“Ngươi xác định ngươi đụng Bella vẫn có thể khống chế được chính mình sao?” Vừa lên xe, Lusena liền hỏi.
“Đương nhiên, ta đã quen mùi của cô ấy, trừ phi cô bị thương đổ máu, bằng không ta sẽ không lại không khống chế được.” Edward cười trả lời.
Lusena hơi chút yên tâm.
Sau khi tiết đầu kết thúc, Lusena đi ra phòng học, phát hiện trên bầu trời hạ xuống vô số bông tuyết nhỏ.
“Trời ạ! Tuyết rơi!” Lusena không khỏi vọt ra ngoài, vươn hai tay muốn tiếp được bông tuyết.
“Ngươi thích tuyết?” Edward hỏi.
“Cũng không phải đặc biệt thích, chính là đột nhiên nhìn thấy, có chút kích động thôi.” Lusena thu tay lại, cùng Edward hướng tới phòng học tiếp theo.
“Hắc, Lusena!” Giọng nói của Mike từ bên tai vang lên.
Lusena xoay người, phát hiện Mike đang cùng vài cái nam sinh ném tuyết.
“Úc!” Mike tránh thoát một cái banh tuyết, đối với Lusena mời nói:“Lusena, muốn hay không cùng chúng ta chơi? Rất thú vị!”
“Ta nghĩ không được, tiết tiếp theo của ta lập tức sẽ bắt đầu.” Lusena nhìn nhìn đồng hồ, cự tuyệt nói.
“Úc, thiếu chút nữa đã quên, Eric, dừng, chúng ta nên đến lớp học.” Mike đối với một nam sinh còn muốn hướng hắn ném nói.
Toàn bộ buổi sáng, người trong trấn nhỏ đều hưng phấn mà bàn luận trận tuyết — hiển nhiên, đây là trận tuyết đầu đông năm này.
Trong các lớp học, tùy ý có thể thấy được các học sinh đang ném tuyết. Đi trên đường, Lusena vẫn thật cẩn thận, banh tuyết nơi nơi bay tới bay lui, cô sợ chính mình sẽ bị ném trúng, vẫn phải dựa vào Edward ôm cô rời đi mới tránh được một kiếp.
Tới đại sảnh, hai người hướng đối phương vuốt bông tuyết trên người xuống, Edward còn cố ý dặn một lần:“Nhớ kỹ, không cần cùng Bella quá mức thân mật.”
“Tốt, ta sẽ.” Lusena cũng cam đoan.
Lúc Mike đến cạnh Lusena, cậu còn hưng phấn trong trận ném tuyết vừa rồi:“Lusena, ngươi biết không? Những người vừa mới chơi ném tuyết với ta, đều bị ta ném thật sự thảm, nhất là Eric, ta dám cá, chờ tuyết trên người hắn hòa tan, hắn nhất định ướt toàn thân.”
“Mike, ngươi giỏi quá!” Nhìn Mike lúc này có bộ dạng chờ mong được khen ngợi, Lusena mở miệng nói.
Chờ Jessica cùng Bella đến, Lusena phát hiện Bella bên tai đều đỏ hồng.
“Bella, ngươi làm sao vậy?” Mike dẫn đầu hỏi.
“Ta không sao.” Bella nói xong, tiếp theo liền lẹ tay lấy một ly nước.
“Ngươi chỉ lấy một ly sô đa?” Mike kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, ta hiện tại không có khẩu vị.” Bella miễn cưỡng cười cười.
“Là không thoải mái sao? Muốn hay không đi y tế.” Mike sốt ruột.
“Vừa rồi đến phòng ăn, ta đã muốn hỏi qua, cô không muốn xuống phòng y tế.” Jessica đứng trước Bella nói, Lusena nghe ra giọng nói của cô đối Mike bất mãn.
Mike thấy Bella gật đầu, không hề nói nữa.
“Bella, ngươi đang nhìn cái gì?”
Lusena đang im lặng dùng cơm, bỗng nhiên nghe được Jessica nói. Cô tò mò ngẩng đầu, phát hiện Bella nhanh chóng gục đầu xuống, tuy rằng chỉ có một cái chớp mắt, nhưng Lusena có thể xác định, phương hướng Bella nhìn vừa rồi là bàn của Edward.
“Bella, Edward Cullen vừa rồi nhìn chằm chằm ngươi.” Jessica cười nói. Từ khi chuyện Edward ôm Bella truyền ra, các học sinh đều cảm thấy Edward lại coi trọng học sinh mới.
Lusena nhìn qua, Edward cũng không có nhìn về nơi này, mà là đang cùng bọn Emmett vui đùa ầm ĩ. Emmett hướng tới bốn người kia lắc lắc đầu, tóc của hắn tựa hồ dính đầy tuyết. Mà Rosalie cùng Alice đều trốn một bên.
“Hắn nhìn qua không tức giận, đúng không?” Lusena nghe thấy Bella khẩn trương hỏi.
“Không, hắn là tức giận sao?” Jessica hoang mang hỏi.
“Ta cảm thấy hắn chán ghét ta.” Bella nói xong, thoạt nhìn có chút chán nản chống cằm.
“Cullen một nhà không thích bất luận kẻ nào…… Ân, bọn họ thậm chí không chú ý bất luận kẻ nào, càng miễn bàn đến thích.” Jessica an ủi nói.
“Không, ta cho rằng Edward Cullen thực thích Lusena.” Mike lập tức phản bác nói, còn đối với Lusena nở nụ cười.
“Các ngươi đều không có nhìn đến cảnh hắn ôm Bella, ta càng cảm thấy hắn thích Bella.” Một bên Angela chen vào nói.
Vì thế, hai người không coi ai ra gì liền tranh luận.
Lusena muốn ngăn Mike, càng muốn phản bác lời“Edward thích Bella” của Angela, Nhưng lời nói bên miệng lại có chút do dự, Bella là Edward ca giả, tương đương với mục tiêu nhất định tồn tại, có lẽ Edward cuối cùng sẽ thích Bella? Lusena nhìn một bên Bella, cô tựa hồ khi Angela mở miệng liền ngẩng đầu lên, Nhưng cô ấy không có ngăn hai người đang tranh luận.
Phát hiện Lusena nhìn về chính mình, Bella cố lấy dũng khí, đem vấn đề đã sớm muốn hỏi hỏi ra:“Lusena, ngươi có biết vì sao Edward lại ôm ta không?”(Linh~ Ling: Để hút máu chị đấy, không phải vì thích đâu. Ed là của Sena)
Nghe xong lời này, Lusena không biết chính mình có cảm xúc gì. Cô không lên tiếng nhìn chằm chằm Bella, thẳng đến khi Bella lại bắt đầu vuốt tóc, cô mới chậm rãi mở miệng:“Không, ta không biết.” Tiếp theo, Lusena cúi đầu, tiếp tục dùng cơm, không tính lại quan tâm người bên cạnh.
Lúc này, Lusena nhanh chóng dùng cơm, lấy cớ đi đến lớp trước để chuẩn bị bài, rời đi nhà ăn.
Đi vào phòng học, Lusena cũng không có giống như ngày thưòng hướng Edward tới, mà là đi đến bàn trống gần cửa cuối lớp ngồi xuống. Lusena thừa nhận chính mình là giận chó đánh mèo, cô nghĩ, dù sao thầy Banner vốn đã nghĩ để Bella ngồi bên cạnh Edward, vậy thì ngồi đây cũng không sao.
Lusena nghĩ đến Edward sẽ ít nhất chủ động lại hỏi chính mình, Nhưng hắn chính là vẫn chống đầu, giống như không biết chính mình đã vào phòng học. Đáng thương Lusena hoàn toàn quên Edward có thuật đọc tâm.
Bella tiến phòng học, liền phát hiện Edward bên người không có ai, kỳ quái nhìn quanh phòng học, kết quả ở phía sau thấy Lusena. Bella không biết vì sao trong lòng có chút chờ mong, rõ ràng Edward thoạt nhìn thực chán ghét chính mình. Vì thế, Bella giống như thản nhiên ngồi bên cạnh Edward.
Vốn các học sinh đang nhìn đến Lusena cùng Edward rốt cục tách ra, nội tâm liền hiện lên các loại dự đoán, hiện tại nhìn thấy Bella ngồi ở vị trí của Lusena còn cô thì ngồi phía sau, toàn bộ phòng học đều sôi trào, mọi người đều thảo luận quan hệ của ba người.
May mắn, thầy Banner đúng lúc đi vào phòng học, ngăn lại mọi người.
“Xin chào!” Bella đang chuyên chú nhìn hình ảnh bài học, thì nghe được một giọng nói bình tĩnh, tựa như tiếng đàn.
Bella mạnh mẽ ngẩng đầu, phát hiện quả nhiên là Edward hướng chính mình chào hỏi, cô có chút thụ sủng nhược kinh( được yêu thương mà nươm nướp lo sợ), ngơ ngác nhìn Edward, không nói.
“Ta là Edward Cullen, lúc trước là ta thất lễ, không biết hiện tại giải thích còn kịp không?” Edward mỉm cười nói.
Bella lúc này đầu óc một mảnh hỗn loạn, xem biểu hiện lễ độ của Edward, nhìn hắn mỉm cười mê người, chẳng lẽ hắn kỳ thật cũng không chán ghét chính mình? Chẳng lẽ chính mình hoàn toàn nghĩ sai rồi?
“Ngươi…… Xin chào! Ta là Bellas Swan, ngươi có thể gọi ta là…… Bella.” Bella lắp bắp nói.
Edward trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, nhưng không có tiếp nhận câu đầu của Bella:“Tiểu thư Swan, ngươi còn chưa trả lời có hay không nhận câu giải thích của ta.”
“A, ta nhận, ta cũng không có giận dữ với ngươi.” Bella nhanh chóng trả lời.
Lúc này thầy Banner bắt đầu bố trí nội dung của buổi học: Hai người một tổ tiến hành thí nghiệm, tìm ra từng cái tế bào của cà rốt thuộc thời kỳ nào trong chu kỳ tế bào, cũng như vẽ lại trên giấy. Đương nhiên, thứ tự đã bị thay đổi.
“Con gái trước?” Edward rất phong độ dò hỏi.
Lusena cảm thấy chính mình hoàn toàn không thể chuyên tâm học, cô luôn kìm lòng không được nhìn về phía Edward, nhìn hắn mỉm cười cùng Bella nói chuyện. Lusena chỉ cảm thấy hình ảnh kia thực chói mắt, cô thậm chí cảm thấy chính mình ghen tị Bella, ghen tị cô ấy đương nhiên được Edward chú ý. Ghen tị? Lusena ngây người một chút, vì cái gì muốn ghen tị? Lập tức lại nghĩ đến một từ khác: Ghen. Ghen? Cảm xúc hiện tại có thể giải thích là vì Bella ăn dấm chua? Ân? Chẳng lẽ……
“Tiểu thư Khải Phổ Lao Đặc, thời gian chỉ còn lại có một nửa, ngươi hiện tại không có bạn cùng làm, nếu không bắt đầu, nội dung này sẽ hoàn thành không được.” Thầy Banner không biết khi nào đi đến bên cạnh Lusena, gặp Lusena đang cúi đầu ngẩn người, liền nhắc nhở nói.
“Đúng vậy, thầy, ta lập tức bắt đầu.” Lusena lập tức điều chỉnh trạng thái, bắt đầu quan sát từng miếng cắt, đem kết luận vừa rồi còn không có kịp nghĩ sâu quăng ra sau đầu.
Lusena không biết, ở lúc cô cơ hồ kết luận, Edward vui mừng nhìn về phía cô.
Bất quá, Edward nhất định thất vọng rồi, suy nghĩ của Lusena bị thầy Banner đánh gãy.
Tan học, Edward cùng Bella cùng nhau đi ra phòng học, Lusena xấu hổ không biết có nên hay không đi theo. Hoàn hảo, Bella còn có lớp khác, cô rất nhanh liền rời đi.
“Lusena, về nhà.” Edward thấy Lusena còn không có rời đi, chủ động đi tới, lôi kéo tay cô, hướng bãi đỗ xe đến.
Lusena tùy ý để Edward nắm, dọc theo đường đi đều không lên tiếng.
Đợi hai người đều lên xe, Lusena nhẹ nhàng mà mở miệng:“Edward, ngươi không phải đã quyết định đem Bella chuyển hóa?”
“Rốt cục hỏi ra?” Edward đối với Lusena một nhướng mi,“Cả một giờ học ngươi cũng chỉ ra kết luận này?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Ta xem ngươi cả tiết đều cùng Bella vừa nói vừa cười.”
“Thân ái Lusena, ngươi là đang ghen sao?” Edward trêu đùa.
“Nào có!” Lusena phản xạ có điều kiện phản bác nói, tiếp theo sắc mặt ửng đỏ, cô nhớ tới kết luận khiếp sợ mình có được khi ngẩn người ở tiết vừa rồi.
“Ta tất cả đều nghe được.” Edward nghiêng thân mình, một tay ôn nhu vuốt tóc Lusena, một tay hơi ôm lấy cô, lấy giọng điệu mê hoặc lòng người nói “Lusena, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
“Ta…… Ta không biết.” Lusena cảm thấy chính mình sắp trầm luân trong ánh mắt thâm tình của Edward, cố gắng giãy dụa.
Lusena nghĩ đến Edward còn có động tác khác, ai ngờ, hắn thu hồi hai tay, ngồi thẳng lại, đem xe khởi động.
Màu bạc Volvo dừng lại ở trong chỗ sâu trong rừng rậm.
“Đi lên, ta cõng ngươi.” Edward ngồi xuống trước mặt Lusena.
Lusena nghe lời Edward nói, có lẽ là tâm trạng khác nhau, Lusena cảm thấy lúc này đây, ghé vào trên lưng Edward, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, làm cho người ta không nhịn được mà muốn mỉm cười.
Edward cõng Lusena trên lưng đi tới một cây cổ thụ gần như là cao nhất trong rừng, nhẹ nhàng đem Lusena đặt trên một cành cây to khỏe, hai tay sửa lại thành ôm cô.
Lúc Edward buông chính mình, Lusena mới mở hai mắt, phát hiện chính mình cư nhiên đứng trên một cây cổ thụ cao, dưới chân chính là một nhánh cây, không khỏi hét lên một tiếng, gắt gao ôm lấy Edward.
“Đừng sợ, tin tưởng ta.” Edward ôn nhu nói, nhẹ nhàng vỗ lưng Lusena.
Nghĩ đến có Edward bên người, Lusena chậm rãi bình tĩnh trở lại.
“Ngươi xem.”
Theo lời Edward nói, Lusena nhìn về phía trước, lúc này trận tuyết lớn mặc dù đã nhỏ lại, lại vẫn có thể thấy rõ nhiều bông tuyết. Lúc trước tuyết bao trùm ở trên lá cây, giờ lá không chịu nổi áp lực nghiêng xuống, tuyết liền chảy xuống đến phía dưới, theo thứ tự đi xuống.
Đứng trên một gốc cây to, nhìn ra xa, cảm giác tuyệt vời khi đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa.
“Thích không? Nếu ngươi thích, ta mỗi ngày đều mang ngươi đến đây.” Edward ở bên tai Lusena thấp giọng nói.
Lusena cảm thấy có chút ngại ngùng, cố ý không mở miệng, mà là gật gật đầu, tránh né cảm giác này.
“Lusena, chúng ta tiếp tục đề tài vừa nói trong xe đi.” Tâm tư cẩn thận của Lusena tự nhiên Edward hoàn toàn hiểu, hắn cười khẽ nói.
Lusena ẩn ẩn đoán được Edward muốn nói cái gì, nội tâm có chút chờ mong.
Edward cúi đầu, lại ở bên tai Lusena nói nhỏ:“Lusena, ta yêu ngươi.”
Lusena thân mình khẽ run, cô không thể tin liền ngẩng đầu, cư nhiên là “Yêu”, cư nhiên là thâm trầm yêu như vậy, Lusena vốn tưởng rằng Edward chỉ nói “Thích”.
“Lusena, ma cà rồng cả đời chỉ có một bạn lữ, một khi yêu, dù có chết cũng không buông.” Edward thâm tình nói.
Lusena có chút không dám nhận lời, cô còn không rõ ràng cảm xúc của chính mình đối Edward có hay không đạt tới yêu.
“Không quan hệ, ta có thể chờ ngươi.” Edward hôn nhẹ lên hai má Lusena.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thiệt tình không nghĩ sẽ viết cảm tình diễn…… Hôm nay sẽ phản giáo, phía dưới tiến vào không chừng khi đổi mới giai đoạn, hy vọng mọi người lượng giải ~ bất quá ta ít nhất hội chu càng! Lại nói rõ: Bài này sẽ không hố! Ta nhất định sẽ cho Lusena cùng Edward một cái mỹ mãn kết cục!