• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Ngọc ngồi trên lưng Địch Á từ từ trở về, dọc theo đường đi côn trùng kêu vang, chim hót líu lo khiến trong lòng Trác Ngọc càng thêm phiền não. Cô cảm thấy Địch Á là cố ý, biết rõ trái cây này có tác dụng kích tình, nhưng hắn thấy cô ăn cũng không ngăn cản, chính là vì muốn sàm sỡ cô, làm cho người ta thật giận. Cô muốn mắng người, đánh người, lại biết nắm đấm của mình cũng chỉ giống như gãi ngứa với Địch Á, khiến cho cô phải nghẹn một hơi bực bội.

Trên đường đi, Địch Á luôn cẩn thận quan sát nét mặt Trác Ngọc, hắn biết tâm tình Trác Ngọc không được tốt, cũng biết Trác Ngọc không muốn nói chuyện cùng hắn, nhưng hắn lại sợ Trác Ngọc khó chịu, trong lòng rất mâu thuẫn.

Hai người dọc theo đường đi đều không nói chuyện, một loại an tĩnh quỷ dị bao phủ hai người.

Hai người trầm mặc trở lại sơn động cũ, chỉ mới qua mấy ngày mà sơn động đã có chút đổ nát, khắp nơi đều là bụi bặm, miếng che chỗ tắm rửa đã không thể dùng được nữa, trong góc sơn động đã có mấy con nhện “an cư lạc nghiệp”, còn có vài con muỗi không biết tên cũng tới “tham gia náo nhiệt”. Trác Ngọc ghét bỏ nhíu mày một cái.

Địch Á để đồ xuống, thấy nét mặt giống cái của mình thì vội vàng thu dọn sơn động, thu dọn xong lại săn mồi gác trên đống lửa làm cơm, lại nấu thêm một nồi canh.

Trác Ngọc tùy tiện ăn vài miếng liền không có khẩu vị, chỉ ngồi ở một bên ngẩn người, cô cảm thấy cuộc sống đối với cô mà nói quá mức bi thống. Xuyên đến một xã hội nguyên thủy có nền văn minh hoàn toàn bất đồng với Thế kỷ 21, lại gặp phải người thú, còn xảy ra chuyện như vậy nữa, nếu tâm lý cô không vững vàng, chỉ sợ đã sớm bị hù chết.

Địch Á yên lặng quan sát Trác Ngọc, nghĩ nếu nàng không chịu tha thứ cho mình….

Hắn rùng mình một cái, có cảm giác như có một cây đuốc đốt từ trong đầu đốt ra bên ngoài, mà trên ót hắn như bị dội một chậu nước lạnh.

Mấy ngày sau đó, Trác Ngọc cũng dần dần không còn yên lặng như vậy nữa. Thỉnh thoảng cô sẽ cùng Địch Á nấu cơm, phối hợp coi như là ăn ý.

Trác Ngọc cảm thấy rất quái lạ, cô vẫn có thể cùng Địch Á chung sống hòa bình, chỉ là nghĩ lại thì thấy cũng đúng, cuộc sống của cô ở đại lục này còn phải dựa vào Địch Á, sao có thể chọc hắn mất hứng?

Thật ra thì Trác Ngọc vốn là một người như vậy, vì đạt được mục đích của mình mà có thể lợi dụng bất luận là kẻ nào, vật gì. Ban đầu vì để được Ôn Thụy coi trọng, cô không tiếc lợi dụng bạn tốt của mình. Cô vĩnh viễn đều nhớ lời ba đã nói với cô, muốn làm được chuyện gì đều phải lợi dụng triệt để những tài nguyên đang có, chỉ cần lấy được thứ mà mình muốn thì không cần tiếc hận những giá trị mà mình đã mất đi. Trác Ngọc từ nhỏ đã tôn sùng những lời nói này, xem đó là chân lý. Tạm thời thua thiệt, mặc dù nơi này không được như ý, cô cũng sẽ không coi thường, không thể để mình bị thương.

Ngày hôm đó, ban ngày ánh mặt trời còn chiếu sáng khắp nơi, đến chạng vạng mây đen đã giăng đầy.

Sấm chớp nổi lên, mưa rầm rầm, màn mưa rơi xuống phủ kín bầu trời, giữa đất trời là một mảnh trắng xóa. Bọn họ ở trong sơn động, Địch Á đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn, đủ để hai người bọn họ ở trong sơn động nghe âm thanh sấm đánh.

Trác Ngọc ngẩn người một lúc, sau đó bất chợt chạy ra khỏi sơn động, đuổi theo tiếng sấm. Nước mưa rơi xuống mặt, giội ướt khắp người, cô cũng không quan tâm, cô chỉ có một ý niệm, đó chính là cô muốn đuổi theo tiếng sấm, cô hoàn toàn không biết hành động của cô ở trong mắt Địch Á là có bao nhiêu điên cuồng.

Địch Á thấy Trác Ngọc chạy đi, sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, ngay sau đó hắn cũng vọt vào màn mưa đuổi theo bóng dáng Trác Ngọc.

Hắn không ngờ giống cái của mình lại có hơi sức lớn như vậy, hắn tóm lấy cổ tay Trác Ngọc muốn kéo cô trở về lại bị cô tránh thoát, hắn liền ôm ngang cô chạy về sơn động.

Trác Ngọc thấy Địch Á ngăn cản mình thì liều mạng đánh vào lưng Địch Á, quyền đấm cước đá với hắn lại bị Địch Á ôm thật chặt, làm thế nào cũng không tránh được.

Đến sơn động, Địch Á đặt cô xuống, cô lại muốn chạy ra ngoài. Địch Á thấy vậy lại ngăn cản cô khiến cô giãy giụa nhưng làm thế  nào cũng không thoát được.

“Nàng không biết nàng chạy vào trong mưa sẽ chết ư? Sẽ chết đó. Nàng đừng đi ra đó có được hay không, nàng muốn làm cái gì, ta làm cho nàng, có được hay không?” Địch Á hai mắt đỏ ngầu, thanh âm run rẩy nói với Trác Ngọc.

Trác Ngọc bị Địch Á ôm thật chặt đè ở trên mặt đất, ánh mắt cô mê mang, cô muốn về nhà, Địch Á thì lại kéo cô không để cho cô đi ra ngoài. Cô không thể thoát khỏi sự kìm chế của Địch Á, chỉ có thể nhìn màn mưa ngoài sơn động mà ngẩn người.

Cô đã nghe được lời nói của Địch Á, cô cũng biết nếu sơ sót một cái thì cô sẽ bị sét đánh chết. Nhưng nếu có thể về nhà thì sao? Nếu có thể về nhà, chịu bao nhiêu khổ cô cũng đồng ý. 

“Ngọc nhi, nàng đừng đi ra ngoài, rất nguy hiểm.”

Thấy Trác Ngọc dường như không tin, hắn nhớ tới cha mẹ mình, nghẹn ngào nói: “Cha mẹ ta cũng đi ra ngoài trong thời tiết này rồi bị sét đánh chết. Ta không muốn nàng giống như bọn họ rời khỏi ta, để ta lại một mình.”

Hóa ra là như vậy, Trác Ngọc cảm thấy mình nên an ủi Địch Á, nhưng chính cô còn cần người an ủi thì sao có thể an ủi hắn, cô đành phải vươn tay ôm hắn, vuốt ve đầu hắn, im lặng an ủi.

Ban đêm tiếng sấm ầm ầm, mưa cũng càng lớn hơn, trong sơn động cũng bị nước mưa bắn vào, cửa động bị ướt một mảng, hai người cũng không có tâm tình ăn cơm tối, chỉ biết đắm chìm trong suy nghĩ của mình, từ từ tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, hai người bị tiếng chim hót bên ngoài đánh thức, đứng lên nhìn thì thấy bên ngoài đã sáng choang, mặt trời cũng đã treo cao, ánh mặt trời lười biếng chiếu nghiêng vào sơn động.

Chỗ đất ướt ở cửa sơn động qua một đêm đã ướt thêm rất nhiều, nhiều nơi trong sơn động cũng có chút ươn ướt. Địch Á cảm thấy nơi này không thể ở nữa, địa thế ở nơi này thấp, nếu lại có thêm mấy trận mưa nữa sơn động sẽ ngập mất.

Hắn dọn dẹp qua sơn động, ở trên măt đất ẩm ướt miễn cưỡng cũng có thể nhóm lửa để nấu cơm.

Trác Ngọc nhìn một lúc, sau đó chạy ra khỏi sơn động, mặc dù là mùa nóng, nhưng có thể bởi vì đêm qua đã mưa cả đêm nên lúc này cũng không quá nóng. Thực vật xung quanh sơn động được nước mưa đêm qua tẩy rửa, trên lá ánh lên ánh sáng xanh ngọc, khắp nơi tản ra hơi cỏ nhàn nhạt.

Mặt đất có chút lầy lội, Trác Ngọc ở bên ngoài một lát mà trên giầy đã dính rất nhiều bùn đất, trên chân cùng trên đùi cũng dính không ít, khiến cho cô cũng không còn tâm tình ở bên ngoài hít thở không khí mới mẻ nữa. Cô ấm ức trở lại sơn động, lấy nước tắm rửa rồi cùng Địch Á ăn cơm.

Địch Á ăn xong thì nhìn Trác Ngọc mấy lần, miệng há ra muốn nói gì đó nhưng lại không nói.

Trác Ngọc nhìn bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, trong lòng cảm thấy bực mình, vẻ mặt kia giống như mình khi dễ hắn, không cho hắn nói chuyện vậy.

“Muốn nói gì thì nói đi, đừng có giống như đàn bà.” Trác Ngọc ác liệt nói.

Địch Á quan sát nét mặt của Trác Ngọc: “Ta muốn đi tìm sơn động có địa thế cao hơn một chút, nếu không mưa mấy trận nữa thì cái sơn động này sẽ bị nước mưa làm ngập. Nàng ngoan ngoãn ở trong sơn động, không chạy loạn có được không?”

Khóe miệng Trác Ngọc co giật, nghĩ thầm anh cũng đã quyết định rồi, còn hỏi tôi làm gì. Cô cũng biết hôm qua mưa rơi hai ngày, sơn động này thật đúng là không thể ở nữa. Cô phất tay một cái với Địch Á: “Tôi biết rồi, tôi sẽ ở trong sơn động không chạy loạn. Nếu như anh không yên tâm, thì đóng cửa sơn động lại, dù sao có viên đá phát sáng, tôi cũng không sợ tối.”

Địch Á biết Trác Ngọc vẫn nhớ chuyện mình nhốt nàng ở trong sơn động. Hắn muốn nói gì đó lại ngượng ngùng im lặng, xách theo túi đeo lưng lên đường.

Địch Á vất vả hơn nửa ngày mới tìm được một nơi khiến hắn hài lòng, hắn xòe móng vuốt ra bắt đầu đào, chỉ chốc lát sau hắn đã đào được hình dáng cơ bản, xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn trời phát hiện thời gian cơm trưa đã qua liền vội vàng thu dọn đồ đạc trở về, không biết giống cái nhà mình có đói bụng hay không.

Vừa tới cửa động, phát hiện giống cái của mình vẫn ở đó, đang nấu canh trong nồi. Hắn len lén thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng giống cái của mình tức giận sẽ không ăn cơm, không ngờ nàng lại nấu cơm. 

Trác Ngọc đang cảm thấy ảo não, Địch Á ngăn cản cô về nhà thì cô rõ ràng nên tức giận, không ngờ lại lo lắng hắn vất vả ở ngoài sẽ đói bụng, cô liền tìm cho mình một cái cớ, đây là vì báo đáp Địch Á đã chăm sóc mình, nấu bữa cơm cho hắn cũng không tính là gì.

Thật ra thì cô cũng biết trước khi cô tới, Địch Á bắt được con mồi sẽ ăn tại chỗ, vì chăm sóc cô nên mới nướng thịt hoặc nấu canh, nhưng cô không muốn thừa nhận rằng cô quan tâm Địch Á, cô đành phải dùng lý do này để an ủi mình.

Hôm nay Địch Á mang về hai loại trái cây, hắn vừa ăn vừa giới thiệu với Trác Ngọc, hắn biết giống cái của mình cảm thấy rất hứng thú đối với mấy loại trái cây, cho nên sau khi xác định không có độc liền mang về lấy lòng Trác Ngọc.

Vỏ của hai loại trái cây này đều có chút cứng rắn, Trác Ngọc dùng đao xương tách vỏ ra, một loại trong đó rất nhanh có nước chảy xuống, Trác Ngọc dùng đầu lưỡi nếm thử lại vội vàng phun ra, quá mặn, so với lá cây chuối tây tròn còn mặn hơn. Cô lập tức nghĩ tới nếu phơi loại trái cây này dưới ánh mặt trời, không biết có giống nước biển phơi thành muối hay không, nghĩ vậy cô liền dùng đao xương chọc thành một cái lỗ nhỏ ở phía trên một quả khác sau đó phơi dưới ánh mặt trời.

Cô cầm một loại trái cây khác lên nếm thử, kinh ngạc không nói nên lời, bên trong trái cây này là chất lỏng màu trắng, lại sền sệt. Cô phát hiện mùi vị của nó giống như vị bơ, ngọt mà không ngán. Cô kích động đến không biết nói gì.

Trác Ngọc vẫn luôn rất thích bơ, không ngờ ở thế giới này, cô vẫn còn có thể được ăn mùi vị này. Cô cơ hồ muốn nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh Địch Á, hôn một cái xuống trán hắn.

“Tôi thật vui, không ngờ tôi còn có thể được ăn bơ, thật sự rất cám ơn anh, Địch Á.”

Trác Ngọc suy nghĩ một chút liền cầm mấy quả bơ đi phơi, Địch Á thấy mấy trái cây quả nhiên dời đi lực chú ý của Trác Ngọc, trong lòng liền cảm thán những điều phụ thân dạy hắn quả nhiên có tác dụng. Hắn sau này vẫn còn phải học tập nhiều.

Thời gian kế tiếp Địch Á đều ở trong sơn động mới, hai ngày sau, khi Trác Ngọc đi cùng Địch Á đến sơn động mới liền kinh hãi.

Sơn động mới có diện tích gấp hai cái cũ, Địch Á đã chia ra thành nhiều nơi, mỗi nơi đều có công dụng riêng, có nơi dùng để cất thức ăn, có nơi dùng để nghỉ ngơi, mỗi nơi hắn đều phân chia rõ ràng.

Khiến cho cô hài lòng chính là Địch Á cư nhiên làm giường gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ, mặc dù chỉ là gia công cọc gỗ một cách đơn giản nhưng cũng đủ để cô kích động không thôi, chỉ là sơn động cách mặt đất quá cao, mỗi lần lên xuống đều cần Địch Á mang đi.

-Hết chương 19-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK