Mặc dù ở giữa có chút xôn xao, nhưng tiệc rượu cuối cùng cũng kết thúc vui vẻ, sau khi bọn Hàn Phong Tuyết đi, cha của Tề Vũ hỏi:
-Tiểu vũ, thiếu niên đàn tấu vừa rồi chính là người mà con nói trên đấu trường cứu một người bằng hữu khác đó hả, tên là Tuyết Phong phải không?
Tề Vũ gật đầu nói:
-Vâng, thưa cha, có vấn đề gì ạ?
Cha hắn lại nói:
- Nghe con cứ thường nhắc tới những vị bằng hữu này, lại thêm hôm nay ta được nhìn thấy, ta thấy, những người bằng hữu trong kỵ sĩ hệ của con đều vô cùng bình thường. Ba người còn lại, Lãnh Vô Nhai, lạnh lùng, trầm tĩnh, tương lai ắt làm lên nghiệp lớn; Ngao Vân Tinh, cao quý, đối nhân xử thế khôn ngoan, thân phận tuyệt đối không phải bình thường, hơn nữa không muốn ở dưới người khác, người này tâm cơ rất thâm sâu, chỉ có thể giao kết qua loa, không được lợi dụng hắn, nhớ cho kỹ; còn Tuyết Phong, không kiêu ngạo cũng không hề nóng nảy, là người có tài, có trí mà tính khí ôn hòa, cũng là người trượng nghĩa, tương lai tiền đồ sau này không thể xem thường. Người bằng hữu này có thể phó thác cả đời, cùng hắn kết giao, con tuyệt đối sẽ không chịu thiệt đâu.
Nói xong ông lắc chiếc bụng to oành của mình vào trong nhà. Nghe cha đánh giá mấy người bạn của mình, Tề Vũ đứng ở đó ngơ ngẩn một hồi, hắn biết cha hắn đã trải qua nhiều năm kinh doanh buôn bán, nhãn quan sắc bén lạ thường. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Thật không ngờ cha lại đánh giá Tuyết Phong cao như vậy, cũng không biết tên tiểu tử đó đã học đàn tấu từ lúc nào, trước đó chưa hề thấy hắn đánh đàn lần nào.
..........
Buổi chiều, Hàn Phong Tuyết hoàn thành bài tập thể lực thì lại chuẩn bị ra ngoài. Tối nào cậu cũng cùng Sài lão ăn cơm, đến đêm mới quay về học viện.
-Đại ca, lại muốn ra ngoài à? - Lãnh Vô Nhai hỏi
-Ừ, Vô Nhai, đệ có phải rất hiếu kỳ muốn biết buổi tối ta đi đâu đúng không? - Hàn Phong Tuyết cười hỏi.
-Đúng là có chút hiếu kỳ . -Lãnh Vô Nhai thật thà nói
-Tối nào ta cũng đến chỗ sư phụ, cầm nghệ của ta cũng là do sư phụ dạy cho.
-Thầy giáo? Hèn chi, sư phụ của đại ca nhất định rất cao cường.
-Ta cũng không biết nữa, đi, hôm nay ta đưa đệ đi gặp sư phụ của ta.
“Long Phụng tề vũ”, Hàn Phong Tuyết đã quen đến mức không thể quen hơn, chỗ này chính là ngôi nhà thứ hai của cậu ở đế đô. Hàn Phong Tuyết trực tiếp đi đến chỗ Sài lão ở, nhìn thấy Hàn Phong Tuyết đưa Lãnh Vô Nhai đến, ánh mắt Sài lão sáng lên, hỏi:
-Phong Tuyết, vị tiểu huynh đệ này là ai vậy?
-Thưa sư phụ, đệ ấy là huynh đệ của con, tên Lãnh Vô Nhai.
-Tiền bối, - Lãnh Vô Nhai cung kính nói, đối với sư phụ của Hàn Phong Tuyết, hắn đương nhiên phải tôn trọng.
-Ha ha, hóa ra là huynh đệ của Phong Tuyết, cậu cũng gọi ta một tiếng sư phụ đi. Đã lâu không thấy võ giả chân chính rồi, không ngờ công pháp võ giả thất truyền đã lâu, cậu tuổi tác còn nhỏ mà đã tu luyện võ giả đến cảnh giới cao như vậy, đúng là không đơn giản. - Sài lão nói một câu đã trúng bí mật của Lãnh Vô Nhai.
Hàn Phong Tuyết kinh ngạc nhìn Sài lão, hỏi:
-Sư phụ, người làm sao mà biết được?
Sài lão vuốt vuốt râu nói:
- Xương cốt của võ giả và người khác không giống nhau, chỉ cần không đạt đến cảnh giới võ tông, nhìn một cái là có thể thấy được hết. Phong Tuyết, con có thể trở thành huynh đệ với Lãnh Vô Nhai, cũng coi như là vận may của con rồi.
Lãnh Vô Nhai vội vàng nói:
-Thưa sư phụ, người nói sai rồi. Có thể làm huynh đệ với đại ca mới là may mắn lớn nhất trong cuộc đời của con, con tin tưởng bất kể là ai cũng muốn kết giao với bằng hữu như đại ca, đây đều là vinh hạnh của chúng con, đại ca xứng đáng là một bằng hữu khiến cho người khác sẵn sàng trả giá bằng cả sinh mệnh mình. Sinh mệnh của con, kể cả mọi thứ mà con có trong hiện tại đều là của đại ca.
Lãnh Vô Nhai nói xong, Sài lão quay đầu nhìn Hàn Phong Tuyết, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc. Hàn Phong Tuyết mở miệng nói:
- Sư phụ, thật ra con không những là giáo kỹ, mà còn là một võ giả, công pháp võ giả của Vô Nhai cũng là do con cho cậu ấy.
Lặng lẽ phút chốc, Sài lão gõ lên đầu Hàn Phong Tuyết một cái nói:
-Tiểu tử thối nhà ngươi, rốt cuộc ngươi vẫn còn bao nhiêu việc giấu giếm ta nữa hả, mau nói thật hết đi, không ngờ giáo kỹ và võ giả cũng có thể đồng thời tu luyện thế mà ngươi lại có thể che giấu việc ngươi tu luyện võ giả, thì ra từ trước đến giờ là ta nhìn nhầm ngươi rồi.
Mặc dù trong miệng mắng chửi Hàn Phong Tuyết, nhưng hai người đều thấy được trong mắt Sài lão ánh lên sự vui mừng hân hoan, mà không có nửa phần trách móc Hàn Phong Tuyết. Hàn Phong Tuyết bỗng thấy ấm áp trong lòng, cảm động nói:
-Thầy, hôm nay con gọi Vô Nhai đến, chính là muốn đem tất cả mọi chuyện của con nói cho hai người biết, thật ra trên người con luôn có rất nhiều bí mật.
-Chờ chút- Sài lão mở miệng nói: -Phong Tuyết, mỗi người đều có những bí mật riêng của mình, bao gồm cả sư phụ con cũng có, cho nên, con không cần thiết phải đem nó nói ra hết, ta biết con là một đệ tử tốt. Con yên tâm, sư phụ sẽ không trách gì con cả.
Lãnh Vô Nhai cũng nói thêm vào:
-Đại ca, thầy nói đúng đó, đệ coi huynh là huynh đệ chính là vì con người huynh, chứ không phải là bí mật của huynh. Chỉ cần có người huynh đệ như huynh, tất cả mọi thứ đệ đều không để ý đến. - Lại quay đầu nói với Sài lão: -Sư phụ, con xin trở về học viện trước. Đại ca, huynh cứ cùng sư phụ học tập đi, đệ đi trước đây. - Nói xong liền nhanh chân bước ra ngoài.
Nhìn thấy bóng lưng của Lãnh Vô Nhai, Sài lão nói:
-Vô Nhai là một thằng bé thông minh, cũng là một huynh đệ hiếm có.
Hàn Phong Tuyết gật đầu, đời người có được một tri kỷ, đã đủ lắm rồi.
-Phong Tuyết, con có còn nhớ lần đầu tiên ta dạy con đàn tấu lúc đó ta đàn cho con nghe khúc nhạc nào không? - Sài lão đột nhiên hỏi
-Dạ, con vẫn nhớ. - Hàn Phong Tuyết trả lời.
-Hãy đem những thứ con nghe được miêu tả lại cho ta nghe.
Hàn Phong Tuyết mang những tình cảnh xuất hiện trong đầu lúc đó miêu tả lại một lần.
-Chắc con cũng đã đoán được vị cầm sư trẻ tuổi, phóng khoáng đó chính là ta. -Sài lão cười khổ nói.
-Vâng, nhưng con vẫn còn có nhiều chỗ không hiểu, thực lực của sư phụ mạnh như vậy, còn có việc gì có thể khiến người và sư tổ phải xa nhau. - Hàn Phong Tuyết có chút không hiểu được.
Sài lão nhìn về phía Đông của đế đô, nghiêm túc nói:
-Phong Tuyết, con vẫn chưa thực sự va chạm với trung tâm của thế giới, trên thế giới này, quyền lực của hoàng đế cũng không phải là lớn nhất. Trong mắt những thế lực đó, chỉ có thực lực, mọi thứ trong thế tục đều là hư ảo hão huyền, quyền lực của hoàng đế cũng cùng lắm chỉ là công cụ trong tay bọn họ mà thôi.
Lại là những thế lực đó, đây là lần thứ hai Hàn Phong Tuyết nghe được tin tức của những thế lực đó, trong bút ký của Long Chiến có ghi chép lại, Sài lão lúc này cũng nói đến. Mặc dù rất muốn nói, nhưng Hàn Phong Tuyết không muốn ngắt lời Sài lão, cậu biết Sài lão sẽ lập tức mang những thứ đó nói hết cho cậu biết. Sài lão cũng không để ý đến biểu tình của Hàn Phong Tuyết, chỉ chăm chăm nhìn về hướng đông, tự mình nói:
- Trong đại lục này, có bốn luồng thế lực, bọn chúng đứng trên phong đỉnh của đại lục, mà một trong số đó, chính là phía đông của Sí Nhiệt đế quốc, bọn chúng cũng chính là chủ nhân thực sự của đế quốc. Thế nhưng, nếu như không có biến cố trọng đại đó, bọn họ cũng sẽ không hỏi đến việc trong đế quốc. Nơi đó gọi là Kỹ Thần Sơn. Người trong Kỹ Thần Sơn cũng không hẳn là người cái gì cũng hoàn hảo, năm đó ta cũng là một thành viên trong số đó, cho nên nói, những thiên tài ở đó ta đều đã thấy, con cũng không tính là gì cả. Năm ta mười tám tuổi thì gặp được sư phụ ta, sau khi phát hiện ra thiên phú của ta, sư phụ đã thu ta làm đồ đệ, coi ta như người thân. Từ đó, ta trở thành một thành viên trong đỉnh Kim Tự tháp, ở trong Kỹ Thần Sơn, ta quên hết mọi thứ, vất vả khổ luyện. Bởi vì, Kỹ Thần Sơn có một quy định, năm bốn mươi tuổi mà chưa đạt đến kỹ tôn giả, sẽ bị trục xuất ra khỏi Kỹ Thần Sơn. Năm đó, chỉ còn thiếu một chút, năm ta bốn mươi tuổi đạt đến 9 sao kỹ vương, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi,vậy mà vẫn bị đuổi ra khỏi sơn môn, từ đó, ta không còn cách nào đi theo sư phụ nữa. Mặc dù sư phụ thỉnh thoảng có đến thăm ta, thế nhưng, mười năm gần đây, sư phụ cũng không đến nữa, ta rất muốn biết tình hình của sư phụ, nhưng lại không có cách nào làm được.