc chúng ta làm tiền khách nên nổi giận sao!”
Mọi người chung quanh tái mặt, Triệu Tĩnh nghe thế thì vờ bình tĩnh: “Nói vớ vẩn gì đó, cái này tên là thuốc nổ đen, sau này có thể dùng nổ núi đào đá, chậc, chậc, chậc, sức nổ này đúng là không phải dạng vừa”.
Lúc này Trương Long mới tin câu nói thứ kia có thể giết người của Triệu Tĩnh, cái hố kia đủ vùi ba người ấy chứ.
Đây cũng là lần đầu Triệu Tĩnh làm loại hàng cấm này, do không có kinh nghiệm, dù hắn biết công thức phối hợp cân đối nhưng vừa rồi dùng tới ba cân lưu huỳnh, thêm đồ vào hơi quá tay.
Nhưng hắn cũng coi như là trải đời, sau khi giật mình thì cũng nhanh chóng bình tĩnh, đồng thời trong lòng cũng dần sinh động.
Thuốc nổ đen này giúp mình giảm được bao nhiêu là thứ ấy chứ?
Nổ núi đào quặng thì tiện phải biết? Thậm chí còn có thể tạo ra ngành hàng lợi nhuận lớn nhất ngày lễ tết nữa.
Còn vì sao tạo đại pháo?
Triệu Tĩnh thật sự không muốn thử, ông đây đang ăn uống thoải mái, sống thảnh thơi thì chắc rảnh quá hay gì mà đi đánh nhau với người ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu lão gia cười toét mồm, sau đó triệu tập mọi người: “Tới đây, chuyện thuốc nổ đen này thì tuyệt đối không được, 1, 2, 3, 4... tuyệt đối không được để người thứ 17 biết, rõ chưa! Đây là bí mật của huyện chúng tai"
“Rối” Uy tín của Triệu Tĩnh thì không cần phải nói, không có hắn thì sẽ không có huyện Nguyên Giang ngày hôm nay nên mọi người đều gật đầu.
Nhìn cái hố to ở đất trồng rau, Triệu lão gia cảm thán, sau đó lại có chút hả hê: “Đúng là đồ tốt. Chậc chậc, tiếc mảnh đất bị huỷ hoại như thế, chẳng biết là của kẻ xui xẻo nào!”
Nhìn mảnh đất đã tan nát, Triệu Tĩnh cảm thấy được chút thú vị như khi bé chơi pháo đốt.
“À... lão gia!”, Trương Long do dự một chút rồi nói.
Triệu Tĩnh quay đầu cười hỏi: “Sao thế?”
“À... miếng đất hình như là của người đó!”, Trương Long cẩn thận nói ra.
Triệu Tĩnh: “...”
Của ta?