Trong sơn động rất nóng. Không trách được tuyết đọng cũng tan, rõ ràng nhiệt độ nơi này cao rất nhiều. Ta vươn tay biến ra ngọn lửa, chiếu sáng sơn động. Đi theo giọng nói trong lòng về phía trước, càng đi không khí cũng càng ngày càng đè nén. Không biết đi bao lâu, lúc ta cho là không có điểm cuối, cả không gian rộng mở sáng tỏ. Nơi này là một động thiên nhiên rất lớn.
Bên trong động không tối, vách tường chung quanh lóe ánh sáng màu lam, đá tan vô cùng kỳ dị, óng ánh trong suốt, hơi có vẻ như tiên cảnh. Bên trong động là một đầm nước không lớn, chiếu ánh sáng màu lam lên vách tường, bích lam như gương. Trong đầm có một bãi đá không lớn, nhìn chăm chú vào bãi đá đó, trái tim của ta đập nhanh mất trật tự.
Trên bãi đá sáng có một tòa Bảo tháp linh lung màu vàng kim tinh xảo.
"Đây, đây là Tháp Trấn Yêu?" Không đúng, giọng nói đang kêu gọi ta, là tại trong tháp này? Ta bay về phía bãi đá, đến gần bảo tháp, quan sát một lúc lâu, lúc này mới vươn tay đụng vào.
Một lực hút mạnh mẽ từ bên trong tháp truyền ra. Trước mắt ta tối sầm, cả người cũng bị hút vào. Xong rồi, xong rồi, tò mò hại chết rắn!
Lúc ý thức tỉnh táo lại. Phát hiện đang ở một đầu cầu. Không thấy được mặt trời trên bầu trời, có chút âm u, cũng không biết ánh sáng từ nơi nào xuất hiện. Ở dưới cầu là một con sông vô biên, màu vàng đỏ trông có chút kinh khủng, đục ngầu nhìn không thấy đáy, mùi tanh hôi. Trên cầu không ngừng có người đi qua, mỗi người đều mặc áo trắng, mắt nhìn chằm chằm bờ bên kia, đi lên cầu. Rốt cuộc đây là đâu?
"Xin hỏi đây là đâu?" Người đi đường ở đây vội vã, mắt cũng chưa từng nhìn bên cạnh, ta chỉ phải kéo lại một người hỏi.
Người nọ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm ta, dường như là không hiểu lời của ta.
"Xin hỏi đây là đâu?" Ta lại lặp lại một lần nữa, lần này hình như hắn có chút phản ứng, lại không lên tiếng, chỉ nâng cánh tay lên chỉ đối diện con sông. Ta nhìn qua hướng kia, sương mênh mông không nhìn thấy gì. Ta chỉ phải bỏ qua người đi đường này, nhìn chung quanh một lần, phát hiện ven sông cách đầu cầu không xa có một lão bà bà, chỉ thấy mọi người trên cầu này đều đi qua uống một bát nước của bà.
“Xin, lão bà bà, nước. . . nước. . ." Chẳng lẽ đây là. . .chẳng lẽ là âm tào địa phủ? nước Vong Xuyên, canh Mạnh Bà, cầu Nại Hà! Trời ạ, không hiểu sao ta lại chết?
Rốt cuộc bây giờ là tình huống nào? Nhìn thân thể, vẫn là bộ dạng của Tiểu Thanh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thật kỳ lạ, tiếng gọi đó lại bắt đầu vang lên. Lần này là vị trí Mạnh Bà.
Nhắm mắt, ta cũng chỉ phải đi tới, hồn ma chưa uống canh Mạnh Bà ở đây cho là ta tới chen ngang, rõ ràng nóng nảy. Lúc này Mạnh Bà mới ngẩng đầu lên, bưng canh Mạnh Bà: "Uống canh Mạnh Bà, tận giấc mộng tiền kiếp, cắt đứt nhân quả."
"À, ta không tới uống cái này. . .ta. . ." Ta tới làm gì? Nói thế nào mới phải. Đang sầu não, Mạnh Bà lại nhìn ta, nhíu mày: “Cô nương, ta đã gặp cô. . ."
"Gặp ta?" Ta ngạc nhiên, sao ta không nhớ. Chẳng lẽ là kiếp trước tới uống canh Mạnh Bà, trí nhớ Mạnh bà này cũng thật tốt quá.
“Không phải cô đã. . ." Bà nhìn Vong Xuyên máu đỏ cuồn cuộn sau lưng, rồi cẩn thận nhìn ta một lúc lâu, gật đầu: "Thì ra là như vậy, ngươi chính là hồn nàng đã mất."
"Ta không biết. . ."
"Đi theo ta." Mạnh bà đứng dậy, run rẩy dẫn ta đi tới một chỗ cách bờ sông không xa, vươn tay không biết rắc gì xuống sông. Chỉ thấy nước sông cuồn cuộn hiện ra vô số hồn ma quỷ quái, gió tanh từng trận. Ta lui về phía sau. Mạnh Bà vung tay lên, không biết làm cái gì, nước sông từ từ ổn định, một luồng màu trắng từ trong bay ra, từ từ nổi lên hình người.
"Sao lại?" Ta ngẩn ra nhìn hồn phách trước mặt, không thể tin trừng mắt. "Ngươi là, Tiểu Thanh?"
Không sai. Trên áo trắng vết thương chồng chất, nữ nhân thoi thóp một hơi, chính là Thanh Xà Tinh ta đang chiếm thân thể, Tiểu Thanh.
"Tại sao là ngươi. . ." Ta ngạc nhiên nhìn nàng, sao nàng không đi đầu thai, lại ở trong sông Vong Xuyên đục ngầu, dường như đang chịu khổ.
"Không nghĩ tới, có thể nhìn thấy ngươi ở đây." Mặt Tiểu Thanh tái nhợt nặn ra một nụ cười. Nàng vươn tay, dường như muốn sờ sờ mặt của ta, ta sửng sốt tránh đi.
"Ta, sẽ không hại ngươi." Tiểu Thanh hơi ngẩn ra, bất đắc dĩ lắc đầu: "Hôm nay, ta đã nhập vào sông Vong Xuyên này, đối với ngươi mà nói, đã không còn dây dưa với ngươi nữa."
"Sao ta nghe không hiểu." Ta càng nghe càng mơ hồ, khuôn mặt ngẩn ra: "Ta vẫn chưa hiểu, tại sao ngươi gọi ta đến, mà rốt cuộc ngươi và ta có quan hệ thế nào, tại sao, không hiểu sao ta lại chuyển kiếp biến thành ngươi?"
"Nói rất dài dòng." Tiểu Thanh thở dài, mày mang theo sầu bi. "Người có ba hồn bảy phách, mà ngươi chính là một hồn của ta. Ngươi nói ngươi biến thành ta, đó chỉ đều là vì trả nợ kiếp trước của ta."
"Trả nợ?" Ta không hiểu ra sao, rốt cuộc nàng đang nói lung tung gì vậy?
"Bây giờ ngươi không hiểu cũng là bình thường, chỉ là, thiên cơ không thể lộ, dieendaanleequuydoon – V.O, hôm nay ta đã lựa chọn, sẽ không giải thích thêm gì với ngươi nữa. Gọi ngươi tới đây, là vì cho ngươi một thứ, nó thuộc về ngươi." Tiểu Thanh cởi một hà bao màu xanh từ bên hông xuống, vươn tay đưa cho ta: "Cầm nó, nó sẽ giúp ngươi."
Ta nhận lấy, tò mò muốn mở ra, Tiểu Thanh ngăn cản ta: "Bây giờ đừng mở ra. Chờ ngươi trở lại dương gian, hãy mở nó ra." Nói xong, nàng cười cười nhợt nhạt: "Cái này cho ngươi, cũng coi như là ta đã làm xong một chuyện cuối cùng. Chuyện sau này nhờ cậy ngươi." Dứt lời, chỉ thấy nàng gật đầu với Mạnh Bà, không biết Mạnh Bà dùng phép gì, Tiểu Thanh hóa thành một luồng khói xanh, chìm vào trong hồ, không thấy bóng dáng.
Ta nâng hà bao màu xanh sững sờ. Nàng có ý gì? Chỉ thấy Mạnh Bà nắm quần áo của ta, để ta cách xa sông Vong Xuyên chút: "Cô nương, nếu đã xong chuyện, thì về sớm chút đi. Tuổi thọ ngươi chưa hết, đừng ở chỗ cõi âm này."
"Ơ, ta phải trở về dương gian bằng hướng nào? Ta thông qua Tháp Trấn Yêu tiến vào." Ta giắt hà bao ở bên hông, hỏi.
"Nếu ngươi không phải là người vãng sinh, thì không cần qua cầu Nại Hà, theo đầu cầu trở về, là có thể đi về. Đúng rồi, nếu sau này, ngươi biết sự thật, xin giúp ta nói tạ ơn người kia, lão bà tử ta cũng coi như là báo đáp ân tình của người." Mạnh Bà lại nói mấy câu như rơi vào trong sương mù, ta càng nghe càng không hiểu.
"Ngài có thể nói rõ một chút không? Nói tạ ơn ai?" Lần này Mạnh Bà lại không để ý đến ta, đi qua bên cạnh ta đến đầu cầu giống như không nhìn thấy ta, tiếp tục phát canh Mạnh Bà.
"Rốt cuộc chuyện này là sao." Ta thở dài bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi tới phương hướng Mạnh Bà nói.
Hồn phách lui tới bên cạnh thật không ít, chỉ là bất kể hỏi thế nào, cũng không nói chuyện. Trừ trước mắt có đường, nơi xa một mảnh trắng xóa nào có đường trở về, cái gì cũng không nhìn thấy, rốt cuộc đi tới khi nào mới được. Đang lúc ta hết đường xoay xở, không biết như thế nào cho phải, có người chắn ngang trước mặt ta, hắn khác những hồn phách kia, người nọ là một thân đen, lưỡi đỏ như máu duỗi dài, mắt nhìn chằm chằm ta: "Xà Yêu to gan, lại dám tự tiện xông vào Địa Phủ!"
Ta sửng sốt nhìn hắn, người nọ là. . .sẽ không phải là Hắc Bạch Vô Thường chứ? Đây là Hắc Vô Thường?
Hắc Vô Thường quan sát ta một vòng, nhíu mày, thu hồi vũ khí: "Ngươi là. . . Thanh cô nương?"
"Này, này, này. . .ngươi biết ta?" Ta dùng tay chỉ cái mũi mình, mặt lờ mờ, rốt cuộc là sao. Đây là lần đầu tiên ta đến Địa Phủ, tại sao người Địa Phủ đều biết ta?
"Tiểu Thanh ngươi đang nói đùa, dĩ nhiên là biết." Hắc Vô Thường gật đầu: "Nói ra, đã thật lâu không nhìn thấy ngươi, trước kia chúng ta là bằng hữu rất tốt. Không phải là ngươi đã luân hồi sao, về Địa Phủ nhanh vậy à."
"Ta không chết, ta là. . ." Ta nói đơn giản tình huống của mình cho Hắc Vô Thường, hắn gật đầu: "Nói như vậy, ngươi thật không nhớ, nếu là tuổi thọ chưa hết, vậy trở về dương gian đi. Nể tình quan hệ của chúng ta tốt, đi đi, ta đưa ngươi ra ngoài, vừa vặn Tiểu Bạch làm nhiệm vụ sẽ về sớm một chút."
"Tạ ơn ngươi." Ta vội vàng gật đầu, tâm địa Hắc Vô Thường này thật đúng là tốt.
"Không cần tạ ơn ta, chúng ta chính là bằng hữu, chờ ngươi trở về Địa Phủ lại, đừng quên mời ta uống rượu." Hắc Vô Thường vỗ vỗ vai của ta.
"Tại sao các ngươi đều biết ta?" Ta hỏi ra nghi ngờ của mình.
"Ngươi ở tại Địa Phủ suốt gần 5000 năm, sao ta có thể không biết ngươi. Mặc dù bây giờ ngươi không nhớ, nhưng ta thật bội phục ngươi, có thể khuấy đảo Địa Phủ đại loạn, năm đó khiến cho Diêm Vương gia nhức đầu." Đôi mắt ti hí của Hắc Vô Thường sùng bái vậy là sao? Ta đã làm chuyện điên cuồng như vậy?
"Ta? Ngươi nói ta? Không phải là nhận lầm người chứ."
"Ngươi cảm thấy ta đần vậy à? Nhưng cũng đúng, ngươi lại không làm gì. Nhưng nguyên nhân là bởi vì ngươi!"
"Ngươi có thể nói cặn kẽ chút nữa không?" Ta thật sự không hiểu.
"Dĩ nhiên không được. Ta cũng không dám nói cái gì, chuyện năm đó Diêm Vương gia đã ra lệnh cấm khẩu. Nếu ai dám nói, sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục chịu khổ. Ta lại không muốn đi."
Nếu người ta nói sẽ chịu phạt, dù sao ta cũng không thể làm người khác khó chịu. Ta chỉ phải không hỏi nữa. "Đúng rồi, ta từ Tháp Trấn Yêu tới Địa Phủ, vậy có phải hay không vào Tháp Trấn Yêu cũng sẽ đến Địa Phủ." Hỏi thử cháu gái Nhân Tham gia gia, có phải nàng cũng ở Địa Phủ không.
"Tháp Trấn Yêu? Ý ngươi là Tháp Thất Bảo Linh Lung của Lý Tĩnh đại nhân? Sao ngươi lại bị thu vào tháp. Cũng không phải tất cả đều đến Địa Phủ. Tháp đó có tổng cộng bảy tầng, nối liền lục giới, tương truyền, lục giới đều ở trong tháp đó." Hắc Vô Thường ngạc nhiên nói.
Tháp Thất Bảo Linh Lung. . .chẳng lẽ người Nhân Tham gia gia nói chính là Lý Tĩnh? Cái gì mà lộn xộn vậy. Nói như vậy, xem ra là không tìm được tiểu cô nương kia.
Không biết rốt cuộc bay bao lâu, Hắc Vô Thường ngừng lại. Trước mắt là cửa sắt lớn nặng nề dày cộm mười phần, lúc này đang mở. Hắc Vô Thường vung tay áo với ta: "Đây chính là chỗ đi thông dương gian, lần sau lúc ngươi trở lại, đừng quên trả nợ ta một bữa rượu."
"Nếu có cơ hội, tất nhiên là mời!" Ta gật đầu. Sải bước đi đến cửa. Ở trong vùng trắng xóa, dần dần mất đi ý thức. Chỉ nghe thấy cửa sắt kêu két một tiếng nặng nề rồi đóng lại.