• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong căn phòng yên lặng, thỉnh thoảng có tiếng nước, sau đó lại là im lặng kéo dài. Ảnh Thất ngồi trong bồn tắm, trên khuôn mặt vốn ôn hòa giờ đây mang theo mấy phần mù mịt mấy phần đau thương, trên bờ vai, phần xương quai xanh lộ trên mặt nước điểm chi chít dấu hôn, có dấu đã chuyển sang màu tím đậm, dấu đỏ trải dài xuống tận ngực, phần thân bên dưới bị nước che khuất không nhìn rõ được, nhưng cũng không khó tưởng tượng nơi đó thê thảm thế nào…

“Ngươi dự định ngồi trong bồn tắm đến sáng mai sao?” Giọng nói biếng nhác vọng từ bên ngoài vào, là Kha Vi Khanh, Ảnh Thất thoáng thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, nhưng lúc này hắn không muốn gặp ai cả.

“Không cần ngươi đuổi, bản thiếu đi ngay đây, trên bàn là thuốc Cốc thần y bảo bản thiếu mang đến, nội lực của ngươi bị ức chế quá lâu rồi, thuốc này có thể giúp ngươi khôi phục lại như trước rất nhanh.” Kha Vi Khanh đứng lên, vừa đi vừa nói.

“Giúp ta tạ ơn Cốc thần y.” Thân thể cứng còng vẫn không thả lỏng, chỉ đợi Kha Vi Khanh đi.

“Muốn tạ thì ngươi tự đi tạ, Cốc thần y ở trong biệt viện ngay cạnh chỗ Hình Bắc Minh.” Kha Vi Khanh cự tuyệt cực kì không khách sáo, nhìn bóng người lờ mờ sau bình phong, dứt khoát bước tới: “Ta nói Tiểu Thất, trước khi gặp phải tiểu ma đầu Ân Giới ngươi còn chưa chạm vào người khác sao?”

“Kha công tử!” Không biết là nghe thấy tên Ân Giới khơi dậy hoảng loạn, hay là giận dữ vì bị thăm dò chuyện riêng tư, Ảnh Thất phóng một dòng tên nước ra, ngăn bước chân đang tiến tới của Kha Vi Khanh, “Chuyện này không liên quan đến ngài, cảm tạ ngài đưa thuốc, xin về đi.”

Tránh đi mấy mũi tên nước, tuy Kha Vi Khanh không bước tới nữa, nhưng miệng mọc trên người hắn, vẫn phải nói hết lời: “Tiểu Thất, sống một đời, dù sao cũng sẽ xảy ra mối quan hệ kiểu này kiểu kia với người khác, không phải nữ nhân thì là nam nhân, nếu thích, thì lưỡng tình tương duyệt, cùng có quan hệ thân mật, nếu không thích, thì là giải quyết nhu cầu, nghiêm trọng hơn một chút, thì cứ xem như chó cắn! Đại nam nhân, đâu thể trói mãi mình vào chuyện này, ngươi nói có đúng không?”

Cũng không nói nhiều nữa, đưa ra ý chính là được, Kha Vi Khanh lắc lắc đầu, thầm thở dài một hơi, bỏ đi.

Trong phòng lại im lặng, chỉ không biết trong lòng người nào đó hiện đang như dòng suối nhỏ róc rách, hay sóng gió cuộn trào…

Góc tường bên ngoài, hai bóng người đang nấp, nhìn kĩ, là Hình đại bảo chủ và tiểu thị vệ của hắn! Giữa cảnh đêm âm u vắng vẻ, ngoài phòng bóng cây dày đặc, trong phòng tiếng nước rào rạt, còn có một ảnh vệ trong bồn, bọn họ đang…

Đêm lạnh hơn, Hình Bắc Minh cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa ôm lấy eo người nào đó, xách đi.

“Thế này hẳn là yên tâm rồi chứ, tính tình Ảnh Thất kiên định, sẽ điều tiết lại mình rất nhanh, hơn nữa, còn có A Xuân. Nếu còn lo lắng, chờ xác định chắc chắn Ân Giới đã rời khỏi thành Nguyệt Minh thì tự đến xem hắn.” Hình Bắc Minh dung túng nuông chiều tiểu thị vệ vẫn lo trước khi Ân Giới đi sẽ đến quấy rối ảnh vệ của hắn, thế là cưỡng chế Kha Vi Khanh làm ảnh vệ của ảnh vệ.

“Tạ ơn chủ tử, chỉ là thuộc hạ lo Ân Giới sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, đến lúc đó Thất Ca…”

“Ngươi không tin ta, cảm thấy ta sẽ bại dưới tay Ân Giới?” Giọng điệu âm u như không khí trước ơn bão, ánh mắt nhìn chằm chằm Thập Thất như ngay khắc sau sẽ nhai nuốt hắn.

“Không, chủ tử. Thuộc hạ tin chủ tử, chỉ là lo Ân Giới sẽ không tuân thủ giao ước!” Thập Thất vội nói, nhưng lại đụng phải ánh mắt tóe lửa của Hình Bắc Minh, “Chủ tử?”

“Ngươi nghĩ, hắn bại dưới tay ta, mà ta vẫn sẽ để hắn mang người trong bảo đi? Xem ra, phải để cho ngươi thấu hiểu uy nghiêm của bản bảo chủ sâu sắc hơn nữa… Xoẹt!” Không cần hoài nghi, tiếp ngay sau lời hắn nói chính là tiếng xé vải, còn về tại sao lại xé, là do cái đai lưng Hình đại bảo chủ thắt thành thòng lọng đã hoàn toàn thành nút chết, cần bạo lực.

Sau khi dùng bạo lực giải quyết sạch sẽ số quần áo, động tác tiếp theo lại rất nhẹ nhàng, thân thể đã nếm qua tình dục bị trêu chọc thành hồng hồng nóng nóng rất nhanh, Thập Thất thở dốc tùy ý người bên trên muốn làm gì thì làm, nơi bị khai thác quá độ phía sau dễ dàng tiếp nhận thứ to lớn không phải của mình, ma xát của những lần vào sâu ra ít khiến phía trước của Thập Thất đứng thẳng giữa phần bụng ép sát của hai người.

“Không cho đụng vào nó.” Chụp lấy bàn tay muốn tự giải quyết đè xuống gối đầu, Hình Bắc Minh tiếp tục những lần đong đưa dằn vặt, nhìn thứ to lớn của mình mặc sức ra vào huyệt khẩu đỏ tươi, dịch thể trơn bóng thỉnh thoảng bị ép tràn ra ngoài, chảy xuôi theo cái mông săn chắc chui vào chỗ khuất, cảm giác thứ to lớn của mình lại lớn thêm một chút.

“… Chủ, chủ tử… Khó chịu, đừng… A!” Hai má Thập Thất đỏ bừng, mắt cũng ướt nước, đang khó chịu cầu xin, đột nhiên một lần lao mạnh trúng vào nơi vô danh nào đó, thân thể Thập Thất run rẩy, tiếng rên rỉ buột ra khiến Hình Bắc Minh tê dại cả người, lại càng ra sức xông tới.

Ngoài phòng gió lạnh bần bật, trong phòng nhiệt tình như lửa, không biết ai vui ai buồn…

Tiếng nước dừng lại, Thập Thất được tắm rửa xong, quỳ sấp trên giường, để người phía sau đẩy ngọc thế vào cho mình, mấy ngày nay vẫn không dùng, hơi chút khó chịu, cố nén mong muốn đưa tay rút ra lại, Thập Thất lật người nằm nghiêng trên giường, thần hồn để hết lên người Hình Bắc Minh đang dùng nội lực hong khô tóc. Hoan ái, xử lý sau đó, dùng ngọc thế… Có khi mặc y phục chủ tử cũng muốn đích thân làm, mình chỉ là một ảnh vệ lại được chủ tử chăm sóc như vậy, có quá xa xỉ không…

Hình Bắc Minh hong tóc xong, thắt đai lưng, quay người lại phát hiện ảnh vệ nhà mình đang nhìn mình ngẩn người, cũng không lên tiếng cắt ngang hắn, tự leo lên giường ôm người ta vào lòng, như thường lệ trước tiên xoa xoa bụng, cảm giác được rung động nhè nhẹ, vừa ý thỏa ý kéo chăn lên, “Ngủ.”

Giữa bóng đêm, Thập Thất đánh bạo chăm chăm nhìn khuôn mặt Hình Bắc Minh, đến lúc một bàn tay ấm nóng nắm lấy bàn tay rục rịch muốn cử động của mình áp lên mặt chủ tử, Thập Thất hoảng hốt nghe chủ tử nói: “Chẳng phải nói rồi sao, muốn sờ cứ sờ.”

Thập Thất nghe lời sờ thật lâu, đến lúc ngón tay lạnh buốt, bị kéo vào chăn, nắm chặt.

Hôm nay trời nắng đẹp hiếm thấy, Thập Thất bị cưỡng chế ra sân phơi nắng, nằm trên ghế dựa lót chăn dày, trên người cũng đắp một tấm áo bông, trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh là món mứt táo chua, bánh sơn trà gần đây thích ăn nhất, trước nay chưa từng được nhàn nhã thế này khiến Thập Thất thấp thỏm bất an, đặc biệt là từ sau khi thấy Thập Nhị trên nóc nhà bên cạnh vẫy tay chào mình.

“Tiểu Thập Thất, cho chút mứt táo ăn đi.” Ảnh Thập Nhị cười hì hì, sáng sớm nay Hình Bắc Minh có việc ra ngoài, nếu không hắn cũng không dám càn rỡ như vậy.

Ánh mắt Thập Thất thoáng cười, từ sau lần ở khách điếm Tiễn Lai, Thập Nhị thường hiện thân nói chuyện với mình, đôi khi Thập Nhất cũng gia nhập, Hình Bắc Minh biết cũng ngầm đồng ý, lúc không có mình bên cạnh, dù sao cũng cần có người giải sầu cho Thập Thất. Thế là, người giải sầu Ảnh Thập Nhị ra đời.

Vút vút hai tiếng, Thập Nhị nhẹ nhàng đón lấy, đưa cho Thập Nhất một trái, vừa ăn vừa nói: “Ai, mấy ngày này thật sự rất sa đọa! Nếu để lão nhị biết, không nói cho tai ta mọc kén sẽ không chịu thôi! Miệng hắn chỉ toàn quy tắc pháp quy gì gì đó, thật là một nam nhân cổ hủ!”

Ảnh Nhị chỉ là quá tận tâm mà thôi, nếu không chủ tử và Ảnh Nhất cũng sẽ không yên tâm giao Ảnh Vệ Doanh cho hắn quản lý, chỉ có điều mấy câu này của Thập Nhị… “Với thuận phong nhĩ của nhị ca, sự tích trong mấy ngày này của ngươi sợ là hắn đã sớm biết rồi, muốn đến tìm ngươi tính sổ cũng đã sớm đến rồi. Nhưng hôm nay ngươi nói huynh ấy, khụ, có lẽ sắp đến tính nợ rồi.”

Thập Nhị cứng người, có lẽ là nghĩ đến phương pháp hành hạ người khác của Ảnh Nhị, nhưng khôi phục lại rất nhanh, binh đến tướng đỡ nước đến đất che, đến lúc đó rồi tính tiếp, hừ hừ!

Có người đến, Thập Thất ngồi thẳng dậy, Ảnh Thập Nhị liếc qua, tính bát quái lại nổi lên, hớn hở vẫy tay: “Tiểu Thập Thất, ngàn vạn lần không được thua nữ nhân nha, ta ủng hộ ngươi!”

Thập Thất ngẩn người, nữ nhân gì? Đang khó hiểu, một nữ nhân chạy từ bên ngoài vào, dáng người mảnh mai, dung mạo thanh tú, chỉ là nước mắt loang lổ trên mặt, mắt cũng sưng! Thập Thất thấy quen quen, có lẽ là tẩm phi của chủ tử, tình cảnh gì thế này?

Vì Thập Thất, cho nên các thị vệ bên ngoài đều bị điều đi, ngày thường chỉ có ảnh vệ canh giữ, Hình Bắc Minh cũng hạ lệnh không được tự ý vào chủ ốc, ai vi phạm trục xuất khỏi bảo. Không biết vì sao nữ nhân này lại xông vào như thế, Thập Thất đứng lên, ngăn trước mặt nàng ta. Nữ nhân kia trừng đôi mắt sưng đỏ xông vào, không thèm để ý Thập Thất ngăn cản, cố sức lao vào phòng.

Thập Thất ngăn lại lần nữa, thấp giọng nói: “Chủ tử có lệnh, không ai được vào, xin về cho.”

Nữ nhân này tên là Thủy Thiên, là nữ nhân đầu tiên vào bảo hầu hạ Hình Bắc Minh, ngày thường vẫn ỷ vào mình có thâm niên lâu nhất, tự xưng là tỷ tỷ, bắt một đám nữ nhân khác cả ngày tỷ tỷ ngắn tỷ tỷ dài mà đến bái kiến mình, nàng ta vẫn cho rằng dù chủ tử không chuyên sủng mình, nhưng ít nhất cũng sẽ được ở lại lâu dài trong bảo, không cần phải lo chuyện sinh nhai. Kết quả hôm nay bảo chủ lại hạ lệnh, giải tán Hồ Tâm Tiểu Trúc, cũng chính là nơi ở của các tẩm phi, tất cả mọi người được cho vàng bạc đưa về nhà, không có nơi để về cũng sắp xếp cho chỗ ở. Lệnh này vừa hạ xuống, tiếng khóc than dậy trời trong Tiểu Trúc, những ai cảm tình nhạt, được tiền rồi đều đi cả, những người như Thủy Thiên, biết khóc lóc cũng không được gì, liền chạy đến chủ ốc.

Nàng ta vẫn nhớ rõ tên thị vệ trước mắt, hôm đó trong bảo xôn xao tin bảo chủ đưa một nữ tử về, nàng ta và các muội muội lén đến xem kết quả chỉ thấy hắn, cái này… Nghe nói khi trở về bảo chủ tự tay đỡ một nam tử xuống xe, quan hệ có vẻ không tầm thường, lẽ nào…

Thủy Thiên đỏ mắt trừng Thập Thất lạnh mặt ngăn cản mình, y phục dày hắn mặc chất liệu quý giá, còn được viền lông bạch hồ hiếm thấy, hiển nhiên không phải một thị vệ bình thường, nàng ta run rẩy nói: “Ta muốn gặp bảo chủ, ngươi tránh ra cho ta!”

“Hiện tại chủ tử không có ở đây, ngươi có thể cầu kiến sau, nếu có chuyện, ta có thể chuyển lời.” Nếu là chuyện cực kì khẩn cấp, mình có thể lập tức đi bẩm báo với chủ tử, hoặc nhờ Thập Nhất Thập Nhị giúp.

“Ngươi dựa vào cái gì?” Ánh mắt Thủy Thiên lóe lên tia nhìn oán hận, vì cái gì bắt chúng ta rời đi, ngươi lại ở đây nhàn nhã phơi nắng? Còn là một nam nhân… Thật buồn cười! “Trong phòng có phải là tân hoan của bảo chủ không? Ta muốn gặp ả!”

Tân hoan? Ở đâu ra? “Trong phòng không có ai, xin hãy về đi, nếu ngươi còn khăng khăng muốn xông vào, nên biết hậu quả.” Vẫn là dáng vẻ không mặn không nhạt như cũ, nhưng lại càng khiến nữ nhân nào đó giận dữ.

“Không phải là bị đuổi ra khỏi bảo sao? Toàn bộ người trong Hồ Tâm Tiểu Trúc chúng ta! Toàn bộ đều bị đuổi đi rồi! Ngươi còn nói trong phòng không có tân hoan, tại sao? Vậy thì tại sao bảo chủ muốn chúng ta đi? Khi bảo chủ trở về, ai cũng đã nhìn thấy, ngươi chính là kẻ được gọi là tân hoan có đúng không, ngươi thật ra là nữ giả nam có đúng không, bảo chủ muốn bảo vệ ngươi, không cho chúng ta biết… Ngươi để ta xem!”

Thập Thất đang bị tin tức các tẩm phi đã bị đuổi ra khỏi bảo làm sửng sốt, nhưng lập tức được cánh tay thò tới trước mặt hắn gọi tỉnh, vội tránh đi, đang làm gì vậy? Nữ nhân này muốn xé y phục của hắn? Hoang đường!

Thủy Thiên vung tay tập kích phần ngực Thập Thất, muốn xác nhận xem có phải nữ giả nam không, nhưng thoáng cái đã bị tránh, vốn dĩ nàng ta đã giận mất trí, lúc này thấy hắn tránh, máu nóng lại xông lên não, bất chấp, đuổi theo Thập Thất muốn xé y phục hắn, trong lòng la hét hắn ta nhất định là nữ!

Thập Nhị âm thầm theo dõi từ mái nhà cũng há hốc mồm: “Trời ạ, chuyện gì thế này? Thập Nhất, trong các quy tắc của ảnh vệ có nói phải giải quyết thế nào khi gặp chuyện này không?”

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK