"Ngươi muốn nói gì? Nói đi, đừng có dông dài, ta ghét nhất người như vậy."
"Ta hỏi ngươi mấy vấn đề."
"Được, ngươi hỏi đi."
"Yêu quái các ngươi đều tùy tiện liều mình cứu người sao?"
"Làm gì có!" Ta trợn to hai mắt. "Không phải là ngươi thu yêu sao, sao lại nghi ngờ chuyện này chứ? Ngươi cũng rất rõ, phần lớn yêu quái đều ích kỷ, có rất ít lương thiện, đương nhiên là có lương thiện." Giống như tỷ tỷ thì gần như không có.
"Vậy nếu như một con yêu quái mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng luôn cứu một. . . kẻ thù, thì sao?"
"Gì? Không thể nào, nào có yêu quái ngốc như vậy." Ta gãi gãi đầu: "Cứu người còn chưa tính, còn cứu kẻ thù, chẳng lẽ nó một lòng muốn chết?" Ta ngẩng đầu lên: "Con yêu quái ngươi nói có phải là nữ không? Kẻ thù của nó có phải là nam không?"
"Đúng." Hòa thượng mím môi vô cùng chặt, gật đầu.
"Có hai trường hợp, một, là nó một lòng muốn chết." Ta hít một hơi sâu: "Hai, là nó có ý với kẻ thù của nó!"
Mắt hòa thượng trợn to trong nháy mắt: ". . .không, sẽ không. . ."
"Hòa thượng, ngươi làm sao vậy? Cái gì sẽ không?" Hòa thượng sao vậy?
"A di đà phật." Hình như hòa thượng cố khống chế tâm tình. Nhưng nhìn lực tay hắn nắm tràng hạt, không có tác dụng gì.
Hắn nhắm hai mắt, mồ hôi trên trán chảy xuống. Ta thật sự không hiểu nổi, hắn đang suy nghĩ gì. Sao lại hỏi ta chuyện này, chẳng lẽ còn có yêu quái cứu hắn? Vậy là có con yêu quái nào đó thích hòa thượng này? Không thể nào. Hòa thượng này đã được người coi trọng. . .đáy lòng nổi lên chút ghen tuông. Ta bĩu môi, giơ tay lên, lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên trán hắn.
Đột nhiên, hòa thượng trợn mắt, một tay nắm thật chặt cổ tay cầm khăn tay của ta. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.
"Này, hòa thượng. Ngươi làm sao vậy?" Ta bị sự lạnh lẽo trên người hòa thượng làm sợ hết hồn. Là sát ý? Thiếu chút nữa đã quên, hòa thượng này là hòa thượng thu yêu. Nhưng mà tại sao sát ý này quen thuộc như vậy? Tại sao còn có xúc động muốn rơi lệ? Tại sao?
"Buông ta ra!" Đây là giọng ta sao, sao lại có thù hận sâu như vậy? Ta hung hăng bỏ tay hòa thượng ra.
Một đoạn trí nhớ thoáng qua ở trong đầu, ta đau đớn giãy giụa trong kim quang, có người ở bên cạnh lạnh lùng. Người kia, người kia. . .ta che đầu.
"Hòa thượng! Sao lại là ngươi!" Ta trợn to hai mắt, nhìn về hòa thượng, lắc đầu: "Thì ra là ngươi từng thu ta. Không trách được vẫn không chịu nói cho ta biết ngươi là ai, thì ra là ngươi biết ta. . ."
"Ngươi, ngươi nhớ lại cái gì?" Hòa thượng ngạc nhiên.
"Quả nhiên là ngươi phong ký ức của ta, ta không biết tại sao ngươi lại phong ký ức của ta, nhưng ta nhớ sát ý của ngươi, ngươi muốn giết ta. . .để mạng lại đi!" Ta vọt tới, khoảng cách ngắn, nháy mắt ta đánh lên người hòa thượng. Thân thể hắn văng ra thành đường vòng cung, đụng lên vách tường.
"Khụ. . .khụ. . ." Hòa thượng hoàn toàn không đề phòng, hộc máu tại chỗ, máu dần dần nhiễm tăng y màu trắng.
Lòng ta hơi đau, nhưng thù hận lại không ít đi nửa phần. Ta đi tới bên cạnh hắn, chưởng lên chỗ tim! Một chưởng cực kỳ ác, có thể một chiêu mất mạng.
Trong giây phút nguy cơ đó, hòa thượng cũng chỉ ngẩng đầu lên. Ánh mắt không tránh né. Hắn đang cược cái gì? Cược ta không ra tay? Vậy thì sai rồi! Ta cắn môi.
"Đi chết đi!"
"Yêu nghiệt! Xem bùa!" Một cái bùa vàng chắn trước tay của ta, trong phút chốc tay giống như bị lửa đốt. Ta vội vàng rút tay về.
Quay đầu, là một đạo sĩ áo vàng. Cầm một đống bùa, lẩm bẩm.
Hiện giờ trên người bị thương, có thể không đấu lại vị đạo sĩ này. "Hôm nay không giết được ngươi, hòa thượng, ngươi, Tiểu Thanh ta nhớ. Giữa chúng ta, không chết không ngừng!" Ta xoay người tránh đi.
. . .
Vì uất ức gì mà muốn khóc chứ. Ta co quắp ở trên giường. Không muốn nhúc nhích.
"Nương tử, nương tử. . ." Giọng Hứa Tiên lo lắng truyền đến. Ta thất kinh, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì. Vội vàng nhảy xuống giường.
"Sao rồi?" Vừa vào cửa đã nhìn thấy tỷ tỷ hôn mê ở trên giường. Ta đến gần nhìn mới phát hiện sắc mặt tỷ tỷ trắng bệch, mấy ngày nay cả người gầy không ít. Sao lại thành bộ dạng này chứ.
Lòng ta vội, kéo lấy cổ áo Hứa Tiên: "Tại sao tỷ tỷ ta có thể như vậy?"
"Đều tại ta, ta nói muốn mở tiệm thuốc, nàng ấy mới mỗi ngày mỗi đêm dệt vải kiếm tiền." Hứa Tiên cúi đầu. Cầm tay tỷ tỷ thật chặt.
"Ngươi nói gì? Tỷ tỷ ta dệt vải. Hứa Tiên!" Ta phất tay đấm hắn một cái: "Đừng quên, ngươi đã nói yêu tỷ tỷ ta, ngươi yêu như vậy sao?"
"Là lỗi của ta. . ."
"Tiểu Thanh, đừng trách tướng công, chàng từng khuyên tỷ, là tự tỷ không nghe. . ."
"Tỷ tỷ. Tỷ đã tỉnh. Cảm thấy thế nào?"
"Tỷ không sao, muội đừng trách tướng công, chàng cũng không muốn. . ."
"Đừng biện hộ cho hắn, hắn mở tiệm thuốc còn cần tỷ bỏ tiền, không phải là nam nhân!"
"Tiểu Thanh! Đó là nên. Được rồi, muội không cần phải để ý đến tỷ, tỷ nghỉ ngơi một chút là được."
"Muội biết rồi." Lần này ta đàng hoàng đi ra khỏi phòng tỷ tỷ.
"Không phải là bạc sao? Chuyện này đơn giản. Đi nha môn trộm một ít không được sao!"
. . .
"Tỷ tỷ, nhìn đi, là bạc." Ta đặt bọc quần áo ở trên bàn.
"Nhiều ngân lượng như vậy, từ đâu tới?" Tỷ tỷ ngạc nhiên hỏi.
"Muội lấy từ. . .một công tử đưa cho muội." Ta nói nói: "Buổi sáng muội đi ra ngoài, dieendaanleequuydoon – V.O, đụng phải một công tử ở trên đường, hắn muốn muội uống rượu với hắn thì hắn sẽ cho muội bạc, nên muội uống với hắn. Cứ như vậy có được những bạc này." Ta nắm cánh tay tỷ tỷ: "Sao, Tiểu Thanh này thông minh chứ. Muội thấy công tử kia cũng không giống là người tốt."
"Lần sau đừng vậy nữa!" Tỷ tỷ vẫn bị ta lừa. Ta nghĩ nàng thật muốn giúp Hứa Tiên, mới có thể bị lời nói trăm ngàn chỗ hở này lừa.
Hứa Tiên lấy được bạc, trước tiên đi mua cửa hàng. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được, bận rộn cả ngày mới trở về.
"Công Phủ làm gì vậy, sao bây giờ còn chưa về!" Hứa Giao Dung ngồi ở trước bàn: "Đệ muội à, chúng ta đừng chờ hắn, thân muội không tốt, thừa dịp nóng ăn đi."
"Hay là chờ một chút đi. Muội vẫn chưa đói. Như vậy đi, tướng công, chàng đi ra ngoài tìm tỷ phu đi."
"Được."
"Ui da. . ." Đúng lúc Hứa Tiên muốn ra cửa, cửa truyền đến giọng của Lý Công Phủ.
"Sao vậy." Hứa Giao Dung vội vàng đi đỡ Lý Công Phủ đi chân cao chân thấp. "Ngồi xuống trước đi!"
"Không được, không thể ngồi. Ta bị ăn hèo, bây giờ đang đau dữ dội."
"Sao lại bị ăn hèo!" Hứa Giao Dung ân cần hỏi.
"Aiz, đừng nói nữa, mấy ngày nay yêu quái moi tim kia còn chưa có tin tức, bạc trong nha môn lại bị trộm. Huyện thái gia tức giận, đánh tất cả chúng ta."
"Bạc bị trộm?"
"Đúng, nhưng cũng lạ, cửa sổ đều khóa kỹ, khóa cũng không hư, sao bạc lại tự chạy ra ngoài được."
Ta vô thức liếc tỷ tỷ, phát hiện nàng không nghĩ đến ta, ta thở phào nhẹ nhõm. "Có lẽ là yêu quái moi tim đó làm."
"Nói không sai! Lần này nhất định không thể uổng công bị đánh, nếu ta không bắt được yêu quái kia, ta sẽ không phải là Lý Công Phủ! Ui. . .đau . . ."
"Chỉ với dáng vẻ này của chàng, nhất định không phải là Lý Công Phủ." Hứa Giao Dung nói.
"Nàng lại dội nước lã vào ta? Còn thấy ta chưa đủ phiền phức à!"
"Muốn gây gổ à, có khả năng thì tự mình về phòng đi."
. . .
"Tỷ tỷ nghĩ gì thế." Ta đi ra cửa, phát hiện tỷ tỷ đang ngồi ngẩn người ở trên bậc thang. "Đang rầu rĩ vì Rết Tinh đó sao?"
"Hiểu tỷ, chỉ có muội." Tỷ tỷ gật đầu. "Bây giờ tỷ không biết giúp tỷ phu thế nào."
"Muội cảm thấy phải kêu tỷ phu mời hòa thượng Kim Sơn Tự giúp là được rồi. Tỷ tỷ tốt nhất không ra mặt. Nếu có người phát hiện thân phận của tỷ, vậy sẽ không...có kết quả tốt."
"Hòa thượng Kim Sơn Tự?" Tỷ tỷ nghi ngờ: "Ai?"
"Pháp Hải, nghe mọi người nói hắn là đại sư bắt yêu. Cũng không biết có phải là thật không."
"À, nếu muội không nói tỷ cũng quên, thiền sư Pháp Hải đang ở Trấn Giang." Tỷ tỷ gật đầu.
“Này! Tỷ tỷ biết hắn?"
"Dĩ nhiên biết, nhớ lần trước ở trong Rừng Cốt, chính hắn cứu mạng muội ở trong tay Ngũ Độc Yêu Hậu."
"Hắn đã cứu muội? Sao trong ký ức muội lại không có người này chứ."
"Có lẽ là muội quên thôi." Tỷ tỷ cười nói: "Tiểu Thanh, muội đã cho tỷ ý kiến hay, ngày mai tỷ sẽ nói tỷ phu đi mời thiền sư Pháp Hải giúp trừ yêu."
"Nhưng, tỷ tỷ, tỷ ngàn vạn không nên để cho Lý Công Phủ nói lỡ miệng, nếu để cho Pháp Hải biết tỷ và Hứa Tiên thành hôn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi." Ta nhắc nhở.
"Dù sao không lâu sau, báo đáp Hứa Tiên xong, tỷ sẽ rời đi, thiền sư biết cũng không sao." Tỷ tỷ không hiểu.
"Tỷ tỷ tự xem mà làm đi. Muội ra ngoài chơi cả ngày, mệt chết đi được. Đi về ngủ trước. Tỷ tỷ cũng đi ngủ sớm đi."
"Được."
. . .
"Sao trễ như thế tướng công còn chưa về." Tỷ tỷ lo lắng đi tới đi lui. Không phải là đi ra ngoài mấy canh giờ sao, lo thành như vậy, còn nói không bao lâu sẽ rời đi. Lừa quỷ à.
"Công Phủ cũng chưa về. Đệ muội, muội đừng có gấp, có lẽ bọn họ ở chung." Hứa Giao Dung vỗ vỗ vai tỷ tỷ.
Đang nói, Lý Công Phủ vội vội vàng vàng đi từ cửa chính vào.
“Này! Sao chỉ có một mình chàng? Đệ đệ ta đâu?"
"Ôi. . ." Lý Công Phủ đứng ở cửa, thở dài.
"Sao vậy? Tỷ phu, tướng công muội đâu?"
"Đệ muội, bạc muội cho Hứa Tiên là từ đâu tới?"
"Bạc?" Tỷ tỷ nhíu mày, nhìn ta: "Tỷ phu, xảy ra chuyện gì, bạc có vấn đề?"
"Đúng, đó là bạc quan phủ bị mất trộm." Lý Công Phủ hỏi: "Đệ muội, rốt cuộc bạc này là từ đâu đến."
Tỷ tỷ yên lặng không nói gì, ta cũng không có thể giả bộ yên lặng, để cho tỷ tỷ chịu tội. "Là muội cho tỷ tỷ. Một nam nhân nhét cho muội ở trên đường, muội thấy là bạc, nên cho tỷ tỷ."
"Chẳng lẽ kẻ cho muội bạc chính là yêu quái đó? Nhưng mà điều này cũng nói không thông."
"Lý Công Phủ! Ta không quan tâm bạc hay không bạc, đệ đệ ta đâu!"
"Ở trong đại lao."
"Cái gì! Trong đại lao? Là ai bắt đệ ấy vào, ta muốn tìm hắn phân xử!"
"Là ta bắt, lúc đệ ấy mua đồ, ta đang lục soát, đột nhiên phát hiện. . ."
"Lý, Công, Phủ, ngươi dám nhốt đệ đệ ta vào đại lao! Ta, ta. . .ngươi đi ra ngoài! Không được vào nhà!"
"Ta cũng không cố ý, nhiều người nhìn thấy. . ."
"Đi ra ngoài! Đi ra ngoài cho ta!"