• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào phòng Thập Thất, Ảnh Thất túm lấy tay hắn bắt mạch, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn yên tâm, mạch đập ổn định, đã qua thời kì nguy hiểm.

“Thập Thất, sau này đệ không còn là một mình một người nữa, phải chú ý chăm sóc bản thân, đừng lỗ mãng như lần trước, may mà không có việc gì! Nếu chủ tử đã quyết định giữ nó lại… Thì đương nhiên có dự tính của chủ tử…” Suýt chút nữa là nói ra lời phỏng đoán ý định của chủ tử, Ảnh Thất cứng nhắc chuyển chủ đề, nhưng sao Thập Thất lại không biết được?

“Thất ca, huynh có phát hiện thấy gần đây huynh nói càng lúc càng nhiều không, hoàn toàn không giống huynh trước đây nữa?” Thập Thất đưa tay cho Ảnh Thất bắt mạch, ngoan ngoãn ngồi nghe hắn vừa mắng vừa dặn, trong lòng thật ấm áp, tuy rằng trước đây mọi người luôn ở cùng một chỗ, nhưng ai cũng có nhiệm vụ riêng, rất ít khi có thể ngồi xuống cùng trò chuyện, hiện tại… Thập Thất nghĩ đến “thứ gì đó” khiến hắn không biết làm sao trong bụng, mình nên cảm ơn nó sao?

Ảnh Thất trừng mắt: “Chê ta nói nhiều sao? Nếu không phải đệ xem ta có quan tâm không!”

Thập Thất cười cười, sau đó lại trầm ngâm nói: “Thất ca, vì sao người bị hại đều là nữ tử, nếu thật sự là các tà phái như Huyết Ma Cung thì lẽ ra sẽ không chỉ ra tay với nữ tử, với bọn họ mà nói, dương khí của nam nhân mới là trợ lực tốt nhất để luyện công, chẳng lẽ là để che mắt người khác?”

Ảnh Thất cũng ngồi xuống, cùng phân tích với hắn: “Chuyện này chỉ vừa bị vạch trần gần đây, hơn nữa là trong lễ Bách Hoa với rất nhiều nhân sĩ võ lâm, có lẽ đã có chuẩn bị từ trước, vụ án hái hoa tặc tác quái trước đây có lẽ chỉ là chiêu ngụy trang của chúng, sự việc lần này nói không chừng là lời tuyên chiến với võ lâm.”

Thập Thất nhớ đến những lời hắn nghe được, nhíu mày: “Không biết Nghiêm gia có quan hệ gì với bọn họ, Nghiêm trang chủ cũng được xem như người đức cao vọng trọng, nếu thật sự có liên quan, vậy Nghiêm Vân Thăng cầu kiến chủ tử chắc chắn có âm mưu khác! Chủ tử là nhân vật thế nào, bọn họ không sợ sẽ như mười mấy năm trước, …”

Ảnh Thất thấy Thập Thất nhíu mày cố nghĩ ra nguyên nhân, biết hắn lo lắng, nhưng thời điểm hiện tại Thập Thất không thể lo nghĩ, tổn hại tinh thần, thế là vỗ vỗ lên tay hắn: “Đừng nghĩ nữa, chẳng lẽ chủ tử lại có thể bị người khác điều khiển sao, theo ta thấy, trong lòng chủ tử đã sớm có mưu tính, chỉ là không nói với chúng ta thôi! Đệ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta lại lên đường.”

Thập Thất không muốn Ảnh Thất lo lắng, thế là ngoan ngoãn cởi áo ngoài bò lên giường, nhưng không thấy buồn ngủ, cho nên hai tay nắm chăn bắt đầu phát ngốc. Ảnh Thất cũng đành chịu, không biết làm sao, chỉ có thể ra ngoài trước, không ngờ vừa ra ngoài thì đụng phải Hình Bắc Minh đang nghe lén… Á, không phải nghe lén, là nghe một cách quang minh chính đại…

“Chủ tử.” Ảnh Thất hơi giật mình.

Hình Bắc Minh đáp nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Ngươi đi với ta, có chuyện hỏi ngươi.”

Ảnh Thất theo Hình Bắc Minh vào phòng, Hình đại bảo chủ mở đầu ngay bằng: “Ảnh Thất, nói thật đi, hài tử sẽ ra ngoài bằng cách nào?”

Ảnh Thất giật run một cái, chủ tử hỏi một câu đã trúng vào chỗ quan trọng nhất, hắn im lặng một lúc, quyết định nói thật: “Chủ tử, thuộc hạ đã lật nát các tư liệu y học trong bảo rồi, không hề có ghi chép về mặt này, cấu tạo thân thể nam nhân khác nữ tử, thuộc hạ không dám nói bừa…”

Hình Bắc Minh không vui: “Vậy đến lúc đủ tháng, hài tử lại không chịu ra thì phải làm sao?”

Trán Ảnh Thất toát mồ hôi lạnh, nhưng không thể không nói: “Trước mắt chỉ có thể chờ đến tháng thứ bảy, có lẽ sẽ có dấu hiệu… Nhưng mà, giang hồ to lớn cũng sẽ có thần y biết vài điển cố, chẳng hạn như…”

“Cốc Duy Kinh?” Hình Bắc Minh tiếp lời, vị thần y Cốc Duy Kinh này từ mười mấy năm trước đã cực kì nổi danh, có một ngoại hiệu là “Quỷ Kiến Sầu”, đủ để thấy được y thuật của hắn rất cao siêu.

Ảnh Thất gật đầu, nhưng vị thần y này đã quy ẩn hơn mười năm rồi, cũng không biết có còn tại thế không, muốn tìm cũng không biết phải đến đâu… Nói tóm lại, hy vọng là rất nhỏ.

Hình Bắc Minh không nói thêm về chuyện này nữa, chuyển hướng về Thập Thất: “Thân thể hắn thế nào rồi? Đã trở lại như thường chưa?” [Làm thế quái nào mà thằng bé về lại “như thường” được chứ =.=”]

Ảnh Thất bẩm báo chi tiết: “Thuốc uống đúng giờ, mấy ngày này cũng chịu nằm yên tịnh dưỡng, hiện tại thân thể không còn đáng lo, nhưng còn về như thường hay không, việc này chưa có tiền lệ, thuộc hạ không biết so sánh thế nào…”

Hình Bắc Minh cũng không làm khó hắn nữa, trong đầu thầm hồi tưởng lại lời nói việc làm thường ngày của ảnh vệ nhà hắn, “Nếu so với nữ nhân mang thai thì sao?”

Ảnh Thất suy nghĩ một lúc mới nói: “Khi nữ tử mang thai, phần lớn đều dễ nổi giận, dễ phát hỏa, thời gian đầu còn hay cảm thấy buồn nôn, ngủ nhiều, dễ mệt mỏi, hơn nữa thường rất thích những thứ chua hay ngọt, nhưng thuộc hạ cảm thấy Thập Thất… Dường như không có những bệnh trạng này…”

Ngủ nhiều, dễ nổi giận, hay buồn nôn, thích những thứ chua ngọt… Hình Bắc Minh tự niệm lại mấy lần, thấy nhớ kĩ rồi mới mở miệng: “Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, ngày mai… Chờ ngoài khách điếm với Hầu Giáp.”

Ý của chủ tử là không cần hắn đi gọi Thập Thất dậy, đúng không? Ảnh Thất đáp một tiếng, lui xuống.

Hình Bắc Minh không buồn ngủ, thế là đứng lên đi ra, đỉnh đỉnh đạc đạc đi thẳng vào phòng Thập Thất. Những thứ lễ nghi như gõ cửa, Hình đại bảo chủ rất ít khi dùng đến.

Vì trước khi đi Ảnh Thất đã thổi tắt đèn, cho nên trong phòng rất tối, nhưng Hình Bắc Minh chỉ cần nhìn một cái đã thấy được người nào đó đang ngủ say trên giường, trong đơn thuốc có thêm dược thảo an thần, cho nên Thập Thất không buồn ngủ khi nãy đã ngủ ngoan rồi. Hai tay vẫn nắm chăn, môi hơi mở, khiến cho một nam tử dáng vẻ kiên cường trở nên rất… đáng yêu…

Hình Bắc Minh nghĩ có lẽ mình hoa mắt rồi, nhìn ảnh vệ này mà lại thấy đáng yêu? Hắn cũng nhận ra từ sau khi biết Thập Thất mang thai, bản thân đã có thay đổi, bảo Thập Thất giữ hài tử lại, bảo Thập Thất chuyển vào phòng mình, để hắn theo mình bôn ba một đường đến Kỳ Châu, lúc ở trên mái tửu lâu thì giành lê cho hắn… Có lẽ đa số trong đó là vì hài tử trong bụng hắn, nhưng bất ngờ là mình không ghét loại thay đổi này, ngược lại còn thích.

Ngồi xuống giường, Hình Bắc Minh nhìn ảnh vệ đang ngủ say đến thất thần, đột nhiên, người đang ngủ nhíu mày, có vẻ rất khó chịu, Hình Bắc Minh cẩn thận xem xét thân thể hắn, phát hiện chân hắn run rẩy bất thường. Chuột rút sao? Khi nãy Ảnh Thất không nói đến điểm này, Hình Bắc Minh không vui nghĩ, nhưng vẫn nhẹ nhàng lật chăn lên, nắm bàn chân nhỏ đang run rẩy đáng thương kia đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp.

Không mềm mại như nữ nhân, trên tay là cơ bắp rắn chắc đặc trưng của nam nhân, nhưng Hình Bắc Minh bất ngờ phát hiện mình không ghét? Ghét? Quan hệ thân mật hơn cũng đã có rồi, còn ghét bỏ chút tiếp xúc nho nhỏ này sao?

Đến khi bàn chân co cứng trong tay thả lỏng, hàng mi nhíu chặt cũng giãn ra, Hình Bắc Minh mới chậm chạp như không nỡ mà thả bàn chân về cho tấm chăn, kéo chăn ngay ngắn, lại nhìn nhìn vẻ mặt ngủ thoải mái của người nọ, đột nhiên thấy tức: Bản bảo chủ phục vụ ngươi lâu như vậy rồi mà vẫn ngủ say như thế, thật sự rất không biết phải trái! Bản bảo chủ muốn trả thù, muốn đòi quyền lợi!

Thế là Hình Bắc Minh ngang ngược đẩy đẩy Thập Thất vào trong, cởi sạch y phục, chỉ để lại lớp áo lót, chui vào chăn. Cảm giác ngủ cùng giường với một nam nhân không lạ, khi còn niên thiếu hắn ngủ chung với các huynh đệ không ít lần, nhưng cùng ảnh vệ của mình, hơn nữa lại là ảnh vệ từng có quan hệ thân mật với mình, thì cảm giác rất kì lạ không hề giống bình thường, nhưng Hình Bắc Minh giải quyết nó rất nhanh, an tâm mà ngủ…

Thế là, khi Thập Thất vừa tỉnh liền có cảm giác mình bị ai đó ôm vào lòng, mở choàng mắt ra thì thấy một khuôn mặt tuấn tú cực kì quen thuộc đang kề sát mặt mình…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK