Hiên Viên Ngọc run rẩy tiếp nhận Hiên Viên Thương từ trong tay Dạ Mị, Dạ Mị cũng chưa từng phản đối, chỉ là vẫn càng rơi lệ không ngừng, bi thương cùng tuyệt vọng từ quanh thân phát ra làm tất cả mọi người ở đây khỏi khỏi lo lắng, thương cảm cho nàng.
Lúc mọi người ở đây còn đang do dự có muốn lên an ủi nàng hay không, Dạ Mị bỗng nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, ngửa đầu nhìn bầu trời, như vậy... hẳn là sẽ không lại rơi lệ đi? Lập tức, Dạ Mị chậm rãi đi về phía Ma Tôn đang trọng thương, dấu chân từng bước một đều là nặng nề như vậy.
- Ha ha... nam nhân của ngươi đã chết ngươi rất đau lòng đi? Hắn là bị ngươi hại chết! Là ngươi hại chết! - Ma Tôn giống như là điên rồi cười to kêu lớn lên, lúc nãy nhìn đến bộ dáng đau lòng muốn chết kia của nàng tâm hắn thế nhưng cũng rất đau, nhưng vừa nghĩ đến nàng là đau lòng vì nam nhân khác, tất cả cảm xúc trong lòng hắn chỉ còn lại tức giận, ghen ghét! Hắn không biết đến tột cùng chính mình là bị sao vậy, chỉ biết là hiện tại trong lòng giống như có một ngọn lửa đang liều mạng thiêu đốt!
- Ngươi yên tâm, ta sẽ dùng mạng của ngươi và tất cả Tu Ma giả chôn cùng hắn! - Từ nay về sau, tất cả Tu Ma giả đều giống nhau, giết,không,tha!
Ngay tại lúc Dạ Mị giơ tay chuẩn bị lấy tính mạng của hắn, Ma Tôn lại nở một nụ cười quỷ dị:
- Các ngươi kiêu ngạo không được bao lâu đâu, thế giới này là của ma tộc! Chỉ có ma tộc mới là chúa tể thế giới này! Ha ha... - lập tức một đoàn ánh sáng màu đỏ máu chợt loé, cả người Ma Tôn thế nhưng biến mất ở tại chỗ!
- Là Huyết tế! - Tại lúc mọi người ở đây kinh ngạc, Phàm Trần bỗng nhiên sợ hãi la lên.
- Cái gì là Huyết tế?
- Huyết tế là năng lực đặc thù hạng nhất của ma tộc, lấy máu của bản thân làm môi giới mở ra một cái truyền tống trận, chỉ là muốn làm thế chỉ sợ là tổn hại một lượng máu rất lớn, hơn nữa thời gian để làm cũng rất dài, nói vậy là lúc nãy hắn nhất định là cố ý muốn kéo dài thời gian.
Nghe vậy, tất cả mọi người lo lắng nhìn về phía Dạ Mị, đại thù còn chưa báo....
- Hắn, sớm hay muộn cũng sẽ phải trả giá đắc cho việc làm của hắn. - Dạ Mị cơ hồ không dao động một chút cảm xúc nào, chỉ thản nhiên nói ra một câu như vậy, sau đó liền ôm lấy Hiên Viên Thương, chậm rãi rời khỏi cái nơi tràn đầy huyết tinh dơ bẩn này.
- Sư phụ...
- Để cho nàng đi đi, không cần quấy rầy bọn họ. - Phàm Trần đau lòng nhìn bóng dáng thê lương cô tịch kia nói lẩm bẩm. Hiên Viên Thương, cái đế vương đã từng kiêu ngạo bá đạo kia, tình yêu của hắn đối với nàng cũng không ít hơn so với bất luận kẻ nào, chỉ là đế vương gia có quá nhiều bất đắc dĩ....
Tử Thần chưa bao giờ thấy Dạ Mị yếu ớt bi thương như vậy qua, nhìn nàng như vậy, tim hắn giống như bị kim đâm, trong lòng chợt có một loại ý nghĩ hoang đường. Nếu người chết là chính mình thì tốt rồi, như vậy nàng sẽ không thương tâm như vậy thôi? Cái nam nhân kia, hắn là yêu nàng đến tận xương cốt đi, nếu không làm sao có thể vì nàng cam nguyện bỏ qua tính mạng của mình không để ý đâu?
Nếu... nếu có thể, ta tình nguyện dùng tính mạng của chính mình hoán đổi hắn, chỉ cầu người đừng lại thương tâm rơi lệ.
Một mặt khác, Dạ Mị ôm thân thể dần dần băng lãnh của Hiên Viên Thương đến đỉnh Tuyết sơn, liền cứ như vậy lẳng lặng ngồi trên đỉnh núi, trong lòng vẫn ôm chặt cái nam nhân từng làm cho nàng hạnh phúc qua, thương tâm qua, oán hận qua kia.