Hoàng Chiêu quay trở lại lớp học, mọi ánh nhìn từ bạn học đều là ngưỡng mộ âm thầm cho sự việc vừa rồi, không nghĩ một cô gái yếu đuối mang khuôn mặt lạnh như băng này lại có lòng giúp người như vậy, không màng đến sự an toàn của bản thân, trong ánh mắt của toàn thể giáo viên cũng như các bạn học Hoàng Chiêu đúng thật là một cô học trò tốt!
Đối diện với ánh nhìn trầm trồ của các bạn, Hoàng Chiêu cũng mang chút vẻ ngượng ngùng, nàng vội bước về chỗ ngồi. Mỹ Mỹ, bạn học ngồi cạnh cũng tươi cười rạng rỡ khi thấy Hoàng Chiêu trở lại, trong suốt thời gian Hoàng Chiêu vắng mặt, người phụ trách giúp nàng bổ sung đầy đủ bài vở là cô bạn học Mỹ Mỹ này.
Hoàng Chiêu cũng biết điều đó nên ngày đầu tiên quay trở lại, đối với Mỹ Mỹ, nàng cũng không tỏ vẻ khó gần như trước nữa mà thay vào đó là cái nhìn thân thiện hơn. Mỹ Mỹ vốn là cô gái đơn thuần, bản tính dễ gần nên khi thấy Hoàng Chiêu không xa cách mình như trước trong lòng Mỹ Mỹ như rộn ràng hơn.
Có thể nói trong lớp học, Mỹ Mỹ là cô gái ít có bạn thân, vốn mang vẻ ngoài không mấy thu hút nên các bạn trong lớp học cũng ít ai để ý tới nàng. Trải qua hơn hai năm học lên đến năm ba, Mỹ Mỹ cũng không chơi thân được với bất kỳ bạn nào trong lớp, đầu năm học khi nghe trong lớp có thêm bạn học mới chuyển đến, Mỹ Mỹ rất hân hoan chờ đón, vì trong lớp các bạn học đều ngồi đôi với nhau, chỉ riêng bàn Mỹ Mỹ là còn lẻ nên trong lòng nàng rất chờ mong bạn học mới này, mang chút hy vọng có thể có một người bạn đồng học cùng tiến với mình, khi lần đầu gặp Hoàng Chiêu, Mỹ Mỹ lại càng rộn ràng hơn vì người bạn ngồi chung với mình quá mức xinh đẹp đi, nét đẹp kiều diễm mang chút buồn chút ưu tư làm Mỹ Mỹ nhìn kỹ hồi lâu cũng muốn bắt chuyện làm quen, nhưng đâu ngờ Hoàng Chiêu mang một vẻ mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối, những ngày sau đó làm Mỹ Mỹ không dám lên tiếng bắt chuyện nữa.
Rồi một hôm khi hay tin Hoàng Chiêu bị tai nạn bất ngờ, Mỹ Mỹ mới thấy cô bạn học này cũng không đến nỗi lạnh lùng vô tâm như nàng nghĩ. Lại càng không ngờ hơn là nàng được giáo viên bộ môn Tương Kiều bắt chuyện nhờ ghi chép bài vở dùm cho Hoàng Chiêu trong suốt khoảng thời gian đó, Mỹ Mỹ rất vui vẻ nhận lời vì nàng tin rằng nếu như mình giúp Hoàng Chiêu lần này, thật sự sẽ có cơ hội kết bạn được với Hoàng Chiêu. Và điều Mỹ Mỹ nghĩ cuối cùng là đúng, Hoàng Chiêu gặp nàng lần này mang vẻ mặt khả ái thân thiện hơn rất nhiều. Mỹ Mỹ nhẹ nhàng quay đầu chào, nở nụ cười tươi với Hoàng Chiêu cùng lời hỏi thăm:
- Chào đón Hoàng Chiêu trở lại, hôm nay tay còn đau nhiều không?
Hoàng Chiêu cũng nhẹ nhàng đáp:
- Uhm tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn bạn thời gian qua đã giúp mình nhiều nhé!
Đôi mắt sâu thẳm nhìn người bạn kế bên. Hoàng Chiêu mở lời nói tiếp.
- Thật xin lỗi, hình như mình vẫn chưa biết tên của bạn?
Mỹ Mỹ cũng không để bụng vì điều này, rất vui vẻ đáp lời:
- Mình là Mỹ Mỹ, rất vui được làm bạn với Hoàng Chiêu. Chúng ta cùng nâng đỡ nhau trong học tập nhé!
Hoàng Chiêu nghe xong cũng muốn nhớ thật kỹ tên của người bạn này vì đối với Hoàng Chiêu mà nói, một sự giúp đỡ bằng tất cả chân thành luôn làm nàng cảm thấy trân trọng. Hoàng Chiêu cười nhẹ, nụ cười đẹp len lõi theo tia nắng sáng chói làm ánh lên đôi hàm răng trắng đều mang vẻ đẹp của loài hoa thấm nhuần sắc hương tươi mới làm Mỹ Mỹ mang một lòng kinh hỉ. Trong lòng Mỹ Mỹ nghĩ "bạn ấy có nụ cười thật đẹp, nụ cười ấy nếu được nở nhiều lần sẽ tràn đầy niềm vui thích biết bao?". Kể từ dạo ấy, hai bạn nữ cuối lớp mang vẻ đẹp khác nhau lại là một đôi bạn tâm giao tri kỷ cùng tiến trong lớp học.
Một khoảng thời gian sau đó, các bạn học trong lớp cảm thấy ghen tị với Mỹ Mỹ vì ngoài Mỹ Mỹ ra Hoàng Chiêu cũng không tiếp xúc hay chơi thân cùng những bạn khác. Các bạn nam thì một lòng muốn tiếp xúc và muốn đeo đuổi "hoa khôi" của lớp nhưng tường thành vạn nhất cao thâm, muốn chạm cũng không dễ dàng, mà đối với các bạn nam, điều gì càng khó chinh phục thì lại càng cảm thấy hào hứng và muốn truy đuổi đến cùng.
Không chỉ có nam sinh trong lớp, từ lúc Hoàng Chiêu có thân thủ xuất thần trước ánh mắt của bao nam nữ đồng học, không ít bạn học ở lớp khác cũng thầm để ý đến nàng, những bức thư tình với những dòng văn ngây ngô cùng những món quà be bé nho nhỏ cũng được đưa đến lớp, Hoàng Chiêu nhìn những món quà nho nhỏ trên bàn học, thấy lòng đầy cảm thán.
Nàng không muốn gây sự chú ý nhưng cũng không thể cản được lòng ngưỡng mộ từ người khác, sự tình "ngưỡng mộ" rầm rồ này diễn ra một thời gian ngắn rồi cũng vụt tắt bởi người nhận từ chối một cách khéo léo, làm lòng mới chớm nở của các nam sinh nữ sinh vội tiêu tan sau đó. Kỳ thi giữa kỳ cũng sắp đến, các lớp học rơi vào trạng thái ôn luyện cao độ.
Một tâm tình cởi mở hơn sau những ngày tháng được trao tặng yêu thương. Tương Kiều vẫn lặng lẽ quan tâm cô học trò ấy với một hy vọng sẽ làm cô học trò bé nhỏ này trở nên hòa ái, tươi vui và lạc quan hơn như chính nét thuần thơ ngây ở đúng độ tuổi của cô bé. Người người lướt qua nhau có mấy ai dừng lại để dùng quãng thời gian quý giá của riêng mình chỉ để mong đem đến một niềm tin yêu cho một người khác. Bóng chiều vẫn đổ dài trên sân trường rộng lớn, những hàng cây cao lay động từng tán lá trong gió chiều, âm thanh rả rích nhưng không còn heo lạnh, nụ trên cành cũng đang nở màu hoa.