Ngay lúc này Tô Phục thầm quyết tâm nhất định phải cố gắng tu luyện để không khiến sư tôn thất vọng. Nếu không gã sẽ chẳng có mặt mũi nào mà gọi sư tôn một tiếng "sư tôn".
Dực kì Thiên tâm trạng không biết diễn tả ra sao trở về phòng. Nghĩ đến hành động khác lạ hôm nay của Họa Khiết Vũ, đáy lòng tuy có nghi ngờ Họa Khiết Vũ nay đã là một người khác. Nhưng vẫn không thể bỏ qua khả năng Họa Khiết Vũ mang theo kí ức tiền kiếp trọng sinh.
Giống như hắn ở kiếp thứ hai vậy đấy.
Nhưng cho dù là khả năng nào thì có lẻ kiếp này mọi chuyện sẽ có thay đổi. Dực Kì Thiên rất mong chờ điều đó, tốt nhất là không cần phải lặp đi lặp lại giống như lúc này.
Dực Kì Thiên đã quá chán ngán cảnh liên tục luân hồi lặp đi lặp lại như thế này. Cứ đến lúc hắn đã đạt đến đỉnh phong, thành công độ lôi kiếp phi thăng Tiên Giới, ngay khi bước qua Tiên Môn thì một chùm ánh sáng trắng hiện ra làm chói mắt buộc hắn phải nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, hắn lại thấy bản thân trở về lúc còn nhỏ khi mọi thứ còn chưa bắt đầu.
Lần đầu còn có thể coi đó là ngẫu nhiên ngoài ý muốn, nhưng sau khi Dực Kì Thiên biết đến sự tồn tại của Hệ thống Vị Diện, thì tất cả đã thay đổi.
Dực Kì Thiên biết mọi thứ sẽ không có tương lai nếu như Vị Diện này không thể hoàn thiện. Nhưng ai làm điều này, ai hoàn thành nó. Dực Kì Thiên không biết mà chỉ có thể trông chờ người đó xuất hiện.
Còn khi nào xuất hiện, đó lại là một dấu hỏi chấm to đùng trong lòng Dực Kì Thiên.
Đến hôm nay Dực Kì Thiên thấy được hành động khác lạ của Họa Khiết Vũ, hắn rất mong muốn người đó là y, nhưng cũng không hi vọng đó là y.
Đối với người đã tạo nên thế giới này, Dực Kì Thiên vừa có lòng kính trọng bẩm sinh, nhưng cũng cảm thấy cực kì căm ghét.
Căm ghét y tại sao đã tạo ra hắn rồi bỏ mặc hắn, căm ghét y tại sao lại cho hắn một cuộc sống như vậy.
Một cuộc sống không thấy đâu là kết thúc.
Dực Kì Thiên chỉ muốn giải thoát.
Hắn thật sự đã quá mệt mỏi với những lần luân hồi lặp đi lặp lại này, hắn muốn sống một cuộc sống mới.
Muốn được sống và được chết giống những người khác.
Từ sau khi trở thành đệ tử quan môn của Họa Khiết vũ, tâm trạng Tô Phục tốt hơn bao giờ hết. Ngay cả việc tu luyện cũng suôn sẻ hơn.
Tâm trạng nặng nề và lo lắng lúc trước đã biến mất cũng giúp Tô phục đột phát Luyện khí Kỳ tầng bốn.
" Rất tốt, Phục nhi giỏi lắm, nhưng vẫn cần cố gắng hơn. Có điều không nên quá gấp gáp, cứ tĩnh tâm là được. Con đường tu chân rất dài, không cần phải vì hoàn cảnh xung quanh mà nản lòng thoái chí. "
Lúc nhận được lời khen ngợi và động viên, khuyên giải của Họa khiết vũ, Tô Phục càng cảm thấy vui vẻ hơn. Thầm nghĩ cần phải cố gắng hơn nữa để không phụ sự kì vọng của sư tôn giành cho gã.
Thấy Tô Phục tiến cảnh, Họa Khiết Vũ cũng mừng thầm trong lòng.
Tô Phục tuy tư chất kém, thân mang tứ linh căn. Nhung ngộ tính lại cao, người cũng chăm chỉ khổ luyện. Lúc trước không thể dễ dàng tiến cảnh là do trong lòng chất chứa sầu muộn khiến tâm cảnh không ổn định, luôn lo sợ được mất, lại có phần tự ti.
Hiện tại tuy vẫn chưa thực sự giải tỏa phiền muộn và lo lắng trong lòng. Nhưng việc trở thành đệ tử thân truyền của Họa khiết Vũ cũng khiến tâm cảnh Tô Phục thoáng rộng mở.
Ba năm trì trệ dậm chân tại chỗ ở Luyện Khí Kỳ tầng ba nhưng cũng không trễ nải tu luyện cũng giúp gã nước chảy thành sông, thuận lợi tiến cảnh.
Đối với việc này, Họa Khiết Vũ nhìn ở trong mắt càng phát ra hài lòng với gã.
Nếu không phải <Đế Thần Thiên Địa> lấy Dực Kì Thiên làm nhân vật chính thì tin chắc, Tô Phục mới là nhân vật chính của bộ truyện này.
Chỉ là vì muốn tạo sự khác biệt, cho nên Họa Khiết Vũ mới chọn Dực Kì Thiên làm nhân vật chính, còn Tô Phục là nhân vật phản diện.
Nhưng bây giờ thì đã khác. Họa Khiết Vũ nếu đã muốn loại bỏ mối liên hệ giữa Dực Kì Thiên và Thế Giới Đơn Đế Thần Thiên Địa, xóa bỏ Đế Thần Thiên Địa và xây dựng một Vị Diện Tu Chân mới lấy Đế Thần Thiên Địa làm cơ sở thì Họa Khiết Vũ cần thiết tìm một Vận Mệnh Chi Tử mới.
Mà người được chọn chính là Tô Phục. Đây cũng chính là lí do tại sao Họa Khiết Vũ lại nhận Tô Phục làm đệ tử thân truyền.
Trong <Đế Thần Thiên Địa>, thực ra Tô Phục chính là nhân vật chính ẩn giấu, nên giờ đưa gã lên làm Vận Mệnh Chi Tử thay thế cho Dực Kì Thiên cũng là chuyện hợp lí.
Họa Khiết Vũ cảm thấy bản thân không chọn sai, quyết định này chính là quyết định chính xác.
Có điều, hiện tại việc quan trọng nên làm bây giờ chính là cần phải sửa lại linh căn cho Tô Phục, giúp gã nhanh chóng tăng tu vi. Như vậy mới có thể đuổi kịp tham gia Đại Hội Thi Đấu của Phục Lâm Tông, tổ chức mỗi mười năm một lần.
Lần kế tiếp sẽ diễn ra vào ba năm nữa. Đó là thời gian mà Dực Kì Thiên vừa tròn tám tuổi, tu vi đạt Luyện Khí Kỳ tầng tám.
Theo nguyên tác, trong lần Đại Hội Thi Đấu đó, Dực Kì Thiên một đường thế như trẻ tre mà đoạt quán quân, trở thành điểm sáng của Đại Hội. Còn Tô Phục thì lại chịu hết tủi nhục, khổ sở. Dù sao lúc đó tư chất của Tô Phục vẫn còn quá tệ, hai mươi mốt tuổi vẫn chỉ lên được Luyện Khí Kì tầng bốn. Lại mang danh đệ tử kí danh của Thương Kiếm Phong Chủ nên trở thành tiêu điểm cho mọi người chỉ trích.
So sánh giữa hai người mới thấy một người trên trời, một người dưới đất. Một người được vạn người kính ngưỡng, người còn lại thì bị vạn người khinh bỉ nhục mạ.
Lại thêm tình cảm thầm kín mà Tô Phục dành cho " Họa Khiết Vũ " khiến gã càng thêm thảm hại. Sau này tính cách dần vặn vẹo, trở thành boss phản diện.
Nếu đã muốn dùng Tô Phục thay thế Dực Kì Thiên vậy thì điều Họa Khiết Vũ cần làm chính là thay đổi số mệnh của Tô Phục, sau đó lại suy yếu lấy khí vận của Dực Kì Thiên, rồi dần chuyển khí vận lên người Tô Phục.
Vận Mệnh Chi Tử chính là đứa con của vận mệnh, tập trung tất cả khí vận của một thế giới tại trên thân của người đó. Mọi thứ trong thế giới đó đều sẽ lấy người đó làm trung tâm, xoay quanh lên người đó.
Mà muốn thay thế một Vận Mệnh Chi Tử thì cần suy yếu khí vận của người đó rồi chuyển khí vận lên một người khác.
Nói một cách đơn giản, ai có khí vận cao nhất thì người đó chính là Vận Mệnh Chi Tử.
Đợi sau khi gạt bỏ tư cách Vận Mệnh Chi Tử của Dực Kì Thiên, thì mối liên kết giữa Dực Kì Thiên và Đế Thần Thiên Địa sẽ mỏng manh và dễ cắt đứt hơn.
Ôm theo suy nghĩ đó, Họa Khiết Vũ bắt tay vào làm bước đầu tiên chính là thay đổi linh căn cho Tô Phục.
Linh căn của một người là từ khi sinh ra đã có, nhưng lại không phải không thể thay đổi. Chỉ là muốn thay đổi linh căn thì cần trả giá rất nhiều, lại cần tài nguyên rất quý hiếm. Không phải bất cứ ai cũng có thể làm được.
Nhưng đối với địa vị của Họa Khiết Vũ thì chuyện đó không phải vấn đề.
Đan Nguyên Phong là nơi luyện chế đan dược lớn nhất trong Phục Lâm tông, nơi đây loại đan gì cũng có. Dĩ nhiên cũng bao gồm Tẩy Căn Đan, loại đan dược có thể tẩy linh căn, hay nói chính xác hơn là xóa bớt linh căn đang có. Cứ mỗi viên Tẩy Căn Đan sẽ xóa đi một linh căn, mà với tình trạng của Tô Phục thì cần ít nhất hai viên Tẩy Căn Đan.
Đan Nguyên Phong Chủ Phong Đạt Lôi cùng Họa Khiết Vũ có quan hệ bình thản, không có mâu thuẫn gì lớn.
Đây cũng chính là tình trạng quan hệ chung giữa Họa Khiết Vũ với tất cả Phong Chủ trong Phục Lâm Tông.
Lí do đơn giản là do ngày thường ngoài tu luyện, dạy dỗ đệ tử ra thì Họa Khiết Vũ ít tiếp xúc hay giao hảo với ai. Cho nên đa số mọi người kính trọng y nhiều hơn là giao hảo. Ngày thường cũng hiếm khi nhìn thấy Họa Khiết Vũ xuất hiện chứ đừng nói chi đến giao tiếp với y. Chỉ khi nào trong tông môn có địa sự cần thương nghị, Tông Chủ cho người mời thì Họa Khiết vũ mới có mặt. Nhưng đa số chỉ đến góp cho đủ số chứ cũng ít khi lên tiếng gì nhiều.
Trong ấn tượng của mọi người, Họa Khiết Vũ là một người lạnh nhạt, cao lãnh, ít nói, làm người trầm lạnh, không thích giao tiếp.
Cho nên khi thấy Họa Khiết Vũ tự mình đến Đan Nguyên Phong xin hỏi Tẩy Căn Đan, Phong Đạt Lôi xém chút mất hình tượng uy nghiêm trước mặt đệ tử thông truyền.
Phong Đạt Lôi trừng đôi mắt to tròn, vẻ mặt trông hung dữ nhìn đệ tử thông bẩm trước mặt mà hỏi: " Ngươi nói thật sao? Thương Kiếm Phong Chủ đến đây xin đan dược? "
Đệ tử nọ rất kích động liên tục gật đầu, giọng nói chắc nịt. " Vâng Phong Chủ. Chắc chắn là Thương Kiếm Phong Chủ. "
Gã đệ tử này sao có thể không kích động cho được, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy Vũ Nhã Chân Nhân, cho nên lúc nhìn thấy y, gã đã rất vui mừng. Có cảm giác như muốn nhảy múa vì vui sướng.
Không chỉ riêng tất cả mọi người trong Phục Lâm Tông mà còn đối với toàn tu chân giới, Họa Khiết Vũ chính là truyền kì có một không hai. Cho nên người kính ngưỡng y vô số kể, người coi y là thần tượng càng đến không hết.
Có thể nói hơn chín phần mười đệ tử trong Phục Lâm Tông coi Họa Khiết Vũ là thần tượng cũng không phải nói ngoa.
Phong Đạt lội nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của đệ tử nhà minh thì khóe miệng không thể nhận ra mà giật nhẹ một cái. Thầm nghĩ hôm nay có biến hay sao mà một người suốt ngày ru rú trong Thương Kiếm Phong lại chịu tự mình đến nơi của hắn. Lại còn xin đan dược.
Chuyện này thật khó tin.
" Mau mời người vào, ngươi còn đứng đấy làm gì. " Mặc kệ là vì chuyện gì, hiếm lắm mới thấy Họa Khiết Vũ chịu rời Thương Kiếm Phong, chủ động đến nơi nào đó. Cho nên cũng không thể chậm trễ y.
Lại nói, sau hôm nay chắc chỗ của hắn sẽ còn náo nhiệt khá lâu. Có khi nào đợi sau khi Họa Khiết Vũ rời đi, thì sẽ có cả đám người nối tiếp đến chỗ hắn hỏi chuyện không nhỉ.
Nghi quá đi.
Đệ tử kia nghe Phong Đạt Lôi nói vậy thì giật mình hoàn hồn, đáp vâng một cái rồi nhanh chân đi mời Họa Khiết Vũ vào Minh Tâm Điện.
Nhìn tên đệ tử kia rời đi, Phong Đạt Lôi lấy tay vuốt mặt một cái, nhân tiện di di huyệt thái dương.
Phong Đạt Lôi bỗng cảm thấy tâm hơi mệt, phải làm sao đây?
**** Đôi lời của Tác giả. ****
- Cầu cmt, cầu tương tác. Để tác giả có động lực ra chương liên tục nè.
- Để tăng độ tương tác có ý nghĩa, giúp độc giả có động lực cmt cho tác giả thì tác giả có ý tưởng này: Nếu đọc giả nào có cmt khiến tác giả ấn tượng hay có nhiều lượt cmt thì sẽ được tác giả đề tên trong mục [ Trò chuyện cùng đọc giả ] và sẽ được tác giả lấy tên đọc giả đó để làm nhân vật trong truyện Hệ Thống Xuyên Thư.
Nhưng nói trước, vì truyện này có rất nhiều nhân vật, nên tác giả có lỡ để tên đọc giả đó viết thành nhân vật ngược thảm thương hay pháo hôi thì đừng trách tác giả nha. Cái này là hên xui đấy.
- Bây giờ còn chờ gì nữa, hãy cùng tương tác để tác giả có động lực ra chương nào.