Mục lục
Thứ Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Funny 1107

Cẩm Nương không thể làm gì khác hơn là quay trở về, lại hạ lệnh cho Phượng Hỉ đi mời Lãnh Hoa Hiên, hãy nói mình có chuyện tìm hắn thương lượng, bảo với Phượng Hỉ nhất định không được nói đến chuyện Lãnh Uyển.

Phượng Hỉ đáp ứng rồi rời đi, Cẩm Nương vừa xuyên qua Nguyệt Môn, Lạc Hà liền dẫn Lãnh Uyển cùng nhau đi đến đây, Cẩm Nương vội vàng nghênh đón.

Lãnh Uyển đã lâu không nhìn thấy Cẩm Nương, khi lần nữa nhìn thấy, dường như đã có cảm giác mấy đời, năm ấy, Cẩm Nương vẫn còn là thứ nữ của Tôn gia, đã đi qua Trữ Vương phủ để chơi đùa, khi đó, Lãnh Uyển đặc biệt yêu thích Cẩm Nương, hai người hứng thú rất hợp nhau, cùng nhau bàn bạc rất thích ý, sau này, Cẩm Nương đến Giản Thân Vương phủ, khi đó phía sau, Nhị thái thái còn sống, Lãnh Uyển sẽ cùng Vân Nương đi đến hậu viện của Nhị thái thái chơi, Nhị thái thái liền mời Cẩm Nương lại đây cùng nhau nói chuyện, quan hệ tất nhiên là càng ngày càng hòa hợp.

Vốn cho rằng, hai người có thể trở thành chị em dâu, nhưng lại không ngờ thế sự thay đổi, hôm nay Nhị thái thái đã sớm đền tội, Đông phủ tiêu điều vắng lạnh, Cẩm Nương lại trở thành nữ tài tử của Đại Cẩm, là người rất nổi tiếng, cũng đã trở thành một trong những vị Vương phi tôn quý nhất, mà mình, thì vẫn độc thủ khuê phòng, tâm tâm niệm niệm mỗi người kia, nhưng người kia vẫn không chịu hạ quyết tâm cưới nàng, cứ cho rằng hắn thật sự rất vô tình, nhưng khi đọc được thư tín truyền tới, trong lời thoại có hàm chứa sự lo lắng, khiến cho nàng càng thêm hi vọng, không nỡ quên hắn mà gả cho người khác.

“Thỉnh an Vương phi, Vương phi mạnh khỏe.” Lạc Hà hoạt bát khẽ cúi người chào, một kiểu cung lễ đúng tiêu chuẩn, Cẩm Nương tránh né một cái, liền cười đánh nàng, “Ngươi nha đầu này, mấy ngày không thấy lại xa lạ với ta có đúng hay không, tốt lắm, vậy ta cũng nên hành lễ với Lạc Hà Quận chúa.”

Lạc Hà nghe thấy vội vàng kéo lấy tay nàng nói: “Không được, ta không chịu nổi a, tẩu tẩu, nếu để cho Đình ca ca nhìn thấy tẩu hành lễ thì sẽ chỉnh chết ta đó, tẩu tha cho ta đi.”

Cẩm Nương liếc giận nàng một cái, cười nói với Lãnh Uyển: “Uyển muội, đã lâu không thấy, nhìn muội trầm tĩnh hơn nữa rồi.”

Lãnh Uyển ưu nhã hành lễ với Cẩm Nương, trong mắt xuất hiện một tia bi thương, “Xác thực thật lâu không thấy, Vương phi hãy nhận một lễ này của Lãnh Uyển.”

Cẩm Nương cười hì hì đem nàng kéo đến, một tay nắm chặt lấy, tiếp theo liền hướng vào trong phủ mà đi.

“Các muội cũng là chị em tốt của ta, khó có được đến đây một chuyến, vậy thì không nên câu nệ lễ tiết rồi, các muội cũng biết, ta sẽ không quen.”

Lạc Hà nghe được che miệng liền cười, mấy người cười đùa đã đi đến bên trong sân viện của Cẩm Nương, liền phân phó Mãn Nhi chuẩn bị trà và điểm tâm, bởi vì lúc này là sự tương giao giữa mùa hạ và mùa thu, khí trời rất nóng, trong phòng để khối băng, Trương ma ma vừa sai người bưng ra bát ô mai ướp lạnh, để cho ba người uống, giải khát.

Lạc Hà thả ra chén trong tay xuống, nhìn Lãnh Uyển một cái, nói với Cẩm Nương: “Có người miệng vẫn luôn nói lớn rằng, nói nàng xem tẩu tẩu cũng như là mẫu thân, sẽ làm chủ cho huynh đệ, làm sao đến hôm nay còn chưa có không động tĩnh gì đây? Tuổi của người ta đã không đợi được nữa rồi a.”

Lãnh Uyển một bên nghe thấy, trên khuôn mặt nổi lên hai đóa mây hồng, nhìn thấy Lạc Hà thoải mái hào phóng như vậy nàng có chút chịu không nổi, ngại ngùng cúi đầu xuống, nhưng lại nhịn không được giương mắt lên nhìn Cẩm Nương.

Cẩm Nương nghe cũng thấy ngại ngùng , quả thật chính nàng từng đã nói, muốn giúp giải quyết chuyện tình của đôi oan gia Lãnh Hoa Hiên cùng Lãnh Uyển, nhưng mà, nàng đã nỗ lực, nhà trai người ta cũng không có thái độ rõ ràng, chung quy nàng cũng không thể cầm đao ép buộc hắn thành thân, nhưng mà lời này cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, quả thật không dám bày tỏ trước mặt Lãnh Uyển, hôm nay nếu nàng ấy đã tìm tới cửa, chỉ sợ ở nhà cũng không thể nào nhịn được nữa rồi, hi vọng toàn bộ đặt ở trên người mình rồi, ai, hổ thẹn, hổ thẹn a.

“Cái kia, Tam đệ gần đây, bận rộn việc chính, bản thân ta đã đi tìm hắn, tuy hắn có vài phần động tĩnh, chẳng qua là, thật giống như có chút gì đó băn khoăn, ta hỏi qua hắn, hắn vừa không chịu nói rõ ràng, ai, tiểu tử kia đã trải qua một vài việc, so sánh với lúc trước đã chững chạc hơn rất nhiều, Uyển muội a, việc này muội không cần gấp, cho tẩu tẩu thêm chút ít thời gian a.”

Lãnh Uyển ở một bên nghe thấy Lãnh Hoa Hiên trực tiếp cự tuyệt nàng, ánh mắt ảm đạm đã hiểu rõ, cuối đầu xuống, ngại ngùng nói: “Đa tạ tẩu tẩu.”

Một lát sau Phượng Hỉ quay trở về, lại đứng ở bên ngoài phòng nhìn, cũng không tiến vào, tựa như có lời gì muốn nói, trong lòng Cẩm Nương biết nàng nhìn thấy Lãnh Uyển cùng Lạc Hà cảm thấy không tiện, không khỏi lắc lắc đầu, thở dài cáo lỗi cùng với Lạc Hà, Lãnh Uyển, mới đi ra ngoài cửa, trong lòng không khỏi nhớ đến Song Nhi, hiện giờ Song Nhi đã thành thân, cho nên không thể như lúc trước ở bên cạnh nàng tùy ý để nàng sai khiến, một phần công việc đều giao cho Phượng Hỉ, hôm nay đối với việc này, nếu là Song Nhi, nàng liền sẽ đi đến bên tai của nàng nói nhỏ, tuyệt sẽ không để mình bỏ lại khách nhân, đi ra bên ngoài chỉ vì một nha đầu.

Phượng Hỉ nhìn thấy Cẩm Nương đi ra, trên khuôn mặt lộ ra vẻ chần chừ, âm thanh rất nhỏ nói với Cẩm Nương: “Tam gia không ở trong phủ, nô tỳ hỏi qua Yên Nhi, nói hắn đã đi đến mộ phần của Nhị lão gia .”

Cẩm Nương nghe được ngẩn ra, lúc trước khi nàng chuẩn bị đi Đông phủ, đã ra lệnh cho người nhìn qua, biết Lãnh Hoa Hiên ở trong phủ mới đi, làm sao lúc này lại đi đến mộ phần của Nhị lão gia rồi?

“Nô tỳ cũng cảm thấy kỳ quái, nghe Yên Nhi nói, giống như Tam gia đã nghe thấy. . . . . . Quận chúa Trữ Vương gia đến, mới ngang nhiên mà trốn tránh , Yên Nhi đã nói như vậy, giống như là nàng muốn khóc, phu nhân, nàng nói Tam gia đáng thương, kỳ thật trong lòng vẫn rất vui mừng chuyện của Quận chúa, nhưng vẫn không hi vọng cùng nàng thành thân, ai, nếu Tam gia thành thân, Đông phủ cũng có thể có một chút không khí tươi vui, trước kia Đông phủ quả thật rất giàu có, hôm nay lại rơi vào. . . . . .”

Cẩm Nương nhíu mày dừng lại lại lời thoại của nàng: “Ngươi đi ngoài nói quản sự chuẩn bị xe ngựa lớn một chút, nói ta muốn đi ra cửa.”

Phượng Hỉ nghe được ngẩn ra, phu nhân làm sao cũng muốn đi ra ngoài rồi, trong phòng còn có hai vị khách nhân mà? Nhưng nhìn Cẩm Nương cũng không có nửa điểm muốn nói việc nàyvới nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống, thành thật mà đi làm việc.

Cẩm Nương trở lại trong phòng, hơi nhướn chân mày nhìn Lãnh Uyển: ” Chuyện của Uyển Nhi ta không nhắc đến nữa, Lạc Hà, muội hôm nay chỉ đi theo Uyển muội thôi sao ?”

Lạc Hà nghe được ngẩn người, trong mắt thoáng qua tia lãnh đạm cùng không cách nào chọn lựa, lập tức cười hì hì nói: “Đương nhiên là không phải, hôm nay trong kinh rất nhiều tiểu thư bà lớn đều biết, Vương phi Giản Thân Vương phủ là người đứng đầu về việc mai mối, Lạc Hà tuổi cũng không còn nhỏ, đương nhiên vẫn muốn để tẩu tẩu giúp ta tìm kiếm một người trong sạch đây.”

Nụ cười Cẩm Nương trên khuôn mặt vừa thu lại, chững chạc đàng hoàng nói với nàng: “Ngươi nói là thật sao? Ta đây thật sẽ tìm uội một người môn đăng hộ đối, không bao lâu, sẽ đem muội gả cho nha?”

Lạc Hà vẫn cười, trong mắt lại nổi lên một giọt lệ, cúi đầu xuống, hai tay giật lấy cái khăn trong tay, hung hăng nói: “Hừ, lời này tẩu nói cho ai đó nghe thấy đi, hắn không chừng sẽ cao hứng biết bao nhiêu, người này, mỗi ngày đều tìm cách trốn ta, thấy ta liền giống như con chuột nhìn thấy con mèo vậy, ta đáng sợ như vậy sao? Lạc Hà ta, dáng vẻ tuy không có khuynh quốc, cũng là một nữ nhân có vẻ đẹp tuyệt trần, luận tài mạo, luận gia thế, luận nhân phẩm, có điểm nào không xứng với hắn, hắn càng muốn trốn ta, ta càng muốn quấn lấy hắn, kiếp này nếu không quấn đến được ở cùng một chỗ, ta cũng sẽ quấn hắn đến khi chết.”

Cẩm Nương rất vui mừng vì cái tính tình dám yêu dám hận này của Lạc Hà, giơ ngón tay cái nói với nàng: “Tốt, ta ủng hộ muội, Lạc Hà, muội là người tốt .”

Lãnh Uyển nghe thấy cũng đâm qua chuyện tình của nàng, không khỏi cũng bĩu miệng nói: “Còn không phải sao? Vẫn không có lương tâm, chúng ta có điểm nào không xứng với hắn, không nên lôi kéo ba bốn lần, vui mừng không ra vui mừng, có muốn cưới hay không, nên nói rõ ràng chứ? Lề mề như vậy, đoạn vừa không ngừng, thật là phiền chết.”

Cẩm Nương nghe thấy ánh mắt sáng lên, vốn không nghĩ Lãnh Uyển có khí thế như vậy, nàng thật lòng kéo hai tay của hai vị Quận chúa nói: “Ừ, tỷ muội chúng ta, chúng ta không thể bị những tên xú nam nhân kia đánh ngã, nếu đã vui vẻ rồi, cho dù phải ép buộc bọn họ, cũng phải để cho bọn họ cưới chúng ta về.”

“Nương tử, hai vị muội muội nói lời này còn có thể, nàng nha, cho dù là một chút, thì cũng không được.” Cẩm Nương giọng nói vừa dứt, từ phòng trong liền truyền đến âm thanh rất không vui của Lãnh Hoa Đình, Cẩm Nương một bên nghe thấy liền rụt đầu lại, kéo lấy hai vị Quận chúa liền chạy ra bên ngoài, quay đầu nói với người trong phòng: “Tướng công, ta chỉ làm bà mai thôi, đi tìm người có tướng mạo cho hai muội muội, ta đi ra ngoài một lát sau sẽ quay trở lại.”

Đang nói, cũng không đợi người khác trả lời, thì người đã đi xuyên qua, xuống bậc thềm dưới đài, đã đi xa.

Lạc Hà trên đường đi, liền cười, “Chị dâu, ta còn cho là Đình ca ca sợ tẩu nhất, nguyên lai, là tẩu sợ hắn nga, hắn nói một câu tẩu liền hiện nguyên hình.”

Cẩm Nương nghe thấy liền giận nàng một cái, dùng tay chọc vào nàng: “Tiểu nha đầu ngươi hiểu cái gì, đây là đạo vợ chồng, không phải là chuyện ai sợ ai, mà là phải cùng tôn trọng và nhẫn nhịn lẫn nhau, ai là người nói sai làm sai , lầm lỗi không phải là thứ quan trọng, quan trọng là … một bên phải khoan dung, còn bên kia phải biết nhận lỗi, biết lỗi mà thay đổi, phu thê như vậy mới có thể lâu dài được a.”

Lạc Hà cùng Lãnh Uyển nghe thấy cúi đầu xuống, lộ ra vẻ mặt suy tư, Cẩm Nương thấy hai nữ nhi này đã nghe vào trong lòng, liền không cần tiếp tục nói chuyện, dẫn hai người đi ra ngoài cửa, ngoài cửa đã sớm chuẩn bị hai xe ngựa, Cẩm Nương kéo Lạc Hà cùng Lãnh Uyển ngồi chung trong một cỗ xe, rồi sau đó các nha hoàn cùng các vị ma ma sẽ ngồi trên cỗ xe khác, thị vệ cùng tùy tùng của Vương Phủ cũng đi theo vài người, xe ngựa hướng về phía ngoại thành.

Lãnh Uyển cùng Lạc Hà không hiểu, hỏi: “Tẩu tẩu muốn mang hai người bọn ta đi đâu vậy?”

“Các muội hai người nhìn rất trong sáng như vậy, ta nha, muốn bán các muội, nhất định có thể kiếm không ít bạc trắng đây.” Cẩm Nương cố ý nặn ra một nụ cười không đàng hoàng nói với hai Quận chúa.

Lạc Hà nghe lập tức trừng mắt với Cẩm Nương, lạnh lùng nói: “Không nghĩ tẩu túng quẫn như vậy, còn muốn bán ta, cẩn thận ta cùng Uyển Nhi cùng nhau đem tẩu bán đi, tẩu nha, hiện giờ là đáng giá nhất đó, tẩu tin không, ta chỉ cần truyền cái tin vào Giản Thân Vương phủ và trong cung, nói tẩu mất tích rồi, liền lập tức sẽ có nhóm lớn cung đình thị vệ cùng tư binh Vương phủ đuổi theo, a, thôi bỏ đi, ta sợ loạn tiễn xuyên tim a, ngũ mã phân thây.”

Đang nói nàng còn cố ý dùng hai tay một tay thả xuống, giả trang thành bộ dạng người chết, khiến cho Cẩm Nương cùng Lãnh Uyển cười từ phía trước ngã ngửa ra sau, Lãnh Uyển cười đến đến chảy nước mắt, một lát sau mới ngưng cười được, nói với Cẩm Nương: “Nàng chính là người da mặt dày , lời thoại như vậy cũng nói được, chúng ta đều là gia tộc hoàng thất, bất kể là mất ai, trong cung sẽ phái người đi tìm thôi.”

Lạc Hà nghe được ý tứ sâu xa thì trừng mắt nhìn Cẩm Nương một cái, nhỏ giọng nói: “Không nhất thiết đâu, tóm lại, hiện giờ tẩu tẩu Cẩm Nương của chúng ta đã trở thành nhân vật rất quan trọng, hai người chúng ta, tốt nhất không nên đắc tội nàng nga, nếu không, cẩn thận hoàng huynh sẽ tìm chúng ta quấy rầy nha.”

Cẩm Nương nghe lời thoại của nàng một bộ dạng giống như đùa giỡn, lại dường như hàm chứa thâm ý, nhất thời nụ cười trên mặt cứng đờ, trong đầu hồi tưởng lại tình cảnh lúc gặp khó khăn cùng Hoàng Thượng ở địa đạo Giang Nam, hoàng thượng vẫn đối xử với nàng rất thân hòa, giống như đối xử với một biểu muội, mình không muốn có thêm nhiều hiểu lầm, nên rất nhanh đem sự kiện kia vứt sau đầu, thần thần bí bí nói với Lãnh Uyển: “Một lát nữa, ta cùng Lạc Hà hai người không xuống xe, muội dẫn một nha hoàn cùng ma ma xuống, cái người ở trong phần mộ người thân kia, muội có thể tự mình đi hỏi hắn, lớn mật một chút, hỏi hắn, chịu liền chịu, không chịu sẽ không chịu, không được cùng hắn tiếp tục chơi trò chơi ám muội nữa.”

Lạc Hà nghe thấy ba từ ‘chơi ám muội’ của Cẩm Nương cảm thấy rất thích hợp, cái miệng phối hợp nói với Lãnh Uyển: “Ừ, xác thật là như vậy, nam nhân như hắn, hắn kéo dài thì được, còn cô nương chúng ta không thể kéo dài nữa rồi, vị này, có thể so với vị kia của ta càng đáng tức giận chán ghét hơn nữa. Ta ít nhất … là đơn phương tương tư thôi, hắn không chịu ta cũng không trách hắn, hắn cho tới bây giờ cũng không che giấu tâm tư bản thân mình, là ta một mình tình nguyện, không chịu buông tay mà thôi.” Đang nói, thì vành mắt liền đỏ lên.

Lãnh Uyển biết trong lòng nàng khổ sở, liền vỗ vỗ tay nàng nói: “Lần này nhất định ta sẽ không cho hắn có cơ hội chơi trò ám muội nữa, không ép hắn bày tỏ là không thể.”

Giữa lúc nói chuyện, đã đi đến mộ phần tổ tiên của Giản Thân Vương phủ, Cẩm Nương quả thật để cho Lãnh Uyển mang tiểu nha đầu đi vào mộ phần tổ tiên, ở trong mộ phần của Giản Thân Vương phủ dưới sự dẫn dắt của một thô sử nha đầu, tìm được mộ phần của Lãnh Nhị lão gia, xa xa, thấy Lãnh Hoa Hiên quả nhiên đang đứng trước mộ phần Nhị lão gia ngẩn người.

Lãnh Uyển giơ một tay lên, khiến cho tất cả người đi theo dừng lại, còn mình âm thầm đi tới chỗ Lãnh Hoa Hiên.

“Phụ thân, người nói Hiên Nhi phải làm thế nào, năm ấy, kẻ hại người cũng có phụ thân của nàng, nhi tử không thể tìm hắn báo thù, nhưng muốn nhi tử nhận hắn làm nhạc phụ, nhi tử thật không làm được a, nhưng mà, nàng lại là người thâm tình như vậy, Hiên Nhi vẫn lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái si tình như vậy, nàng đối với Hiên Nhi thật sự là tận tình tận nghĩa rồi, lúc Hiên Nhi nghèo túng vất vả, cho tới bây giờ nàng cũng không có chán ghét cũng không có bỏ rơi Hiên Nhi, nàng là dũng khí giúp Hiên Nhi có thể tiếp tục sống , Hiên Nhi. . . . . . kỳ thật rất yêu thích nàng, nhưng mà, tạo hóa trêu ngươi, vì sao nàng lại là con gái của cừu nhân chứ?” Lãnh Hoa Hiên đứng cạnh nói, một bên ngồi xổm người xuống, lấy giấy bạc trước mặt đốt thêm chút ít, bên trong đôi con ngươi ôn hòa trong sáng hàm chứa sự thống khổ.

Lãnh Uyển đầu tiên nghe thấy ngẩn người, thậm chí cả người thẫn thờ tê liệt, lập tức nghe thấy những lời hắn vừa nói, hắn kỳ thật rất kính trọng mình, rất yêu thích mình, một cỗ mừng như điên vừa tràn ngập giữa lòng, nguyên lai, hắn đối với mình lại có tình cảm sâu sắc như vậy, hắn cũng hiểu một mảnh si tình của nàng, nhưng mà, phụ thân, làm sao lại trở thành hung thủ sát hại Nhị lão gia chứ? Nhị lão gia không phải là bị ca ca Lãnh Hoa Đường của hắn sát hại sao?

Đúng rồi, Nhị lão gia kia là giả, là thám tử Tây Lương, chẳng lẽ, trong mộ phần này, chính là Nhị lão gia chân chính sao? Lãnh Hoa Đường so với hắn còn lớn hơn, làm sao có thể giả trang nhi tử của Nhị lão gia được chứ?

Lãnh Uyển nghĩ mãi cũng không hiểu, bởi vì, nàng không biết rõ lắm giữa chuyện năm ấy của Lưu di nương cùng Hách Liên Dung Thành, cho nên, nghe thấy càng ngày càng trở nên mơ hồ.

Nhưng mà, Lãnh Hoa Hiên từ nơi nào mà biết được, tin tức Trữ Vương gia cùng Hách Liên Dung Thành cấu kết với nhau? Nếu thật là vậy, Trữ Vương phủ không phải là sẽ. . . . . . , nghĩ đến đây, Lãnh Uyển không khỏi đánh cái rùng mình, nàng đột nhiên hiểu Lãnh Hoa Hiên vì sao thống khổ như thế, không khỏi đối với nam tử trước mắt này càng thêm đau lòng cùng yêu thương.

Nếu Trữ Vương quả thật từng phản bội Đại Cẩm , làm chuyện bán triều đình, vừa hại chết Lãnh Nhị lão gia, nếu như Lãnh Hoa Hiên báo thù, thì kiện lên trên là được, nhưng nếu là thế thì cả Trữ Vương phủ sẽ bị tịch thu kiểm tra, mấy trăm miệng ăn sẽ bị lưu vong, hoặc là mất hết, mà mình, cũng sẽ từ một vị Quận chúa cao cao tại thượng mà bị đánh rơi vào trong vũng bùn, cho nên, hắn thà … một người thống khổ, thà … mình oán hắn, vừa không nỡ vất bỏ mình, vừa không cách nào tiếp nhận mình, cho nên, mới chơi trò ám muội vậy với nàng, mới. . . . . . đem theo. . . . . . Nghĩ như vậy, ngay cả khi hắn một lòng nghĩ đến biện pháp giải quyết mà không được, cho nên hắn mới thống khổ như vậy.

Suy nghĩ cẩn thận một điểm này, Lãnh Uyển quyết định phải dũng cảm cùng Lãnh Hoa Hiên đứng chung một chỗ, cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết, hoặc là, đây sẽ là cái kết chết, cho dù có nhiều điểm chưa hiểu thông suốt, nhưng nàng tin tưởng, chỉ cần hai người đồng tâm hiệp lực, không có chuyện gì có thể làm khó bọn họ, giống như năm ấy Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình, tình huống của bọn họ còn xấu hơn rất nhiều,nhưng nàng ấy một lòng kiên cường cùng Lãnh Hoa Đình ở chung một chỗ, hôm nay khổ tận cam lai đã qua, trở thành đôi phu thê vui vẻ được người người hâm mộ.

Từ từ đến gần, nàng lặng lẽ không thanh không thức ngồi xổm xuống bên cạnh Lãnh Hoa Hiên, cầm lấy một chút tiền giấy, liền đưa đến bên trong đống lửa.

Lãnh Hoa Hiên nhất thời ngơ ngẩn, ngẩng đầu không thể tin nhìn Lãnh Uyển, mở miệng gọi: “Uyển muội, sao nàng lại ở đây?”

Lãnh Uyển ôn nhu cười, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt mang theo giọt lệ của nàng, giống như ánh sáng phủ lên một tầng thánh khiết, chẳng qua là nụ cười như vậy quá mức đau đớn cùng buồn bã, khiến cho người nhìn được cảm thấy đau lòng.

“Nếu ta không đến, có phải ngươi muốn đem tất cả những chuyện kia giấu ở trong lòng hay không?” Lãnh Uyển mắt ngấn lệ mà cười, nhẹ nhàng mà ngước đôi mắt lên, yên lặng nhìn nam tử ngày nhớ đêm mong trước mắt này, trong lòng có vô số tư niệm dâng lên, cuối cùng tạo thành một dòng suối nhỏ, cùng nhau hát bài ca, đang nói cùng một câu thoại, đó chính là, kiếp này nếu không phải nam tử trước mắt này nàng sẽ không lấy chồng.

“Cái gì. . . . . . lời nói gì? Nàng nghe cái gì?” Đối mặt với Lãnh Uyển như vậy, Lãnh Hoa Hiên có chút hoảng loạn, hắn đột nhiên đứng lên, có một loại muốn trốn tránh đi ra bên ngoài.

“Ngươi còn muốn trốn sao? Ngươi còn muốn kéo dài tới khi nào? Bất kể khó khăn như thế nào, cuối cùng cũng sẽ có biện pháp giải quyết, chẳng lẽ, ngươi thật muốn ép ta đi làm ni cô sao?”

“Uyển muội, ta. . . . . . đối với muội không được, muội vẫn nên, tìm người khác trong sạch, mà gả cho họ đi.” Lưng Lãnh Hoa Hiên đối diện Lãnh Uyển không dám quay đầu, thanh âm nam tính bật thốt ra.

“Ngươi khốn kiếp, lời này tại sao không chịu nói sớm, vì sao phải để ta vui vẻ, vì sao muốn để ta lần nữa không thể quên được ngươi, vì sao lại để ta quyết định chung thân nếu không phải ngươi sẽ không lấy chồng? Ngươi rõ ràng chính là người chết nhát, một tên quỷ nhát gan.” Lãnh Uyển liều lĩnh ở phía sau Lãnh Hoa Hiên quát lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK