Trong căn phòng rộng tối tăm, cửa sổ kéo rèm kín mít, chỉ có ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên khuôn mặt trẻ tuổi.
Khuôn mặt ấy rất xinh đẹp, mắt hơi xếch đầy vẻ phong tình, nhưng biểu cảm giận dữ lại khiến cho cái vẻ phong tình đó giảm đi nhiều ít.
Ngón tay điên cuồng bấm vào phím enter, gửi tin nhắn đi, rồi lại liên tục nhận được dấu chấm than màu đỏ thể hiện người đối diện đã từ chối nhận tin.
Mấy hôm nay, từ khi chuyện lớn không thành, tin nhắn và tiền gửi đi đều như đá chìm đáy biển, không hề sủi tăm.
Đến giờ, người đối diện đã dứt khoát chặn liên hệ.
“Đã bỏ ra số tiền lớn, không thể biến mất mà không có gì đảm bảo như vậy được.”
Bàn tay trắng đến nhợt nhạt lại tiếp tục soạn những tin nhắn dài, cố chấp nhấn gửi đi, tuy rằng kết quả vẫn là như cũ.
Nội dung tin nhắn ngày càng gay gắt, cho tới khi người gửi tin tự mình bực dọc, quăng laptop xuống sàn nhà.
“Ít nhất cũng phải đảm bảo sẽ không nói chuyện này cho ai biết chứ.” Tiền, không quan trọng, nhưng nếu chuyện cô ta lặng lẽ sắp đặt này lộ ra, sẽ là chuyện lớn.
Không ai muốn trở thành kẻ địch với người thừa kế chính quy của nhà họ Lục.
À không, bây giờ hắn đã là người đứng đầu của nhà họ Lục rồi.
Thủ đoạn của Lục Huy Hoàng đúng là không thể xem thường được.
Trong thời gian ngắn ngủi đã có thể dẹp bỏ tất cả các chướng ngại vật, nắm trong tay tất cả quyền hành.
Đúng là không phụ công ông nội hắn nắm tay dạy dỗ.
Làm việc sát phạt quyết đoán, tuyệt đối không nể tình riêng, trên thương trường chính là kẻ địch đáng sợ nhất.
Chẳng qua, cô ta luôn nghĩ người ưu tú như vậy mới xứng đáng với mình.
“Reeng… reenggg…”
Tiếng chuông điện thoại chói tai khiến người ta giật mình, cô ta cầm lấy điện thoại lên, hơi nhăn mặt khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình.
Nhưng khi nghe máy, giọng điệu lại rất thân thiết.
“Alo, Dương à? Cái gì, cậu tới nhà tớ rồi á?...!Sao có thể, tớ làm sao không chào đón cậu được, chẳng qua là hơi ngạc nhiên chút thôi… Đợi một chút, tớ ra mở cửa cho cậu ngay.”
Gập màn hình laptop lại, rồi chân trần đi ra cửa số, mở tung rèm và cánh cửa.
Trong phút chốc, ánh sáng tràn ngập căn phòng.
Lúc này mới có thể nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, hai màu kem trắng đan xen, điểm xuyết thêm màu hồng phấn, vừa nhìn đã biết là phòng của cô gái nhỏ.
Ôm hi vọng đến tận văn phòng của Hoàng để mong nối lại tình xưa, không ngờ lại gặp phải hòn đá cứng rắn, muốn nhai cũng nhai không nổi, Dương rất buồn bực.
Chị ta nhìn lại bản thân mình, thực ra cũng có thể coi là điều kiện rất tốt, xinh đẹp, gia đình có điều kiện, còn từng có một đoạn nhân duyên với Hoàng.
Nhược điểm duy nhất là từng vào tù ra tội.
Nhưng theo chị ta, khuyết điểm đó không đáng kể, vì người duy nhất có thể quản được Hoàng đã mất, bây giờ ở nhà họ Lục, làm gì có ai dám nghi ngờ quyết định của hắn nữa.
“Sao anh có thể vô tình với em như vậy chứ? Anh đã quên rồi sao? Chúng ta đã từng yêu nhau như vậy, trước giờ em cũng chưa từng làm gì có lỗi với anh… Tâm có con với anh, anh cần phải có trách nhiệm với em ấy, em cũng hiểu, nhưng anh nghĩ lại xem, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con chúng ta bây giờ đã biết đọc chữ rồi.
Anh muốn đến với em ấy, có từng nghĩ tới cảm nhận của em không?”
Hoàng sợ nhất là khi chị ta nói những lời như vậy, giống như vết thương cũ của hắn đã kết vảy, liền sẹo, lại bị chị ta cứng rắn rạch lại lần nữa.
Thở dài, hắn có chút không kiên nhẫn.
“Anh nghĩ anh đã nói đủ rõ ràng rồi.
Chuyện tình cảm, làm gì có ai đoán trước được đâu em.
Ngày đó anh và em từng có một đoạn tình cảm, anh cũng từng nghĩ sẽ ở bên em suốt đời.
Nhưng bây giờ chúng ta đã là quá khứ rồi.
Làm người thì phải không ngừng tiến về phía trước… Em cứ tiếp tục như thế này, anh sợ là đến bạn bè bình thường cũng không thể làm được.”
Dương ngước đôi mắt buồn bã lên nhìn người đàn ông từng là của mình:
“Ý anh là gì? Ý anh là anh không muốn gặp em nữa? Tâm quan trọng với anh đến vậy sao? Phải rồi, anh sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy, nhất định là do Tâm…”
Không nghĩ tới chị ta lại quy trách nhiệm cho Tâm, hình như đây là bệnh chung của nhà họ Tô thì phải, chuyện gì cũng đổ lên đầu cô.
“Em đừng nói vậy, cô ấy không nói gì với anh cả.
Đây là ý của anh, anh không muốn em tiếp tục ôm những ảo tưởng như vậy, chúng ta đã kết thúc rất lâu rồi, quay lại là điều không có khả năng.”
Rời khỏi phòng làm việc của Hoàng, chị ta cảm thấy mình giống như chuột chạy qua đường, đi tới đâu cũng bị xua đuổi hoặc là cười nhạo.
Tất cả những người đang nói nói cười cười xung quanh nhìn như đều là đang nhằm vào chị ta.
Chị ta cũng biết đó chỉ là tưởng tượng của mình.
Chỉ cần thay đổi được thái độ của Hoàng, tất cả sẽ lại trở về trời quang mây tạnh.
Loanh quanh trong thành phố một hồi, cuối cùng quyết định đến nhà của Yến, hỏi ý kiến bạn thân chắc chắn là tốt hơn một mình nghĩ cách, suy nghĩ của hai người đương nhiên chu toàn hơn suy nghĩ của một người.
“Yến à? Tớ đang ở trước cửa nhà cậu, mau ra đón tớ đi.”
Hơi cảm thấy khó chịu khi bắt gặp giọng điệu có phần bất ngờ không kịp chuẩn bị của bạn thân khi chị ta bảo tới nhà chơi.
“Ngày trước chúng ta vẫn thường xuyên tới nhà nhau chơi, bây giờ… cậu không chào đón tớ à?”
Nghe thấy bạn thân nói hoan nghênh sắc mặt của chị ta mới hòa hoãn đi một chút, đứng bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi bạn thân ra mở cửa.
Chị ta không biết rằng người bạn thân này của mình đang cất giấu một bí mật lớn
“Cậu tới lâu chưa? Vào nhà đi.”
Nếu chú ý kĩ sẽ thấy giọng nói và thái độ của Yến khi mới gặp hơi gượng gạo, tuy sau đó đã điều chỉnh nhanh chóng.
Nhưng đáng tiếc là Dương vẫn đang mải chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nghĩ xem làm sao để có thể níu kéo trái tim Hoàng, nên không để ý tới thái độ kì lạ của người chị ta vẫn xem là bạn thân.
“Tớ cũng vừa mới tới thôi, đi qua nên rẽ vào gặp cậu một chút.”
Tuy Yến cũng có thiện cảm với Hoàng, nhưng chị ta tin rằng đến giờ này, cô ta đã gạt bỏ tình cảm với Hoàng sang một bên để toàn tâm toàn ý giúp đỡ chị ta.
Hoặc hai người đồng tâm hiệp lực giải quyết cho xong các chướng ngại vật, sau đó cạnh tranh một cách công bằng.
“Thực ra… tớ vừa ở công ty của Hoàng ra…”
Nếu muốn thu hút sự chú ý của Yến, thì câu này của chị ta đúng là đã có hiệu quả.
Yến quay sang nhìn bạn thân của mình với ánh mắt hơi thắc mắc.
“Cậu lại tới công ty của Hoàng làm gì? Không phải hôm trước vừa nói là từ từ rồi tìm cách sao?”
Nhưng chị ta không tài nào “từ từ” được, đó là cảm giác rất nóng lòng, rất sốt ruột, chỉ muốn nhanh chóng kéo người về tay, lại vấp phải thất bại từ lần này tới lần khác.
“Tớ cũng không biết là sai ở đâu nữa… Rõ ràng anh ấy đã yêu tớ đến vậy, và đã vô cùng ghét Tâm… Nhưng bây giờ mọi chuyện lại thay đổi một trăm tám mươi độ.
Anh ấy chỉ quan tâm đến một mình Tâm, không hề đả động gì tới tớ.
Thậm chí còn bảo tớ đừng tiếp tục ôm ảo tưởng.”
Rót cho chị ta một ly nước ấm, Yến nhẹ giọng an ủi:
“Là Hoàng nhất thời bị che mắt thôi, nên mới tưởng rằng bản thân yêu Tâm.
Cậu yên tâm đi, anh ấy đã yêu cậu lâu như vậy, nhất định không dễ thay lòng đổi dạ…”
Chị ta giống như người chết đuối vớ được cọc, tìm đại một lý do cũng có thể thuyết phục được dễ dàng, nghe bạn thân nói vậy liền vội vàng gật đầu:
“Phải rồi, nhất định là do con đó giở trò quyến rũ… Nếu nó không làm gì, thì làm sao anh ấy có thể bỏ rơi tớ được…”
Lúc này Yến mới giúp bạn thân đưa ra một quyết định cuối cùng về cách xử lý mọi chuyện.
“Nếu vậy thì mọi chuyện lại rất đơn giản, cậu xử lý nó, đá văng hòn đá cản đường, chẳng phải việc trở lại bên cạnh Hoàng lại thành cưỡi xe nhẹ đi đường quen rồi à? Nghe tớ nói, một khi Tô Thanh Tâm vẫn còn lởn vởn bên cạnh Hoàng, mắt của anh ấy sẽ không thấy những điều tốt đẹp của cậu đâu, vì anh ấy đang bị nó mê hoặc.
Cậu nhanh chóng giải quyết nó, sớm ngày nào hay ngày đó.
Cô em gái này của cậu, nhìn thì có vẻ hiền lành nhưng thực chất không đơn giản chút nào.”
Dương tán đồng với ý kiến của bạn thân, liên tục gật đầu:
“Đúng vậy, ngày trước tớ cũng bị nó lừa, luôn miệng nói không cướp người của tớ.
Kết quả thì sao? Nó lại thành vợ của người đàn ông mà tớ yêu… Lần này nhất định không bỏ qua cho nó.”
Chị ta cầm cốc nước lên uống, không chú ý tới ánh mắt bạn thân ngồi bên cạnh lóe lên đầy vẻ mưu mô.
Tới khi đặt cốc xuống bàn, nhìn thẳng vào bạn thân, cô ta đã quay lại bộ dáng thường ngày.
“Được rồi, cậu giải quyết xong nó là được rồi.
Sớm muộn gì Hoàng chẳng suy nghĩ lại, quay lại bên cạnh cậu chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi.”
Dương gật đầu, quyết định về nhà để đóng cửa suy nghĩ kĩ hơn về phương án “giải quyết” dứt điểm cô em cùng cha khác mẹ.
“Vậy tớ về trước, tớ cần phải suy nghĩ mọi chuyện kĩ càng.
Hôm nay cảm ơn cậu nhé, nếu không có cậu tớ sẽ không nghĩ ra được mấu chốt của vấn đề.”
Tiễn Dương đi rồi, Yến mới quay trở vào phòng.
Hai người tình địch của cô ta chó cắn chó, cô ta mới là người được lợi lớn nhất.
Để rồi xem, khi Tâm xảy ra chuyện, người gây ra lại là Dương, thì hắn sẽ phản ứng thế nào.
Nhất định kết cục của bạn thân cô ta sẽ “đặc sắc” lắm đây.
Lần trước trong vụ bắt cóc, ban đầu là sắp xếp của Dương định chơi lớn một lần để giải quyết Tâm và cái thai trong bụng của cô.
Nhưng chắc hẳn chị ta không ngờ được, phía sau lưng mình, Yến lại bàn bạc thêm điều kiện với Hiển, nên chị ta mới suýt nữa đi đời nhà ma.
“Đúng là ngu ngốc.
Nhưng cũng may là ngu ngốc như vậy thì mới dễ khống chế.”
Dương nằm mơ cũng không thể ngờ được, người mình nhờ giúp đỡ, tâm sự, bàn bạc đối sách, lại là kẻ muốn đẩy mình vào chỗ chết.
Giống như Tâm của trước kia cũng không thể ngờ được, người chị mình luôn yêu thương lại không ít lần đâm sau lưng mình.
Có điều thế cục đúng là xoay chuyển quá nhanh.
Lần trước vụ bắt cóc không thành đã khiến cô ta lộ ra khá nhiều sơ hở.
Người có tâm nhất định sẽ điều tra kĩ càng những chuyện phía sau tấm màn đen.
Nên bây giờ cô ta chỉ có thể “gợi ý” người khác ra tay, không lỗ mãng tự cho mình là đúng như vậy nữa.
Nếu lọt vào tầm ngắm của Hoàng, thì hại nhiều hơn lợi..
Danh Sách Chương: