- Thượng Quan Nhã Nhi! Ngươi thế nhưng không chết? Ngươi làm sao có thể không chết! - Lúc này Liên Như Ngọc cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, trừng đôi mắt lớn thấy Dạ Mị như bệnh tâm thần hét lớn.
- Hừ! Ngươi đều còn chưa chết ta làm sao có thể chết trước ngươi đâu? Thành thật khai báo, đến cùng ngươi có phải là người hạ cổ cho ta hay không? - Cầm tay Liên Như Ngọc dùng một chút lực, xương cốt liền lên tiếng trả lời "dát đăng" một tiếng mà gãy, Liên Như Ngọc kêu thảm một tiếng hai mắt gắt gao nhìn thẳng Dạ Mị.
- Là ta! Ngươi tiện nhân đáng chết này! Đều tại ngươi! Tại ngươi hại ta mất đi hết thảy, là ngươi đoạt đi hoàng thượng của ta , là ngươi đoạt đi vị trí hoàng hậu của ta! Ngươi vì cái gì không chết? Vì cái gì! Ta muốn ngươi chết, muốn ngươi chết! - Cảm xúc của Liên Như Ngọc dũ phát kích động đứng lên, điên cuồng mà gào thét lớn, lập tức dùng tay kia nhặt lên chủy thủ rơi trên đất sắc mặt dữ tợn đánh về phá Dạ Mị.
- Không biết tự lượng sức mình! - Dạ Mị thấy vậy khinh thường liếc nàng một cái, lập tức một chân mang theo chân nguyên lực đánh hướng Liên Như Ngọc, đem hàng hung hăng đánh bay ra ngoài.
Liên Như Ngọc bị đánh đi ra tuy rằng té trên mặt đất miệng phun máu tươi, chỉ là nàng giống như không có ý thức đau đớn, vẫn hung hăng nhìn chằm chằm Dạ Mị , miệng càng không ngừng nỉ non:
- Ta muốn ngươi chết! Muốn ngươi chết! - Sắc mặt toàn là vẻ điên cuồng.
Thượng Quan Sở Hàn thấy vậy sắc mặt âm trầm đi về phía trước, tinh tế đánh giá mới phát hiện Liên Như Ngọc khác thường
- Nhã Nhi, nàng điên rồi.
- Điên rồi? Như vậy liền điên rồi? - Dạ Mị khinh bỉ nhìn Liên Như Ngọc người không giống người, quỷ không giống quỷ kia, năng lực thừa nhận của người này có phải quá kém một chút hay không, thế nhưng như vậy liền điên rồi? Chính mình còn có câu muốn hỏi nàng đây, hiện tại đối với một người điên còn có thể hỏi ra cái gì?
- Nàng nhất định là cực hận ngươi, tâm tình tại trải qua mừng rỡ cùng bi thương quá sau tinh thần đã muốn băng đến cực hạn, cuối cùng liều chết một phát lại bị ngươi dễ dáng hoá giải, một đạo phòng tuyến cuối cùng trong đáy lòng cũng tuỳ theo sụp đổ. - Thượng Quan Sở Hàn ôn nhu đối với Dạ Mị giải thích nói. Tuy rằng bản sự lúc nãy nàng bày ra chính xác làm hắn rất kinh ngạc, nhưng là nếu nàng không muốn nói, kia hắn nhất định sẽ không hỏi nhiều, tại trong lòng hắn, vô luận Thượng Quan Nhã Nhi biến thành bộ dáng gì nữa vĩnh viễn đều là bảo bối hắn yêu thương nhất.
- Hừ! Cho dù là điên rồi ta cũng sẽ không cứ buông tha nàng như vậy! Thương bây giờ còn đang chịu khổ, nếu không thu điểm lợi tức ta thật sự khó giải mối hận trong lòng! - Một khi nghĩ đến Hiên Viên Thương, trong lòng Dạ Mị đều nhịn không được đau lòng, ánh mắt nhìn Liên Như Ngọc cũng dũ phát tàn nhẫn lên, toàn thân cao thấp tản mát ra một cỗ sát khí nồng đậm, làm tất cả mọi người ở đây chấn động, nhao nhao kinh ngạc nhìn về phía bóng dáng tuyệt sắc kia. Tất cả mọi người nghĩ không rõ, vì cái gì là thân thể gầy yếu đơn bạc lại có thể phát ra khí thế khiến lòng người sợ hãi.
Dạ Mị cũng không quản ánh mắt kinh ngạc của mấy người kia, lệ khí đầy người hướng về phía Liên Như Ngọc chầm chậm đi đến.
- Liên Như Ngọc, cho dù ngươi điên rồi ta cũng tuyệt đối không cho ngươi thoải mái, đây là đại giới ngươi nên trả! Muốn trách, thì trách ngươi không nên đụng chạm vào ta! - Nói xong, Dạ Mị nhanh chóng tại các đốt ngón tay của tứ chi nàng hung hăng đánh vào một chưởng, chân nguyên lực mạnh mẽ nhanh chóng truyền khắp các nơi tứ chi, dần dần một chút đập nát xương cốt nàng. Thống khổ thật lớn như thế, Liền ngay cả Liên Như Ngọc muốn điên rồi cũng nhịn không được kêu rên đứng lên, nguyên bản gương mặt tái nhợt giờ phút này lại càng trắng như tờ giấy, cả gương mặt cũng thống khổ vặn vẹo.
Mắt thấy Liên Như Ngọc đã muốn sắp ngất xỉu đi qua, Dạ Mị đưa tay vói vào trong lòng, lúc cầm đi ra trên tay đã hơn một khoả đan dược, thình lình chính là trân quý Tục Mệnh Đan! Dạ Mị đem Tục Mệnh Đan mạnh mẽ nhét vào miệng Liên Như Ngọc, trân quý gì đó như thế cho nàng ăn chỉ vì treo một hơi cho nàng, làm nàng có thể tiếp tục thanh tỉnh thừa nhận chính mình trả thù!
Gặp sau khi Liên Như Ngọc ăn đan dược dần dần tỉnh táo lại, khoé miệng Dạ Mị giơ nên nụ cười thị huyết. Nhặt lên chuỷ thủ Liên Như Ngọc mang đến, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếp theo lại nghe được tiếng kêu cực kỳ thảm thiết của Liên Như Ngọc, thanh ăm bén nhọn xuyên thấu màng tai mọi người, làm lòng mọi người cũng đi theo hung hăng rung rung vài cái! Ngưng mắt nhìn lại, đã thấy nguyên lai Dạ Mị đã đánh gãy gân tay gân chân của nàng!
Yên tĩnh, toàn trường một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người bất khả tư nghị nhìn Dạ Mị, thủ đoạn tàn nhẫn như thế thật là một cái nữ nhân như hoa như ngọc sử dụng ra sao? Thuý Y, Hiên Viên Ngọc cùng phụ tử Thượng Quan cũng khiếp sợ xem hết thảy trước mắt, trong ánh mắt có khiếp sợ, đau lòng, nghi hoặc, lại duy độc không có chán ghét cùng e ngại. Hết thảy đều bị Dạ Mị không chút dấu vết thu hết vào đáy mắt, lập tức lộ ra nụ cười thoài mái, lòng, rốt cục buông xuống rồi. Sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, Dạ Mị lo lắng nhất liền là người thân của mình không thể tiếp thu chính mình như vậy, bất quá còn tốt, không có làm nàng thất vọng.
- Đại ca, phiền toái ngươi giúp ta cầm chút mật đến được không? - Dạ Mị quay đầu xông lên xem Thượng Quan Sở Hàn ôn hoà cười nói, làm sao còn bóng dáng tàn nhẫn kia? Thậm chí mọi người cảm thấy có phải mình hoa mắt hay không, náy thật là cùng một người sao?
- Tốt. - Cho tới bây giờ Thượng Quan Sở Hàn đều là như thế này, cho dù lòng có nghi vấn cũng sẽ không hỏi ra đến, hắn liền là vô điều kiện tín nhiệm nàng như thế này, giúp nàng.
Không được một lát, Thượng Quan Sở Hàn liền cầm một hủ mật đi trở lại, Dạ Mị mỉm cười tiếp nhận, lập tức lại đi đến bên người Liên Như Ngọc đã muốn mất đi nửa cái mạng kia. Tất cả mọi người mở hai mắt nghĩ muốn nhìn đến tột cùng nàng muốn làm cái gì, không rõ vì sao muốn trừng trị người còn muốn lấy mật. Nhưng là một màn kế tiếp lại làm mọi người rung động, ngự lâm quân trong này đều là quân nhân huấn luyện có tố, nhưng trong lòng lại không khỏi phát run đứng lên.
Chỉ thấy Dạ Mị tay cầm chủy thủ, rất nhanh tại trên mặt, trên người Liên Như Ngọc vẽ lên, theo một tiếng tiếp một tiếng kêu thảm thiết của Liên Như Ngọc, thẳng đến cuối cùng khàn khàn khóc kêu, suốt 108 đao che kín toàn thân nàng! Màu hồng tiên diễm không ngừng từ trong người nàng tràn ra đến, chói mắt lại xinh đẹp như thế. Lập tức, Dạ Mị đem hủ mật đầy toàn bộ đổ lên các miệng vết thương của nàng, đối với Liên Như Ngọc đã bị tra tấn bất tỉnh nhân sự cười xinh đẹp một tiếng, đẹp kinh tâm động phách như thế, chỉ là lời nói ra lại âm ngoan độc ác như thế!
- Liên Như Ngọc, hảo hảo hưởng thụ đại tiệc ta chuẩn bị cho ngươi đi, ngươi đem Thương của ta hại thảm như vậy, cho dù đem người thiên đao vạn quả cũng khó giải mối hận trong lòng ta! Ngươi hẳn là nên cầu nguyện thật tốt, cầu nguyện Thương của ta không có chuyện gì, nếu không ta dùng tánh mạng toàn bộ tộc nhân ngươi cho hắn chôn cùng! Từ lão nhân tám mươi tuổi, cho tới trẻ con mới sinh, toàn bộ đều phải chết!
- Đem nàng quăng đến bãi tha ma cho bản cung, phái người thay phiên canh gác, cho đến khi nàng tắc thở mới rời đi! Nếu nàng bị người cứu đi, như vậy kết cục của các ngươi cũng sẽ giống như nàng vậy! - Vứt bỏ bình mật trong tay, Dạ Mị lạnh giọng đối với ngự lâm quân xung quanh phân phó nói.
- Dạ, hoàng hậu nương nương! - Mọi người vừa nghe, ai còn dám không vâng theo? Kết cục như thế, quả thật chính là sống không bằng chết! Lập tức, mấy đại hán vẻ mặt ghét bỏ đem Liên Như Ngọc tha đi xuống, các ngự lâm quân khác xung quanh cũng tùy theo mà tản đi.
- Phụ thân, đại ca, Ngọc, ta biết các ngươi có nghi vấn, về sau ta sẽ nói cho các ngươi, hiện tại ta mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước. - Nói xong, Dạ Mị liền mang theo Thúy Y xoay người rời đi. Nàng thật là mệt mỏi, ngay cả trừng phạt Liên Như Ngọc tàn nhẫn như vậy lại như thế nào? Thương của nàng vẫn thời thời khắc khắc thừa nhận đau đớn cắn tâm như trước, nếu hái không được Xích Viêm quả như vậy hậu quả.... giờ phút này thể xác và tinh thần của Dạ Mị đã sớm mỏi mệt, nhưng là lại vẫn chống đỡ không cho ngã xuống rồi. Thương của nàng còn đang chờ nàng đi cứu.
Sáng sớm hôm nay, Dạ Mị mặc thân nam trang phi thân mà ra, tại thâm sâu liếc mắt về phía Càn Thanh cung một cái sau đó liền kiên quyết nhảy ra tường cung.
- Ngươi làm sao có thể ở chỗ này? - Dạ Mị nghi hoặc nhìn về phía người trước mắt.
- Ta với ngươi cùng đi.
- Ngươi có biết ta muốn làm gì?
- Hái Xích Viêm quả.
- Ta thế nhưng đã quên, thế nhân truyền thuật bói toán của Phàm thừa tướng cực kỳ chính xác, chỉ có ngươi không muốn biết, không có ngươi không thể biết được. - Dạ Mị lạnh nhạt cười một tiếng, thình lình trước mắt đúng là cái nam nhân băng sơn Phàm Trần kia, bất cứ lúc nào nhìn thấy hắn, hắn luôn phiêu miểu xuất trần như vậy. Giống như hoa sen trên đỉnh núi tuyết, di thế độc lập.
- Ta với ngươi cùng đi. - Không để ý tới đến tột cùng lời nói của Dạ Mị là thật lòng khen hay châm chọc, Phàm Trần đạm mạc như trước lặp lại nói.
- Vì cái gì? - Nếu nhớ không lầm thì nói, chính mình cùng hắn hẳn là không có giao tình gì đi?
- Ta mang ngươi ngự kiếm phi hành (cưỡi kiếm bay trên trời) có thể nhanh một ít. - Không có chút ý kiêu ngạo, thuần túy chính là đang ở kể rõ sự thật, làm cho người ta muốn chán ghét cũng không chán ghét được.
Dạ Mị nghe vậy cẩn thận suy nghĩ một lát, đúng vậy, nếu có hắn mang theo mình hẳn là có thể tiết kiệm không ít thời gian. Tuy rằng chính mình ngự kiếm phi hành cũng không phải không kịp, chỉ là loại tình huống như hiện tại này có thể nhiều thêm một điểm thời gian tự nhiên là tốt. Vì thế gật đầu nói:
- Tốt, chúng ta cùng nhau. Nếu thuật bói toán của Phàm thừa tường thần thông như thế, kia không biết lần này chúng ta đi Xích Viêm cực kết quả là như thế nào đâu?
- Phúc họa cùng đến.
Phúc họa cùng đến? Nói đúng là có phúc cũng có họa rồi? Chính là không biết phúc họa này đến tột cùng chỉ cái gì, xem Phàm Trần thật là không có ý muốn giải thích, Dạ Mị cũng không thuận tiện hỏi nhiều. Dù sao nàng cũng không quá tin tưởng cái gọi là thuật bói toán này, vừa nãy chính mình cũng chỉ là thuận miệng hỏi, lại không nghĩ rằng Phàm Trần thật sự cho ra đáp án, này ngược lại lại làm nàng kinh ngạc sửng sốt.
- Đi thôi. - Gọi ra phi kiếm của bản thân, Phàm Trần cùng Dạ Mị song song nhảy lên, do phi kiếm chở bọn họ nhanh chóng đi trước.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không có nói chuyện với nhau được vài câu, Phàm Trần là thuộc loại người ngươi hỏi hắn một câu hắn trả lời một câu, hơn nữa dùng từ còn cực kỳ giản lượt. Mà Dạ Mị còn là không có tâm tình nói chuyện, tất cả tâm tư của nàng đều tràn đầy trên người Hiên Viên Thương cùng Xích Viêm quả.
Rốt cục, tại sau khi trải qua hai mươi ngày ngự kiếm phi hành, hai người cũng tới mục đích - Xích Viêm cực. Vừa tới gần Xích Viêm cực, Dạ Mị liền cảm giác được một cỗ nóng rực đập vào mặt mà đến, Xích Viêm cực cực lớn đều bị một đoàn lửa vậy quanh. Kia đó là Xích Viêm, là dị hỏa do thiên địa dựng dục đi ra, đã muốn tồn tại trong này hơn một ngàn năm, ngày đêm càng không ngừng thiêu đốt, bất kỳ thứ gì cũng không thể dập tắt. Càng đi vào độ ấm càng cao, toàn bộ Xích Viêm cực thế nhưng không có một ngọn cỏ, khắp nơi đều là đất đá lửa đỏ, này đều là kết quả bị Xích Viêm rèn luyện trăm ngàn năm. Tại chỗ trung tâm Xích Viêm cực, một khỏa cây cối màu đỏ ngạo nghễ đứng thẳng, mặt trên chỉ có một quả, quả này nhỏ như nắm tay lại màu đỏ cực kỳ chói mắt. Kia đó là mục tiêu lần này của Dạ Mị - Xích Viêm quả.
Xa xa thấy được Xích Viêm quả, trong lòng Dạ Mị kích động vạn phần, đối mặt Xích Viêm nóng cháy như thế, trong lòng Dạ Mị một chút cũng không có ý sợ hãi, cho dù chết, cũng nhất định phải đem Xích Viêm quả hái xuống!
- Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta chính mình đi vào. - Dạ Mị vẻ mặt trầm trọng hướng về Phàm Trần bên cạnh nói, bên trong đôi mắt đẹp tràn đầy thần sắc kiên định.
- Tốt, cẩn thận. - Thâm sâu nhìn Dạ Mị một cái, Phàm Trần khó được một lần quan tâm người khác.
- Dạ Mị trả lại hắn nụ cười tuyệt mỹ, hơi hơi gật đầu, lậm tức hít sâu một hơi quyết liệt đi về phía trước. Vừa tiếp xúc với Xích Viêm, y phục toàn thân Dạ Mị liền bị thiêu hủy, thậm chí nàng cảm thấy mình sắp bị nướng chín! Dạ Mị cũng không dám chậm trễ nhiều, nhanh chóng vận khởi chân nguyên, vài cái thuấn di liên tiếp hướng về phía Xích Viêm quả lao đến. Song, Xích Viêm quay chung quanh thân lại làm toàn thân nàng đau đớn khó nhịn, mồ hôi trên trán càng không ngừng chảy xuống, Dạ Mị cảm thấy chính mình tựa hồ thật sự sắp chống đỡ không nổi nữa, đầu óc thậm chí đã bắt đầu dần dần mơ hồ. Nhưng là mỗi lần nàng đầu cắn chặt khớp hàm cố gắng chống đỡ, trên môi đỏ mọng cũng bị cắn ra dấu răng thâm sâu, máu đỏ tươi nhất thời tràn ra liền lập tức bị Xích Viêm cực nóng làm bốc hơi. Muốn hỏi vì sao nàng có ý chí vững bền kiên cố như thế, giải thích duy nhất chỉ là vì nàng còn nhớ tới nam nhân vì nàng tình nguyện buông tha cho sinh mệnh của chính mình kia! Hắn, chính là động lực để nàng kiên trì đi xuống.
Song, có một chút lại rất kỳ quái, ngay cả toàn thân Dạ Mị đã muốn bị nướng thành màu đỏ hồng, nhưng là lại như trước không có dấu vết bị nướng đen. Nói như thế nào đâu, giống như Dạ Mị có loại cảm giác rất kỳ quái, thì phải là Xích Viêm cũng không giống như thật sự muốn đốt chết nàng, nếu không phải nói như vậy lấy độ ấm của Xích Viêm, nàng tuyệt đối tin tưởng khả năng nàng bị đốt thành tro bụi đều có! Loại ý tưởng này thật sự có điểm như là thiên phương dạ đàm (một sự việc rất khó tìm thấy hay nhìn thấy), khả cố tình nàng lại sinh ra ý nghĩ như vậy!
Rốt cục, tại thời điểm thể lực tinh thần của Dạ Mị đều đã băng đến cực hạn, Xích Viêm quả tới tay! Song, Dạ Mị còn chưa kịp hoan hô một tiếng, dị biến nổi lên!