• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tụ Phong Lâu, quán rượu lớn nhất trong Phong thành. Những tin tức từ đây cũng tự nhiên được truyền đi rộng khắp nhất. Sau khi Hàn Phong Tuyết rời khỏi nhà của Mộ Dung Tình đi thẳng tới đây luôn. Chỉ cần là nơi có thể tìm thấy một chút tin tức của mẹ thì một địa điểm hắn cũng không bỏ qua.

Lúc này, tại Tụ Phong lâu đang vang lên những tiếng ồn ào ầm ĩ, Hàn phong Tuyết bước vào chỉ thấy còn lại một chỗ trống ở trong góc. Vào tới góc bàn, Hàn Phong Tuyết gọi lên hai món, vừa ăn vừa chú ý nghe ngóng những lời bàn luận của khách, xem có nghe được thông tin gì không.

Lúc này, có một người đang bước vào tửu lâu, bên cạnh hắn có mang một cây đao lớn. Nhìn thấy có khách tới, lão quản gia của quán rượu ngay lập tức tiến đến: 

- Lưu gia, ngài tới rồi, mời ngài lên lầu hai an tọa.

Người tráng hán xua tay nói: 

- Tầng hai không được, ngươi ngay lập tức sửa soạn cho ta một phòng riêng tại tầng ba

- Cái này, Vị quản sự kia có vẻ bị làm khó, cần phải biết rằng lầu ba là dùng để tiếp đãi những vị khách vô cùng đặc biệt, những đại nhân vật trong Phong thành mới được dùng. Mà người này chẳng qua chỉ là một đại thị vệ của Lưu gia, ỷ vào Lưu gia thế lớn nên mới ra ngoài cáo mượn oai hùm mà thôi.

Thấy vị quản gia kia có vè do dự, hắn nói: 

- Thế nào, lời của ta ngươi chưa nge thấy hả. Nói cho ngươi biết, cái này không phải là ta dùng, mấy vị thiếu gia công tử nhà họ Lưu sắp đến rồi, tới lúc đó ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không.

Người đó vừa nói dứt lời, người quản sự vội vàng cung kính nói: 

- Thì gia là các vị thiếu gia tiểu thư cần tới, tôi lập tức đi sắp xếp ngay. Lưu gia, ngài ngồi tạm ở đây đi, mấy món ăn này không tính, ngài đừng khách khí.

- Đây mới giống tiếng người nên nói. - Vừa nói hắn vừa nghênh ngang tiến tới chiếc bàn lớn nhất. 

Nhìn thấy vị tráng hán đến, mấy người đang uống rượu lập tức đứng dậy nhường chỗ, nói :

- Lưu huynh, mời ngồi. 

- Thì ra là Hà đệ, mấy người tới thật đúng lúc.

- Chúng tôi nào được ung dung như Lưu huynh, bây giờ hào quang Lưu gia lớn lắm rồi. - Vừa nói mấy người vừa uống rượu. Đối với vấn đề của bọn người đó, Hàn Phong Tuyết không hề có một chút hứng thú nào, hắn không hề muốn gặp lại người của Lưu gia, đang chuẩn bị ra về. Đột nhiên, một người họ Hà nói: 

- Nghe nói thiên đại thiếu gia thiên tài xuất chúng nhà các ngươi không hề bước chân ra khỏi cửa, trong võ hội ba năm trước cũng không có ai nhìn thấy hắn. Có chuyện gì vậy?

Hàn Phong Tuyết nghe thấy vậy, vốn dĩ định ra về thì liền ngồi lại, hắn cũng tò mò về chuyện này. Người tráng hán đó cười đáp: 

- Cái này các ngươi không biết sao, thiếu gia nhà chúng tôi chính là nhân trung chi long, tương lai nhất định là kỹ vương cao thủ. - Tráng hán nói tới đây thì ngưng lại, sờ lấy túi quần của mình. Tất cả ánh mắt của những người trong tửu lâu đều dồn về một phía, tất cả những người trong thành đều tò mò về vị Lưu Thiếu gia này, nghe nói ba năm trước hắn chỉ dùng ba chiêu đã đánh bại cao thủ hàng đầu trong đám hậu bối Hàn gia, hơn nữa còn là song hệ giáo kỹ. Nhưng là thật hay giả thì mọi người lại không thể biết, chỉ biết rằng hắn rất bí ẩn, trừ lần lên võ đài đó thì tất cả mọi người trong thành đều chưa nhìn thấy hắn.

Tên nam tử nhà họ Hà lập tức hiểu được ý của tráng hán kia, trong lòng chửi thầm một câu, nhưng tay của hắn không hề chậm trễ, móc ra một túi tiền bỏ vào trong tay tên tráng hán kia. Hắn biết rằng nếu biết được tin túc này thì khi trở lại Hà gia sẽ được khen thưởng không ít. Tên kia mở bao ra, nụ cười đắc ý nói:

- Đừng nói đến các ngươi, ngay cả ta cũng chỉ có thể gặp cậu ấy mỗi năm một lần vào dịp năm mới, thậm chí có lúc vài năm mới gặp được một lần. Bởi vì......

Nói tới đây, hắn lại cầm ly rượu lên, uống một hớp. Mọi người đều tức giận mà mắng chửi hắn trong lòng. Do dự một hồi, hắn tiếp tục nói: 

-............ Bởi vì đại thiếu gia từ trước tới nay không hề ở nhà mà thường ở bên ngoài.

- Sống ở đâu? - Nam nhân họ Hà vội hỏi. 

- Sống tại thành của đế quốc, Sí Nhiệt thành. - Hắn dứt lời, mọi người trong tửu lâu lại tiếp tục bàn tán sôi nổi. Thì ra là sống tại đế đô, chẳng trách mọi người chưa từng nhìn thấy hắn. "Thế hắn sống ở đế đô để làm gì." Nhiều người đồng thanh hỏi. Nhìn thấy phản ứng của tất cả mọi người tráng hán vô cùng đắc ý, hôm nay thực sự được nở mày nở mặt một lần. Dù sao thì lão gia cũng nói tin tức này không cần phải giữ bí mật, nếu không có cho hắn thêm vài lá gan hắn cũng không dám nói ra.

- Đương nhiên là học nghệ, nói cho các ngươi biết, trong trận chiến ba năm trước, đại thiếu gia của chúng ta vẫn chưa dùng hết sức lực, nếu không, đừng nói là Hàn Ngân, cho dù tất cả đám con cháu Hàn gia cùng xông lên một lúc cũng không phải là đối thủ của thiếu gia nhà chúng ta. - Tên tráng hán ngạo mạn nói.

- Không phải là nói khoác chứ, làm sao có thể như vậy được? - Nhiều người bàn tán. Nghe thấy câu này, tên tráng hán cả giận nói: 

- Các ngươi thì hiểu cái gì, các ngươi biết đế đô tứ đại học viện không. Không biết đúng không. Thiếu gia nhà chúng ta từ nhỏ đã học tập giáo kỹ ở trong tứ đại học viện, luôn luôn đứng thứ nhất. Chí ít phải đạt tới kỹ tông ba sao mới có thể xin tốt nghiệp, ở học viện có rất nhiều người sau khi đạt tới cấp vương vẫn tiếp tục học tập ở đó, đó có thể coi là nơi tụ hội những thiên tài nhất. Ba năm trước đại thiếu gia nhà chúng ta đã là một cao thủ giáo kỹ bậc cao rồi, các ngươi nói xem, đạt tới giáo kỹ cấp vương cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Vừa nói hắn vừa nhắm hai mắt lại sắc mặt không đổi.

Tráng hán nói xong, không thấy một chút âm thanh nào, tất cả mọi người đều thấy kì lạ, mở mắt ra nhìn, hỉ thấy tửu lâu ai ai cũng đờ mặt ra. Một lát sau, lại trở thành một đám sôi nổi, dĩ nhiên là như vậy. Một cao thủ giáo kỹ mười sáu tuổi, mặc dù năm đó Hàn Kiếm Phong cũng đạt được trình độ như vậy, đạt được giáo vương chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Đế đô tứ đại học viện, đây là lần đầu tiên mọi người nghe thấy cái tên này. Cuộc sống ở Tây Bắc đế quốc là vắng vẻ nhất phong thành, đương nhiên là mọi người đó đối với thế giới bên ngoài cũng không hiểu rõ.

Kỹ vương cấp bậc cao thủ lại mới chỉ là một học sinh, vẫn cần học tiếp, bọn họ có thể không khiếp sợ sao, trong số những cao thủ cấp kỹ vương tuyệt đại đa số bọn họ chưa từng nhìn thấy. “ Về nhà nhất định phải cho con tới tứ đại học viện học, cho dù có khuynh gia bại sản cũng đáng.” - Rất nhiều người thầm nghĩ trong lòng.

Hàn Phong Tuyết cũng ngẩn mặt ra, "thì ra ba năm trước Lưu Thành Phi đã đạt tới biệt kỹ cấp tướng, hơn nữa còn học tập ở tứ đại học viện. Vậy mà mình bây giờ mới đạt tới tam sao kỹ thì đã đắc ý, những người khác đạt tới giáo kỹ cấp vương vẫn còn tiếp tục học tập, ta quả thật là ếch ngồi đáy giếng." Thật ra suy nghĩ của Hàn Phong Tuyết có phần cực đoan, phải biết rằng mười tuổi hắn mới bắt đầu tu luyện, đến bây giờ mới được ba năm đã đạt được giáo kỹ cấp tướng. Mà Lưu Thành Phi đã tu luyện từ rất lâu, mười sáu tuổi có giáo kỹ cũng không phải là điều gì ngạc nhiên. Nếu người khác biết được tình hình của hắn thì sẽ còn ngạc nhiên đến nhường nào.

Thở dài một hơi, những lời đồn đại của mọi người đã ám ảnh đến hắn và khiến hắn đưa ra một quyết đinh mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK