* * *
Tương Kiều bận rộn mua sắm một ít đồ để chuẩn bị trở về nhà ba mẹ đón tết, nàng đang sắp xếp đồ tươm tất thì tiếng chuông điện thoại vang lên:
- Chào em, lời đề xuất hôm trước của tôi, em đã có quyết định chưa?
Tương Kiều đặt món đồ trên tay xuống bàn, nhìn ra màn đêm ở ngoài kia nàng lên tiếng:
- Tuỳ anh sắp xếp.
Giọng trầm thấp ở đầu dây bên kia tiếp tục nói:
- Vậy trưa ngày ba mươi tết tôi sẽ ghé đón em!
Tương Kiều khẽ run giọng nhè nhẹ như tỏ vẻ đồng ý với lời nói của người bên kia. Tiếng tít tít kết thúc cuộc gọi, Tương Kiều nhìn một đống đồ còn nằm bừa bộn trên mặt đất bỗng nàng nghĩ đến Hoàng Chiêu, không biết cô bé có đón tết cùng gia đình không? Không biết hiện em ấy đang làm gì? Bỗng những suy nghĩ ngổn ngang lại xuất hiện. Nàng cầm điện thoại lên gửi một dòng tin nhắn đi: "Em đang làm gì? Đã chuẩn bị gì cho tết chưa?". Nàng cất điện thoại sang một bên tiếp tục công việc còn dang dở.
Tiếng vang tin nhắn trong căn nhà nhỏ, có ai đó mở dòng tin nhắn ra, khoé môi nhếch nhẹ để lộ hàm răng trắng tinh khôi. Người suy tư chốc lát rồi đặt điện thoại xuống, tiếp tục công việc bí mật của cá nhân.
* * *
Nắng chiều của những ngày cuối năm âm lịch đổ nhẹ bên hai hàng cây xanh thăm thẳm, chiếc Mer màu đen chạy lướt dọc một đường dài men theo bóng râm của hàng cây rẽ vào căn biệt thự mang phong cách tân cổ điển. Tiếng phanh xe két lại, một người đàn ông cao cao mặc âu phục bước ra, rồi bước chân qua mở cửa ở ghế lái phụ, một vóc dáng thon thon với đôi chân dài trắng mịn bước xuống xe. Người đàn ông dìu nàng một tay, sau đó hai người cùng tiến vào bên trong nhà. Ánh mắt của những người bên trong nhìn ra cánh cửa lớn, tiếng cười rộn rã của một người phụ nữ trung niên bước đến.
- Bách Triệu, Tương Kiều. Hai con đã về tới. Lại đây, lại đây nào. Bàn ăn đã dọn sẵn rồi, các con về thật đúng lúc.
Tương Gia dời ánh mắt theo lời nói của Thiếu Tư nhìn ra phía cửa, nhìn bóng dáng của đôi nam nữ trẻ tuổi đầy nét hoa ngô mỹ mạo, ông cười lớn:
- Lại đây hai đứa, bọn ta đang đợi các con đây.
Bách Triệu, Tương Kiều đồng gật đầu lễ phép chào hai lão gia gia nhà Tương Kiều. Một bàn tay đang len vào những ngón tay nhỏ thon mềm, nắm chặt dẫn đến bàn ăn. Tương Kiều có chút mất tự nhiên nhưng nàng không vội rút tay ra, chỉ lặng lẽ đi theo Bách Triệu đến bàn ăn. Bách Triệu và Tương Kiều vừa ngồi xuống, Thiếu Tư vui vui vẻ vẻ hòa ái cười nói:
- Bách Triệu, con về nước được mấy hôm thấy thế nào? Có quen với môi trường và thời tiết nước mình chưa?
Bách Triệu cười nhẹ lễ phép đáp lời:
- Thưa dì, tuy khí trời bên kia đang vào mùa đông, về đây có chút chưa quen nhưng không phải là không thích nghi được! Con dự định về ở đến hết hè năm nay.
Thiếu Tư nghe Bách Triệu liền cười rộn rã:
- Thật tốt quá, vậy lần này con về ở lâu, phiền con ghé qua quan tâm cô con gái nhỏ của dì một chút. Đứa nhỏ này ở xa, dì và chú lại bận rộn trong cơ quan, ít có thời gian ghé thăm.
Bách Triệu liền gật đầu đồng ý, anh mở lời:
- Dạ, con sẽ cố gắng thường xuyên ghé thăm Kiều. Dì chú đừng lo lắng nhiều.
Tương Gia thấy hai dì cháu nói quá nhiều, ông nhẹ tằng hắng rồi lên tiếng:
- Cả nhà dùng cơm đi, hai dì cháu các người lâu ngày không gặp. Ăn cơm đi rồi chút nữa dùng trà tiếp chuyện.
Thiếu Tư và Bách Triệu nghe Tương Gia mở lời liền cười cười rồi cũng dùng bữa cơm thân mật gia đình. Suốt buổi ăn, Tương Kiều không nói lời nào, chỉ lặng lặng dùng cơm. Thỉnh thoàng ai hỏi tới thì nàng cũng ầm ừ trả lời cho qua chuyện. Buổi lễ cuối năm, không khí vui tươi trong nhà của dòng họ Tương, tiếng nô nức cười đùa của những trẻ nhỏ xen lẫn tiếng nói xì xào của người lớn. Không khí trở nên nhộn nhịp, riêng có ai kia lòng như đang vướng nỗi bận tâm khó tả thành lời. Tiếng chuông gõ nhịp của đồng hồ tách tách vang, pháo hoa nổ vang giữa bầu trời đêm chào đón Tết Nguyên Đán rộn ràng vui xuân.