“Mẹ nó, ngươi nói thì dễ dàng lắm, sao ngươi không đi thử đi! Đám khốn nạn kia quả thực là vô nhân tính!”, Tiêu Huyền Sách nghe xong, thiếu chút nữa nhảy dựng lên bóp cổ Triệu Tĩnh đến chết, hôm nay hắn ta đã cảm thấy quá thiệt thòi.
Tiêu tiền để bị đánh!
Triệu Tĩnh ho khan hai tiếng: “Đây không phải là sự khó khăn trong dân gian mà ngươi muốn sao? Ăn mày cũng là nghề cũ của ngươi, ngươi nhìn xem, giữa đám ăn mày ngươi còn không sống nổi, vậy mà còn muốn mỗi ngày chạy ra khỏi cung để cải trang đi tuần sao?”
“Đây cũng mới là ăn mày thôi, còn những thứ lợi hại hơn ngươi còn chưa từng thấy đâu, tiểu tử”.
Tiêu Huyền Sách sửng sốt, rưng rưng nước mắt nhìn Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh dẫn theo đứa trẻ xui xẻo này, vừa đi vừa nói: “Trên thế giới này, trong mỗi quần thể đều có luật lệ và quy tắc sinh tồn riêng. Nếu không hiểu được những điều này, ngươi sẽ không thể sống sót được”.
“Rõ ràng họ đều là những kẻ ăn mày ở tầng lớp thấp nhất, nhưng lại thích bắt nạt bạn đồng hành của mình, ngươi có biết tại sao không?”
Tiêu Huyền Sách sửng sốt nói: “Tại sao?” “Bởi vì họ là những tên ăn mày”.
Triệu Tĩnh mỉm cười, như thể đã nói điều gì đó vô nghĩa: “Bọn họ đã quen với cuộc sống chỉ biết duỗi tay xin xỏ, nên không nghĩ đến việc thay đổi nó, khi người khác không cho, họ sẽ quay lại tìm kiếm những người yếu hơn bọn họ để cướp giật, đây cũng là một hình thức ăn mày trá hình”.
“Chỉ tính những tên ăn mày ở Triêu Dương Môn này cũng đã có vài trăm người, nếu họ có thể nghĩ đến việc thay đổi thì thậm chí chỉ đi thu phân từ nhà này sang nhà khác cũng có thể tự nuôi sống bản thân, nhưng họ không thể và không muốn, vì vậy họ chỉ có thể là những tên ăn mày”.
Triệu Tĩnh cười nghiền ngẫm: “Đây chỉ là một phần nhỏ của thiên hạ này, căn bản cũng không tính là khó khăn trong dân gian gì cả, ngươi sinh ra đã may mắn không cần phải lo lắng về cơm ăn, áo mặc. Vì vậy, ngươi chắc chắn không thể cảm nhận được, khi một người cực kỳ đói bụng, họ thật sự sẽ ăn thịt người!”
Tiêu Huyền Sách nuốt nước miếng, có chút sợ hãi nhìn Triệu Tĩnh: “Đáng sợ như vậy sao”.
“Hay là ta dẫn ngươi đi xem thử?”, Triệu Tĩnh cười nói.
“Quên đi, quên đi”. Hoàng tử điện hạ vội vàng lắc đầu.
Khi hai người đang đi, một ông lão từ trong góc đi ra, Triệu Tĩnh vừa nhìn đã nhận ra đây chính là người đánh xe đi theo Tiêu Linh Linh lúc trước, lập tức cảm thấy chột dạ nhìn về phía chân trời.
Lâm lão bất đắc dĩ nhìn hai người này: “Triệu đại nhân, điện hạ, bệ hạ đang đợi hai người ở Ngự Hoa Viên”.
Xong đời!
Trong đầu Triệu Tĩnh và Tiêu Huyền Sách xẹt qua hai chữ này.
Người đàn bà dũng mãnh đó rõ ràng đã biết chuyện!
Triệu Tĩnh ôm lấy Tiêu Huyền Sách, mặc kệ tên tiểu tử xui xẻo này đang bẩn thỉu hôi hám như thế nào, Triệu Tĩnh thấp giọng nói: “Điện hạ, ngươi cũng không muốn bị đánh đúng không?”
“Nói nhảm! Nếu trở về lại bị đánh một trận thì hôm nay ta đã bị đánh tám trận rồi!"
Tiêu Huyền Sách có chút hoảng hốt: “Ngươi có cách gì thì nhanh nói ra đi!”
“Nào nào nào để ta dạy cho ngươi...”
Hai người vội vàng vào cung, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, vừa đến Ngự Hoa Viên đã nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Linh Linh giống như siêu Saiyan đang bốc khói, Triệu Tĩnh cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nhanh chóng kéo Tiêu Huyền Sách ở bên cạnh.
Cố lên Pikachu!
“Thần đệ tham kiến bệ hạ!”, Tiêu Huyền Sách run rẩy bước tới.
Triệu Tĩnh cũng vội vàng hành lễ!
Khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của đệ đệ mình như vừa mới được vớt ra từ hố phân, Tiêu Linh Linh bùng nổ: “Triệu Tĩnh!”
“Bệ hạ đừng tức giận! Ta mang điện hạ ra cung là có lý do!”, Triệu Tĩnh vội vàng đứng dậy giải thích.
Tiêu Linh Linh đã rút kiếm ra: “Nếu hôm nay ngươi không thể cho ta một lời giải thích hợp lý, ta sẽ chém ngươi thành từng mảnh!”
Ta nhờ ngươi dạy học, ngươi lại đi bán hoàng tử cao quý của một nước vào ổ ăn mày! Trên đời này còn có việc gì mà ngươi không dám làm sao?
Tiêu Linh Linh sắp tức giận đến nổ tung, lúc này Tiêu
Huyền Sách vội vàng kêu lên.
“Bệ hạ! Chuyện này, chuyện này không liên quan gì đến Triệu đại nhân, là thần đệ yêu cầu Triệu đại nhân đưa thần đệ ra cung...”
Làm tốt lắm Pikachu, Triệu Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.