• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đau đớn trên thân thể làm Trác Ngọc thoáng tỉnh táo một chút., cô lúc này mới phát hiện ra Địch Á đang nằm trên thân thể mình. Không cần nghĩ cô cũng biết mình và Địch Á đang làm gì, không đợi cô suy nghĩ nhiều, Địch Á lại nặng nề va chạm, tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng cô.

Thân thể cô đột nhiên cứng đờ, khóe miệng mím chặt không muốn trầm luân cùng Địch Á. Cô biết lúc này mình không phản kháng được Địch Á, chỉ có thể dùng phương thức này để biểu đạt phẫn nộ của bản thân, giống như người cùng Địch Á đi đến cực lạc không phải là Trác Ngọc cô.

Bất mãn khiến thân mình Trác Ngọc cứng ngắc, Địch Á liền dùng thêm sức gặm cắn, tay trái nặng nề vuốt ve bộ ngực mềm mại của Trác Ngọc, cảm giác mềm nhũn càng làm cho Địch Á mê muội, tay phải chuyển xuống dưới mông Trác Ngọc, không chút khách khí vỗ mấy cái, lực mạnh như vậy, đau nhói trong nháy mắt liền từ dưới mông truyền đến toàn thân. Trác Ngọc cắn chặt môi dưới, hốc mắt khẽ ửng hồng, sỉ nhục chưa bao giờ có khiến Trác Ngọc bi phẫn không thôi.

Địch Á si mê vuốt ve cái mông săn chắc của Trác Ngọc, hưởng thụ cảm giác trơn mịn, mượt mà, tay phải dọc theo sống lưng Trác Ngọc từ trên xuống dưới vuốt ve một hồi, cảm giác tê dại tức khắc truyền đến chỗ sâu trong linh hồn Trác Ngọc, khiến cho nàng không thể tiếp tục kháng cự. Rõ ràng nên chống cự, nên tức giận, nhưng đến bên miệng thì lại là rên rỉ thật thấp, Trác Ngọc chỉ có cảm giác mình là đau cũng là vui vẻ. Bị Địch Á áp chế, thân thể không thể động đậy, Trác Ngọc chỉ có thể chấp nhận xụi lơ bên dưới Địch Á, mặc cho Địch Á muốn làm gì thì làm, cho đến khi Địch Á dừng lại động tác.

Kích tình qua đi, Địch Á lật người lại kéo Trác Ngọc vào trong lòng mình, hai mắt nhắm lại.

Trác Ngọc không nhúc nhích, lẳng lặng tựa vào trong ngực Địch Á. Cô có thể cảm nhận được từng giọt mồ hôi từ khuôn mặt tuấn mỹ của Địch Á nhỏ xuống. Hai cánh tay cường tráng mà có lực đang gắt gao ôm mình, tuyên thệ quyền chiếm giữ của hắn.

Trác Ngọc luôn luôn kiên cường giờ phút này không khỏi lộ ra vẻ mặt bi thương, hốc mắt ửng hồng, cho dù cô có kiên cường như thế nào đi nữa cũng là một cô gái, cũng sẽ bi thương, khổ sở.

Cô khẽ đẩy người Địch Á ra, muốn tránh né hắn, nhưng cũng không dám có động tác gì quá lớn. Những vết hôn xanh xanh tím tím do Địch Á để lại còn ẩn ẩn đau, xen lẫn cảm giác nóng bỏng trong cơ thể, hai loại cảm giác bất đồng khiến Trác Ngọc cảm thấy xấu hổ.

Cô chưa từng nghĩ mình sẽ phát sinh quan hệ với Địch Á, vì cô chưa từng coi hắn là nam nhân mà đối đãi. Hôm nay, Địch Á đối xử với cô như vậy, cô cũng không biết nên làm gì, làm như thế nào mới không phụ Ôn Thụy.

Thời điểm yêu thương say đắm nhất với Ôn Thụy bọn họ cũng chưa từng vi phạm, nhưng hiện giờ lại giao mình ở nơi này. Trác Ngọc không khỏi cảm thấy đau buồn, tại sao mình lại gặp phải chuyện như vậy?

Tí tách…

Nước mắt không tự chủ được từ trong hốc mắt ửng hồng của Trác Ngọc tràn ra ngoài.

Thật ra Địch Á cũng không ngủ, hắn chỉ suy nghĩ một lát nên nói như thế nào với Trác Ngọc, dù sao hắn cũng không được Trác Ngọc cho phép, nhưng tình huống đó hắn không thể do dự.

Cảm nhận được nước mắt của Trác Ngọc rơi trên lồng ngực mình, hắn chợt cảm thấy bối rối. Hắn ôm Trác Ngọc ngồi dậy, cẩn thận thối lui khỏi thân thể Trác Ngọc lại khiến Trác Ngọc rên rỉ.

Địch Á mặc dù có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mịn từ ngực truyền đến, nhưng khi ngửi được mùi máu tươi sắc mặt hắn liền biến đổi. Hắn cẩn thận ôm Trác Ngọc, khi ánh mắt chạm đến phía dưới sưng đỏ cùng những vết xanh tím trên người Trác Ngọc thì liền hối hận không thôi.

Hắn cẩn thận đỡ Trác Ngọc nằm xuống, nhanh chóng từ trong túi đeo lưng bị vất ở một góc lấy ra dược thảo mà Trác Ngọc đã nói với hắn rồi vò nát, nhẹ nhàng bôi lên hạ thân Trác Ngọc, bôi xong thuốc, Địch Á lại nhẹ nhàng mặc quần áo cho Trác Ngọc.

Trác Ngọc trong toàn bộ quá trình không hề nói một lời nào, chỉ nằm im giống như tượng gỗ mặc cho Địch Á loay hoay. Cô không biết mình phải làm sao, ngay cả cảm giác đói bụng cũng không có.

Địch Á thấy Trác Ngọc không nói lời nào cũng không có bất kỳ phản ứng gì, tất nhiên là ảo não rồi. Giống cái nhỏ nhất định là giận mình không được nàng cho phép đã quan hệ với nàng.

Hắn không ngừng nói lời xin lỗi bên tai Trác Ngọc, cho đến khi nghe được âm thanh Trác Ngọc đói bụng mới dừng lại.

Thu xếp thật tốt cho Trác Ngọc, hắn nhìn Trác Ngọc một lúc lâu mới nhẹ giọng nói với cô: “Ngọc nhi, nàng nghỉ ngơi đi, ta đi săn thú rồi sẽ trở lại ngay.”

Địch Á không suy nghĩ nhiều mà rời khỏi sơn động.

Sau khi Địch Á đi, Trác Ngọc mới chậm rãi mở to hai mắt khó khăn đứng lên, trên người vẫn còn cảm giác đau đớn của lần đầu tiên, nhưng cô vẫn không để ý đến những điều này.

Cô chậm rãi đi ra ngoài sơn động, cô không biết mình phải đi nơi nào, trong đầu một mảnh trống rỗng. Cô chỉ biết cô muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Địch Á, không bao giờ gặp lại nam nhân nguy hiểm kia nữa. 

Không sai, là nam nhân! Trước kia cô chưa từng nghĩ người thú này sẽ tạo ra được bao nhiêu uy hiếp với mình, cô vẫn cho rằng mình thân là sinh vật cấp cao của Thế kỷ 21, có trí khôn để cải thiện cuộc sống của mình, cô cho rằng Địch Á sẽ vì vậy mà nghe lời cô, vì những việc mà cô làm mà sùng bái. Nhưng cô lại quên mất Địch Á có thể dễ dàng chế ngự cô, thậm chí chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết cô.

Nhất định là mấy ngày nay cô đã buông lỏng cảnh giác, nếu không vì sao lại quên đi con người thật Địch Á chứ?

Nhánh cây cùng cây cỏ không ngừng xẹt qua cần cổ, mặt, cánh tay cùng bắp đùi Trác Ngọc, nhưng cô không để ý. Cô cứ đi thẳng về phía trước không hề suy nghĩ mình có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không. Dường như chỉ cần rời khỏi Địch Á là cô có thể an tâm. 

Địch Á mới tới gần sơn động đã phát hiện Trác Ngọc không có ở đây. Hắn cho rằng Trác Ngọc chỉ là đi ra ngoài giải quyết nhu cầu sinh lý, một lát sau hắn mới cảm thấy không ổn, thân thể cô lúc này bất tiện cũng nên trở lại rồi.

Hắn vốn cho rằng Trác Ngọc đi đến dòng suối nhỏ, nhưng khi đến đó hắn cũng không thấy bóng dáng của cô. Hắn đột nhiên cảm thấy kinh hoàng, chẳng lẽ đã có dã thú thừa dịp hắn không có ở đây mà bắt Trác Ngọc đi?

Địch Á không thể khống chế được sự sợ hãi trong lòng. Nếu bị dã thú bắt đi.....

Trác Ngọc hiện không có ở đây nên hắn không thể đảm bảo điều gì.

Đáng chết!! Sao hắn không mang Trác Ngọc theo lại để nàng ở trong sơn động, nàng hiện tại không khỏe sao có thể đấu lại dã thú, nếu là dã thú to lớn, hắn quả thật không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Địch Á vừa tìm kiếm mùi của Trác Ngọc, vừa chú ý dị động trong rừng rậm. Thân thể Trác Ngọc không khỏe nên nhất định không đi được bao xa.

Nhưng hắn lại không biết là ba Trác vốn xuất thân từ quân nhân, từ nhỏ Trác Ngọc đã đi theo ba Trác, mặc dù không học được kỹ xảo gì, thế nhưng sức chịu đựng cũng học được thật tốt, chuyện gì mà cô đã muốn làm thì cô sẽ dốc toàn lực.

Tựa như giờ phút này, coi như thân thể cô không được khỏe nhưng cô vẫn duy trì hành động trốn chạy của mình.

Địch Á vừa tìm đã tốn mất nửa ngày, lúc đầu hắn tìm sai phương hướng, sau đó lại ngửi thấy mùi của Trác Ngọc liền đuổi theo. Hắn tìm được Trác Ngọc cả người đầy vết thương nằm ở trong đống thảo dược lộn xộn.

Địch Á cẩn thận từng ly từng tí ôm Trác Ngọc vào lòng, đau lòng nhìn vết thương trên người cô, sau đó hắn nhanh chóng trở về.

Hắn nhẹ nhàng đặt Trác Ngọc xuống, lại lấy thảo dược xử lý những vết thương trên người cô sau đó mới từ từ đưa mắt nhìn Trác Ngọc. Thật lâu sau, hắn mới đứng dậy đi làm cơm, đặt nồi canh nấu cho Trác Ngọc lên bếp từ từ nấu, chính mình chỉ ăn một chút thịt nướng rồi thôi.

Hắn lại để cho giống cái mà mình yêu thích bị thương. 

Tinh thần Địch Á trở nên cực kỳ sa sút, hắn rất sợ Trác Ngọc cảm thấy mình không thể bảo vệ được cô, vì vậy mà sẽ không cần hắn nữa.

Trác Ngọc lần nữa tỉnh lại liền đoán được mình đã bị Địch Á mang về. Cô cũng không nói lời nào, cho đến khi Địch Á đang lâm vào trầm tư phát hiện cô đã tỉnh, ánh mắt của cô mới chậm rãi tập trung, nghe rõ lời nói của Địch Á, lại bất ngờ hắn không nổi giận mà tự trách.

“Thật xin lỗi, là ta không đúng, ta không nên để nàng một mình ở đây, không nên để dã thú có cơ hội làm nàng bị thương. Muốn đánh cũng tùy nàng, nhưng nàng cũng đừng không để ý tới ta.”

Trác Ngọc mê man nháy mắt mấy cái, hắn cho rằng mình bị dã thú mang đi nên mới bị thương, hắn căn bản không biết tại sao mình muốn rời đi. Đúng vậy, bọn họ không cùng giống loài, làm sao có thể hiểu được.

“Tôi đói rồi, muốn ăn ít đồ.” Thanh âm Trác Ngọc vẫn khàn khàn như cũ, thậm chí còn mang theo chút quyến rũ, chính cô nghe được cũng phải giật mình. 

Địch Á nghe thấy Trác Ngọc muốn ăn thì vội múc một chén canh, cầm muỗng đút cho Trác Ngọc.

Trác Ngọc muốn tự mình ăn, Địch Á lại kiên trì muốn đút, lý do đương nhiên là do Trác Ngọc bị thương, không nên lộn xộn, cần người chăm sóc.

Trác Ngọc nhìn cái muỗng đưa đến bên miệng thì thở dài một hơi, so với vết thương thì sự tồn tại của anh còn làm người ta sợ hãi hơn. Chỉ là câu nói này hiện tại cô không dám nói, cũng không còn hơi sức để nói, chỉ có thể mặc cho Địch Á đút mình.

Trác Ngọc ăn xong một chén canh thì không muốn ăn nữa, ăn thêm chút thịt nướng liền nằm xuống nghỉ ngơi.

Cô đang suy nghĩ tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. Cô nhớ mình cũng không có làm gì, cũng không nói gì có ý muốn mời Địch Á hưởng thụ thú vui giường chiếu, tại sao lại thành ra như vậy cơ chứ? 

Cô cũng không có làm ra chuyện gì khiến Địch Á hiểu lầm đi. Vào lúc đó, thần trí Địch Á cũng hoàn toàn thanh tỉnh, cô nhớ tối hôm qua cô chỉ đến dòng suối nhỏ tắm, trước khi tắm cũng ăn thức ăn giống Địch Á, chỉ là ăn nhiều hơn Địch Á mấy trái dâu mà thôi. Nghĩ tới nghĩ lui cô cũng nghĩ không ra, không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt nhìn về phía Địch Á.

Thấy Trác Ngọc nhìn mình cau mày, Địch Á vội hỏi: “Sao vậy, có chỗ nào cảm thấy khó chịu ư?”

Trác Ngọc muốn nói ra, nhất thời lại cảm thấy xấu hổ, cuối cùng không chống lại được ý niệm trong lòng liền hỏi: “Vì… Tại sao tối qua lại xảy ra chuyện như vậy?”

Thấy Trác Ngọc chủ động nói ra chuyện tối hôm qua, Địch Á hơi ngẩn người: “Nàng không biết?”

Vừa nhắc tới chuyện tối qua, Địch Á không tránh khỏi nhớ lại một phen dư âm, ánh mắt cũng trở nên tối đi. Cảm giác kia quá mức tốt đẹp, quả thực là làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Thấy Địch Á lại dùng ánh mắt mờ mịt mà kích tình nhìn chằm chằm mình, Trác Ngọc đỏ mặt, cô hiển nhiên cũng nhớ lại chuyện tình tối qua: “Tôi sao biết được, nếu biết rõ sao tôi còn hỏi anh?”

Câu hỏi này mang theo giọng điệu hờn dỗi khiến tinh thần Địch Á rung động: “Tối qua khi nàng ăn cơm xong có ăn mấy trái tình quả, dược tính của tình quả cần phải kết hợp mới có thể giải. Ta nghĩ rằng nàng ngượng ngùng không muốn mở miệng nên mới ăn tình quả…”

Hắn vừa nói vừa cười một tiếng thật thấp bên tai Trác Ngọc: “Thật ra thì chỉ cần nàng nói với ta, ta sẽ rất vui. Nếu nàng bất mãn với cố gắng của ta, vậy chúng ta có thể làm lại một lần nữa, hử….”

Thanh âm chữ “hử” ở cuối câu được nâng lên khiến cho người ta có vô hạn suy nghĩ.

Thì ra là như vậy, thì ra là lỗi của mình, đáng lẽ ra mình không nên ăn trái cây kia, nhưng sao mình có thể biết được trái cây này lại có tác dụng kích tình?

- Hết chương 18 -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK